TRUYỆN FULL

[Dịch] Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 130: Là người nào róc xương lóc thịt Hắc Long của trẫm?

Dịch: Nguyễn Anh Hùng

Đế Kinh.

Đêm dài, bầu trời bị mây mù che khuất không thấy mặt trăng.

Hắc Giao thoải mái dễ chịu dựa vào Long Môn, cảm nhận được linh khí từ Long Môn truyền đến làm dịu thân thể, nó rất vui vẻ.

Nó có dự cảm, chỉ một thời gian ngắn nữa nó sẽ hóa thân long chủng chân chính.

Đó là một loại cảm giác thăng hoa, một khi hóa thành long chủng, thực lực của nó sẽ tăng vọt, mặc dù khoảng cách trở thành một con rồng trưởng thành còn rất xa xôi.

Thế nhưng, thăng hoa thành long chủng tối thiểu là một loại tiến bộ đi.

Có thịt ăn, còn có thể hóa thân thành long chủng.

Loại cuộc sống này. . . Thật tốt.

Bỗng dưng.

Vảy toàn thân của Hắc Giao đột nhiên dựng lên, nếu như là con người, thì cái này gọi là rùng mình.

Nó có chút bất an bò quanh Long Môn.

Dường như có điều gì đáng sợ đang tới gần.

Nó há mồm, muốn phát ra tiếng gầm nhẹ, thế nhưng, từ Long Môn bỗng nhiên bắn ra một tia sáng bạc.

Tia sáng bạc kia có khí tức vô cùng khủng bố, một loại khiếp sợ từ sâu trong linh hồn, làm Hắc Giao không dám nhúc nhích, tiếng gầm kẹt tại trong cổ họng, không dám phát ra.

Tia sáng bạc rất đẹp, đó là một lưỡi dao không có chuôi, nổi bồng bềnh giữa không trung, không có tiếng động, như một cái lông ngỗng sắc bén.

Lại có tiếng xé gió phát ra.

Ở sau lưỡi dao lại có một chén bạc lớn bay tới, cái chén lớn cũng cực kì đẹp, giống như là làm bằng thủy tinh, không có chút tỳ vết nào.

Thế nhưng. . .Một cái bát xuất hiện là vì cái gì?

Hắc Giao hơi nghi ngờ.

Nhưng. . .

Rất nhanh, Hắc Giao đã hiểu.

Đôi mắt nó trợn to, lưỡi dao màu bạc hạ xuống, đâm vào phần đuôi nó, vảy đen kiên cố vậy mà chỉ như một tấm giấy mỏng manh, hoàn toàn không ngăn cản nổi lưỡi dao chém qua.

Phốc phốc.

Vảy đen nát.

Có máu phun ra.

Hắc Giao ngậm chặt miệng, nó không dám rống.

Nó không dám nói gì cả, cũng không dám hỏi điều gì.

Nó nhận biết được khí tức này nên dù cho thống khổ, nó cũng chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng thôi.

Chén bạc nổi bồng bềnh ở ngay miệng vết thương của Hắc Giao, máu bên trong chảy ra, rơi vào trong chén.

Chén bạc lắc lư, Hắc Giao hoảng sợ khi nhìn thấy vậy.

Chất dinh dưỡng mấy ngày ăn thịt đã không còn.

Rất nhanh, máu đã chảy đầy chén bạc.

Chén bạc và lưỡi dao cùng nhau bay đi trong đêm tối, biến mất bên trong Long Môn.

Rất lâu, chờ đến khi khí tức đáng sợ kia biến mất không thấy gì nữa.

Hắc Giao mới phát ra tiếng gào thét đau khổ.

Tiếng rống trong đêm tối chấn động toàn bộ Hoàng thành!

Hoàng thành huyên náo om sòm.

Binh lính tuần tra nhanh chóng đi tới.

Giang Li mặc áo giáp bạc, sắc mặt nghiêm túc.

