Chương 132: Tấn cấp, luyện khí tầng ba!
“Long Huyết đan?”
Lục Trường Không lấy cái túi vải còn chứa 15 viên Long Huyết đan từ Nghê Ngọc đang mệt lả lời.
Nghê Ngọc uể oải khẽ gật đầu, trong lòng có chút đau.
Người khác ăn đan là thăng cấp, còn nàng ăn đan, chính là mất mạng…
Chỉ cần chậm một giây thôi là không qua được rồi.
Nàng nhớ lúc công tử quay người cho nàng lời khuyên, thì ra tác dụng phụ của Long Huyết đan này…lớn như vậy a.
Khó trách công tử không có cho bọn người Ngưng Chiêu cùng Y Nguyệt ăn.
Lục Trường Không lấy một viên Long Huyết đan từ bên trong túi vải, Long Huyết đan có màu máu, tỏa ra ánh sáng long lanh óng ánh, ở bên trên có ba đạo đan văn tựa như con rắn nhỏ đang tán loạn.
“Đan dược này…”
Lục Trường Không ngưng mắt lại, hắn có thể cảm nhận được năng lượng rất cực đang ẩn chứa bên trong đan dược.
“Công tử nói…Những đan dược này cực kỳ thích hợp cho việc trúc cơ, có thể khiến cho căn cơ của võ nhân trở nên vững chắc, thực lực tăng lên ở diện rộng.”
Nghê Ngọc uể oải nói.
“Đan dược này được chính tay công tử luyện chế, tác dụng phụ không lớn.”
Lục Trường Không hơi sững sờ, tác dụng phụ không lớn?
Lời này…là nghiêm túc sao?
Hắn nhìn thoáng qua Nghê Ngọc đang giống như một bãi bùn nhão kia, Lục Trường Không nói không lên lời.
“Đại nhân, nhường cho thuộc hạ phục dụng trước một viên.”
La Nhạc chắp tay, chân thành nói.
“Nếu đây là đan dược cho công tử luyện chế, tất nhiên vô hại.”
Lục Trường Không cũng không có từ chối, đưa Long Huyết đan cho La Nhạc.
Mặc dù La Nhạc không phải Tông sư, thế nhưng đã kẹt ở tiết điểm nhất lưu võ nhân cũng rất nhiều năm rồi.
Cầm lấy Long Huyết đan, La Nhạc không chút do dự, một ngụm ném vào miệng.
Rất nhanh, trên thân của hắn phát sinh biến hóa.
Cái trán toát mồ hôi, huyết dịch cả người giống như là đang sôi trào lên vậy.
La Nhạc lùi hai, ba bước, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ.
Mỗi một cái lỗ chân lông đều tựa như có dòng khí đang dâng lên.
Khí huyết chấn động, làm cho Lục Trường Không cảm thấy có chút ngưng trọng.
Ánh mắt của La Nhạc sáng chói mà tinh sáng lên, phảng phất như có một con Giao Long đang xoay tròn ở sâu bên trong con ngươi của hắn.
“Đại nhân!”
La Nhạc gầm nhẹ.
Đột nhiên hắn vung người, không ngừng tung quyền.
Mơ hồ có hư ảnh của Giao Long hiện ra, đánh vào hàng rào bằng bạch ngọc.
Hàng rào được xây dựng bởi tảng đá, thế mà bị đánh nổ nát vụn.
Trên thân của Lục Trường Không bắn khí kình ra, ngăn cản lại những tảng đá vụn này.
Trong đôi mắt của hắn cũng lộ ra vẻ kích động.
La Nhạc đột phá.
Với lại, không phải đột phá kiểu bình thường, mà chính là loại một bước lên trời, quyền kình đánh ra Giao Long ở vừa rồi, sánh được sự công phạt của Lục Trường Không hắn!
Phải biết, hắn Lục Trường Không chính là Tông sư võ nhân đã luyện hóa linh khí!
“Công tử nói…Lão gia có thể lợi dụng những đan dược này để bồi dưỡng ra một nhánh hộ vệ, làm át chủ bài cho Bắc Lạc thành.”
Nghê Ngọc méo miệng.
Có hơi ủy khuất, vì cái gì La Nhạc ăn đan dược không có sao, còn nàng ăn đan dược, cái rắm kia…Kinh thiên địa, khiếp quỷ thần?
Dựa vào cái gì?
“Tốt tốt tốt.”
Lục Trường Không nghe lời nói của Nghê Ngọc, con mắt sáng lên.
“Dùng Long Huyết đan làm căn cơ, bồi dưỡng Long Huyết quân, phối hợp với tu hành pháp lấy được từ bên trong bí cảnh Long Môn…Chi quân đội này chắc chắn sẽ có thể quát tháo Đại Chu.”
Lục Trường Không nắm quyền, nói.
La Nhạc ở bên kia, mặc dù cả người hắn nóng hừng hực, thế nhưng sự hưng phấn trong lòng của hắn không thấp so với Lục Trường Không.