Hắc Long này. . . Nổi điên cái gì!?

Khi mà hắn chạy tới.

Đã thấy Vũ Văn Tú mặc long bào đi cùng thái giám và tỳ nữ, tiến tới.

"Hắc Long của trẫm làm sao vậy? Vì sao phát ra tiếng gầm đau khổ như vậy!"

Vũ Văn Tú siết chặt năm đấm, vừa ngạc nhiên vừa sợ.

Thái giám xung quanh câm như hến, sắc mặt tái nhợt.

Tỳ nữ đều run lẩy bẩy.

Giang Li đi tới, hướng về phía Vũ Văn Tú ôm quyền.

"Giang Li, ngươi có biết Hắc Long của trẫm bị gì mà kinh sợ như vậy? !"

Ánh mắt Vũ Văn Tú sắc bén, kèm theo sự giận dữ, nhìn về phía Giang Li, nghiêm túc mở miệng hỏi thăm.

Hắc Long là hi vọng của Vũ Văn Tú, là vật hắn trân quý nhất hiện tại.

Giang Li lắc đầu, quy nhiên, lại chỉ chỉ vào phần đuôi Hắc Long.

"Thần quan sát Hắc Long lần đầu tiên thì thấy đuôi Hắc Long có vết thương như bị đồ vật sắc bén cắt đứt. . ."

Giang Li nói.

Ánh mắt Vũ Văn Tú căng ra, nhìn về đuôi Hắc Long.

Phát hiện vảy đen bị cắt đứt, còn có vết máu.

"Là ai!? Đến cùng là ai!?"

Vũ Văn Tú đột nhiên giận dữ.

Giang Li không nói gì, hắn tuần tra toàn bộ Hoàng thành, vậy mà lại có người vào Ngự Hoa Viên, thậm chí chém Hắc Long một đao, hắn hoàn toàn không biết gì cả.

Việc này đúng là sự thất trách của hắn.

Vũ Văn Tú giận dữ như thế, hắn có thể hiểu được.

Triệu Khoát mưu phản cũng nhờ Hắc Long trợ giúp mà Vũ Văn Tú bình an vô sự, có thể nói, Hắc Long bây giờ tựa như là tất cả của Vũ Văn Tú.

Ngay lúc Vũ Văn Tú giận dữ.

Trong Long Môn, có một bóng người thất tha thất thểu đi ra.

Trong nháy mắt mọi người đều chú ý vào người này.

Bóng người dần dần rõ ràng.

Lại là lão thái giám mà Vũ Văn Tú ra lệnh vào Long Môn.

Giang Li lông nhíu mày, hắn tỉ mỉ phát hiện trạng thái của lão thái giám có chút không đúng lắm.

"Bệ. . . Bệ hạ. . ."

Lão thái giám vẻ mặt trắng bệch, trong đôi mắt còn có sự hoảng sợ.

Hắn thấy được Vũ Văn Tú giận dữ.

Trong lúc nhất thời, trong lòng của hắn ngược lại bình tĩnh hơn không ít, bệ hạ nổi giận, so với thân ảnh áo trắng kinh khủng kia vẫn làm cho hắn nhẹ nhõm hơn.

"Lão già. . . Ngươi nhìn thấy cái gì!?"

"Ngươi ở trong Long Môn, có biết là ai đả thương Hắc Long của trẫm không!?"

Vũ Văn Tú ngày càng giận dữ, nói.

Giang Li cùng với thủ vệ Hoàng thành đều không nói một lời.

Dù sao, lần này người bị thương chính là Hắc Long, nhưng nếu lần sau. . . Có phải hay không người bị thương sẽ là chân long thiên tử?

Vũ Văn Tú giận dữ, ngoại trừ việc đau lòng vì Hắc Long ra thì rất có thể là do nguyên nhân này.

"Bệ hạ. . ."

Lão thái giám ổn định tâm tính.

Bờ môi ngập ngừng một hồi.

Nhìn Vũ Văn Tú đang giận dữ, chậm rãi mở miệng.

"Lão nô. . . Trong mơ hồ thấy được. . . Bắc Lạc, Lục Bình An."

Lão thái giám nói không lớn.

Thế nhưng. . .

Lời mới nói ra.

Vũ Văn Tú đang giận dữ bỗng thân thể cứng đờ, không nói một lời.

Giang Li cũng đột nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên.

Trong lâm viên, đột nhiên trở nên an tĩnh.

Chỉ còn lại tiếng nước chảy và tiếng gầm đau khổ của Hắc Long.

Đông Diễn giang.

Bá Vương đang ở trong lều đột nhiên mở mắt.

Vừa rồi hắn cảm thấy một cỗ khí tức hết sức khủng bố.

Từ trong Long Môn truyền đến!

Thoáng hiện ra xong liền biến mất không thấy gì nữa.

Bá Vương từng tới gần cung điện trung tâm, cho nên hắn nghĩ. . . Khí tức này là từ trong cung điện trung tâm truyền ra?

Có người vượt qua đảo trôi nổi, xông vào cung điện trung tâm?

Bá Vương không nghỉ ngơi nữa, hắn lao ra khỏi đại trướng, tốc độ chạy cực nhanh, mang theo đại phủ, xông vào Long Môn.

Có tượng đất cản đường, cũng bị hắn một rìu chém nát.

Trên cầu treo, nam nữ khói tím đã bị Bá Vương trảm diệt một lần, cho nên, khi cảm ứng được Bá Vương đến, khói tím trong đỉnh đồng ba chân cũng không tiếp tục ngưng tụ ra thân ảnh.

Bá Vương đi qua cầu treo bằng dây cáp, đứng yên tại rìa của đảo trôi nổi, ngắm nhìn cung điện được bao phủ trong mây mù.

Bỗng dưng.

Bá Vương nheo lại mắt.

Trong mơ hồ, hắn dường như thấy được một thân ảnh màu trắng, có ánh sáng bạc bay theo, không nhanh không chậm đi qua cung điện trung tâm.

Quả nhiên có người!

Là ai!?

Bá Vương hít sâu một hơi, dùng khinh công, bước lên lên dây cáp trên đảo trôi nổi hướng đến cung điện trung tâm.

Tốc độ cao, chạy nhanh trên đó.

Một bên khác, trên đỉnh đầu Lục Phiên có một cái chén bạc đựng đầy máu đang lơ lửng.

Hắn một tay chống cằm, tay kia đặt lên chăn mỏng, từ từ đi qua cung điện.

Từ đầu đến cuối, chúa tể ngủ say trong cung điện, đều không dám động đậy chút nào.

Lục Phiên lên dây cáp, lông mi bỗng nhíu lại.

Liếc qua bí cảnh Long Môn ở Đông Diễn giang, cười như không cười rồi lại quay đầu đi.

Xe lăn từ từ đi về hướng bí cảnh Long Môn Bắc Lạc hồ.

Bá Vương trên dây cáp chạy như điên.

Bỗng nhiên.

Hắn thấy thân ảnh màu trắng lên dây cáp. . . Sau đó, từ từ lướt đi.

Biến mất trong làn sương khói mông lung.

Người kia rời khỏi cung điện trung tâm.

Vốn cung điện trung tâm đang yên lặng, đột nhiên liền sôi trào lên.

Một luồng khí tức đáng sợ tỏa ra, như một thác nước chảy thẳng xuống, bắn ra khí tức kinh khủng, lực áp bách hương về thân thể của Bá Vương.

Sắc mặt của Bá Vương biến đổi.

Hắn đang chạy như điên trên dây cáp đột nhiên ngừng chân.

Giẫm chân một cái, dây cáp lung la lung lay.