“Lão La, ngươi cùng tiểu Thành tử, sẽ đảm nhiệm chức vụ thống soái cho Long Huyết quân này! Che chắn Bắc Lạc, bảo vệ Bạch Ngọc Kinh!”
Lục Trường Không nói.
La Nhạc quỳ một chân xuống đất, chắp tay mà thưa: “Thuộc hạ lĩnh mệnh!”
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Đêm dần dần dày, trời càng lúc càng đen.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên xe lăn ở trước lan can, dựa vào chỗ lan can, hắn nhìn bầu trời đầy sao kia, tựa như là một lão tăng hãm sâu vào thiền định.
Giờ khắc này, tâm thần của Lục Phiên chìm vào trong bảng hệ thống.
Kí chủ: Lục Phiên.
Xưng hào: Luyện Khí sĩ (vĩnh cửu)
Cấp độ luyện khí: 3 (tiến độ tầng 4: 1000/10000 sợi)
Cường độ linh hồn: 85 (có thể trao đổi: 0)
Cường độ thân thể: 6 (có thể trao đổi: 6)
Linh khí: 900 sợi
Số lượng dự trữ tối đa của linh khí đã đạt tới 1000 sợi, như vậy thì đã có được tư cách tấn cấp luyện khí tầng 3 rồi.
Kỳ thực, Lục Phiên mong đợi cực kỳ lâu đối với luyện khí tầng 3.
Lý Tam Tư bước vào Thể Tàng cảnh, Lục Phiên thu hoạch được 20 điểm thuộc tính có thể tự do sử dụng, tăng thêm việc Chúc Long trở thành Thiên Long chủng, lấy được thêm 10 điểm thuộc tính.
Có tổng cộng 30 điểm thuộc tính, Lục Phiên đều cho vào cột Cường độ linh hồn, trao đổi linh khí, đạt hơn 800 sợi.
Cộng với số linh khí mà rút phần trăm từ việc Lý Tam Tư, Nhiếp Trường Khanh cùng Ngưng Chiêu đột phá vào Thể Tàng, cùng với phần trăm rút được từ rất nhiều tu hành giả được sinh ra từ bát đại Long Môn, nên rốt cuộc, Lục Phiên cũng đạt tới bình cảnh 1000 sợi linh khí.
“Lầu cao vạn trường đất bằng lên, chúc mừng kí chủ bước vào luyện khí tầng 3, số lượng linh khí dự trữ đạt được 1000 sợi, lấy được ban thưởng: Phượng Linh kiếm, ngẫu nhiên mười cái hạt giống cỏ dại linh khí.”
“Kí chủ bước vào luyện khí tầng 3, Linh khí truyền tải được tăng lên diện rộng, tăng cường năng lực tự động khôi phục (linh khí, cường độ linh hồn, cường độ thân thể), thu hoạch được phương pháp chế tạo linh thạch.”
Trước mắt Lục Phiêm, chữ viết nhắc nhở liên tục bốc lên.
Nhắc nhở Lục Phiên lấy được ban thưởng.
Phần thưởng lần này, cũng không để cho Lục Phiên quá thất vọng, thậm chí còn có chút kinh hỉ.
Hắn lướt nhìn đại khái ban thưởng, Linh khí truyền tải được mở rộng phạm vi, tăng cường năng lực tự động khôi phục, hai cái phần thưởng này, đủ để khiến cho Lục Phiên hứng phấn.
Vốn dĩ phạm vi Linh khí truyền tải đã có thể bao phủ hơn phân nửa Đại Chu rồi. Mà bây giờ, phạm vi lại một lần nữa mở rộng…Phải chăng có thể vượt qua cương vực Đại Chu triều?
Có thời gian, Lục Phiên sẽ đi thí nghiệm một chút.
Tăng cường năng lực tự động khôi phục, cái này là chỗ tốt, tuyệt không thể nghi ngờ.
Mà cái trọng yếu nhất, chính là “phương pháp chế tạo linh thạch”, đây mới là thứ làm cho Lục Phiên kinh hỉ nhất.
Nếu như một số lượng lớn linh thạch xuất hiện, sẽ đủ làm cho toàn bộ thiên hạ chấn động, hoàn toàn thay đổi bố cục tu hành.
Tác dụng của linh thạch, có chút giống với binh tượng mà Lục Phiên thiết lập, thế nhưng…Không cần chiến đấu, cũng không cần liều sinh tử, hấp thu cũng ôn hòa hơn.
Hiệu suất càng cao trong việc bồi dưỡng tu hành giả.
Đây mới là thứ mà Lục Phiên coi trọng.
Càng nhiều tu hành giả được sinh ra, thì Lục Phiên rút phần trăm càng nhiều, tốc độ luyện khí cũng càng nhanh.
Luyện khí tầng 100, không còn là mộng tưởng nữa!