Trong cung điện trung tâm hình như có chúa tể khủng bố thức tỉnh. . .

Thân thể Bá Vương trở nên chậm chạp căng thẳng.

"Thể Tàng. . ."

Giờ phút này Bá Vương rất khó chịu, tiến cũng không được, lui cũng không xong.

Đông đông đông. . .

Cửa lớn của cung điện trung tâm từ từ mở ra.

Két, két. . .

Sau đó.

Một thân ảnh màu đen cường tráng khủng bố đi trong cung điện chạy ra.

Tốc độ cực nhanh, thấy không rõ hình ảnh.

Nháy mắt xông lên dây cáp.

Lao thẳng đến Bá Vương.

Bá Vương biến sắc, áp lực cực lớn khiến cho hắn nhịn không được phải tỏa ra ma khí toàn thân.

Lấy lá chắn cản trước người.

Đông!

Một tiếng nổ vang rung trời, thân ảnh màu đen mang theo lực lượng đáng sợ hung hăng đụng vào tấm chắn của Bá Vương.

Bá Vương chỉ cảm thấy máu trong cơ thể muốn nổ tung ra.

Miệng mũi chảy máu.

Lực lượng lớn va chạm vào hắn, làm cho hắn không khống chế được, trượt về phía sau, ngã ra dây cáp.

Trượt về đảo trôi nổi "Bạch bạch bạch" lui lại ba bước, mới ổn định được thân hình.

Tấm chắn rơi xuống đất, Bá Vương ngồi dậy.

"Cái này là sức mạnh của chúa tể bên trong cung điện sao? Quả nhiên so với thượng cổ Luyện khí sĩ ở trong bí cảnh Ngọa Long thì mạnh hơn quá nhiều!"

Bá Vương lau đi vết máu ở khóe miệng.

Mặc dù bị đánh, nhưng Bá Vương không quan tâm.

Hắn càng tò mò hơn là. . . Cái bóng trắng kia thật sự là ai?

Trước đó, chúa tể trong cung điện không xuất hiện.

Vậy mà sau khi bóng trắng kia rời đi, lại bỗng nhiên bùng nổ. . .

Điều này hết sức rõ ràng. . .

Vị chúa tể cung điện này sợ hãi bóng trắng kia, đến nỗi không dám ngoi đầu lên!

Lục Phiên về tới đảo trên không.

Hắn chỉ đi ngang qua, Bá Vương tới xem náo nhiệt làm gì.

Lần này tốt rồi, bị đánh một trận khổ sở đi?

Ngồi trên xe lăn, Lục Phiên bỗng nhiên nhíu mày, nhìn về phía cầu treo bằng dây cáp.

Chiến đấu bên đó chắc cũng sắp kết thúc.

Lục Phiên cũng không ngừng chân lại xem, hắn ngồi trên xe lăn, lại lần nữa đi qua cầu treo bằng dây cáp, Ngưng Chiêu cùng nam nữ khói tím trong lúc kịch chiến đều không nhìn thấy hắn.

Sau khi đi qua cây cầu cáp treo.

Lục Phiên trực tiếp đi thẳng ra khỏi bí cảnh.

Bên trong cầu treo bằng dây cáp.

Kiếm của nam nữ khói tím đều dính đầy máu tươi, một thanh kiếm đâm xuyên sườn dưới của Ngưng Chiêu, một thanh từ phía sau đâm xuyên qua bả vai Ngưng Chiêu.

Máu tươi chảy ra, từ trên cầu treo bằng dây cáp rơi xuống mặt đất.

Tuy nhiên, khuôn mặt Ngưng Chiêu lại nở nụ cười.

Váy trắng đã bị máu nhuộm thành váy máu.

Nàng cười bất khuất.

Thiền Dực kiếm trong tay lắc một cái, bỗng nhiên gào thét lao ra, rời khỏi tay, xoay tròn cực nhanh trên không trung.

Hai tay của nàng nắm lấy kiếm của nam nữ khói tím, nắm rất chặt, dù cho hai tay như muốn bị cắt đứt, cũng không buông tay.

Mà Thiền Dực kiếm thì hóa thành ánh sáng mờ, lướt qua đầu của nam nữ khói tím.

Bành!

Cả hai lập tức hóa thành khói xanh. . . Tiêu tán.

Thiền Dực kiếm rơi xuống đất, Ngưng Chiêu thì như một đóa hoa hồng máu đang nở rộ hoa, váy xoay tròn, không còn sức lực ngồi quỳ chân trên cầu treo.

Hết thảy chung quanh đều trở nên hết sức an tĩnh.

Chỉ còn lại tiếng thở dốc của Ngưng Chiêu.

Nàng. . . Làm được.

Nam nữ khói tím, bất kể là một vị nào đều mạnh hơn nàng, thế nhưng, nàng làm được, nhờ áp lực cực hạn mà đột phá.

Công tử từng nói, thiên phú của nàng cũng không tốt, dù là Nhiếp Trường Khanh, Bá Vương, hay là Mặc Lục Thất, thiên phú đều vượt xa nàng, nàng rất có thể sẽ ngừng bước tại khí đan đỉnh phong.

Nàng kỳ thật rất không cam tâm.

Với sự quật cường của mình, nàng gần như dùng cả tính mạng để đặt cược, mới có thể chiến thắng nam nữ trên cầu treo.

Ngưng Chiêu ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp, có máu tươi chảy qua, thê thảm mà diễm lệ.

Thế nhưng, lại lộ ra nụ cười.

Nàng, cười rất vui vẻ.

Oanh!

Bên trong bí cảnh.

Linh khí bắt đầu xoay tròn, hóa thành vòng xoáy, bắt đầu nhanh chóng hội tụ ở trên đỉnh đầu của Ngưng Chiêu.

Tư chất không tốt không phải sợ.

Chỉ cần nỗ lực nhiều hơn, càng liều hơn, dù cho máu me khắp người, cuối cùng cũng có thể xóa tan mây mù để mà đụng chạm đến ánh mặt trời nóng bỏng.

Hồ Tâm đảo, trên bờ.

Lục Phiên ngồi trên xe lăn, không có đi về hướng lầu các.

Hắn thay hướng xe lăn, đứng đối diện Long Môn.

Trên Long Môn, Tiểu Xích Giao vốn nằm ngáy o o đột nhiên hết sức hưng phấn, vỗ cánh bay tới bay lui trên Long Môn, giống như một con ong mật tăng động.

Một cỗ linh khí hùng hồn từ trong Long Môn tuôn ra, chui vào cơ thể của Tiểu Xích Giao.

Thân thể của Tiểu Xích Giao bắt đầu lớn mạnh, uy áp của Thiên Long bắt đầu tràn ngập và phóng thích ra.

Rống!

Một tiếng long hống vang dội.

Làm cho toàn bộ Bắc Lạc hồ nổi lên sóng nước.

Lữ Động Huyền, Lữ Mộc Đối đều không thể tưởng tượng nổi ngẩng đầu lên.

Y Nguyệt đang tu hành cũng mở mắt ra, Nhiếp Song đang luyện quyền bên hoa cúc cũng ngừng lại.

Luyện đan xong, Nghê Ngọc đang nhân lúc đan dược còn nóng mà bỏ vào túi, bỗng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Long Môn.

Đã thấy, trong Long Môn, một thân ảnh uyển chuyển, váy trắng nhuộm máu.

Cùng với tiếng long hống dưới bầu trời đầy sao, từng bước một đi ra.

Lục Phiên dựa trên xe lăn, gió đêm thổi tóc và áo của hắn bay lất phất.

Nhìn thân ảnh quật cường kia.

Khuôn mặt bình thường cũng không khỏi nở một nụ cười vui mừng hòa ái.