Ngăn chặn kích động trong lòng.
Lục Phiên mở mắt ra.
Đêm dài, gió cũng dần dà có chút rét.
Lục Phiên dựa vào bên trên Thiên Nhận Y, tâm tình hiện tại của hắn cũng từ từ yên lặng.
Cường độ linh hồn đã đạt tới 85 điểm, điều này khiến cho cả người hắn càng lúc càng thư thái, thần tâm vô cùng thông thấu và mạnh mẽ.
Tuy nhiên, Lục Phiên có một cảm giác là mình kẹt ở bên trên bình cảnh.
“Cường độ linh hồn cũng có thể biến chất…khi đến 100 điểm, có lẽ sẽ biến chất.”
Ngón tay của Lục Phiên nhẹ nhàng gõ nhẹ vào tay vịn Thiên Nhận Y, trầm ngâm nói.
Xem ra, phải tăng tốc độ ngưng luyện cường độ linh hồn.
Có lẽ nên thử bày ván thứ hai của 《 Dịch Thiên Thế 》
“Phượng Linh kiếm?”
Lục Phiên nheo mắt lại.
Khi hắn bước vào luyện khí tầng 2, ban thưởng là Linh áp kỳ bàn, còn bây giờ, khi vào tầng 3, hắn được ban thưởng Phượng Linh kiếm.
Ông…
Thần tâm khẽ động.
Một cỗ lực lượng cực kỳ huyền ảo, phảng phất dính vào quy tắc tràn ngập mà ra.
Đại Đạo nổ vang.
Hư không xé rách.
Một cái lỗ hỏng đen kịt tỏa ra uy lực vô cùng đáng sợ, sau đó, một tiếng Phượng gáy rõ to truyền ra từ bên trong lỗ hỏng hư không.
Kế tiếp, trước người Lục Phiên xuất hiện một thanh trường kiếm màu đỏ thẵm, lơ lửng ở đấy.
“Kiếm tên, Phượng Linh.”
Cố một sóng linh áp quét ngang khiến cho tóc mai của Lục Phiên bay tán loạn.
Ánh mắt của hắn sáng rực lên, phảng chiếu lấy kiếm ảnh.
Kiếm, không có tay cầm, tựa như là một cái lông đuôi của Phượng Hoàng, tản ra khí tức đáng sợ vô cùng.
“Thú vị, đây là dùng để phối hợp với Thiên Nhận Y của ta sao?”
Đáy mắt của Lục Phiên lóe lên một vệt phong mang.
“Phượng Linh kiếm (tàn): Linh cụ Huyền giai thượng phẩm, do lông đuôi Phượng Hoàng chế tạo thành.”
Hệ thống giới thiệu về Phượng Linh kiếm khiến cho Lục Phiền càng nghiền ngẫm thêm, thanh Phượng Linh kiếm này lại là một thanh kiếm bị tàn phá.
Chỉ là một thanh kiếm bị tàn phá mà thôi, mà đã đạt tới Huyền giai thượng phẩm, nếu vào trạng thái hoàn chỉnh, chắc có lẽ sẽ đến Địa giai?
Ban thưởng lần này, khiến cho Lục Phiên bắt đầu suy nghĩ, đến cùng là thứ gì ở phía sau lưng hệ thống?
Tuy nhiên, dùng thực lực hiện tại của Lục Phiên, tất nhiên là không tài nào tiếp xúc được đồ vật ở phía sau hệ thống.
Hắn thường xuyên treo câu “Cùng tiên đấu, kỳ nhạc vô tận” ở trên miệng, không phải là không có đạo lý, ở trong lòng của Lục Phiên, sự tồn tại của hệ thống, không khác gì tiên cả.
Nhìn xem Phương Linh kiếm toàn thân có màu đỏ thẵm, Lục Phiên nhẹ vung tay lên.
Ánh sáng màu đỏ thẵm lóe lên, lập tức rơi vào phía trên tay vịn của Thiên Nhận Y, làm cho dao bạc ở tay vịn bị đẩy ra.
Dao bạc mà Lục Phiên luyện chế cùng lắm chỉ là Hoàng giai hạ phẩm, làm sao đủ cứng mà bì được với Phượng Linh, vì vậy, đành phải nhường ra vị trí tay vịn.
Bàn tay của Lục Phiên khoác lên bên trên tay vịn màu đỏ, hắn cảm giác hình như toàn bộ Thiên Nhận Y đạt được một cỗ thăng hoa trong vô hình.
Phượng Linh kiếm giống như là trở thành Thiên Nhận Y, lấy Thiên Nhận Y làm chủ đạo.
Lúc Phiên nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Ánh mắt của hắn rơi vào một cái phần thưởng khác, ngẫu nhiên mười cái hạt giống cỏ dại linh khí
Lục Phiên vẫn còn nhớ rõ mười cây Triều Thiên cúc, khiến cho linh khí bên trên Hồ Tâm đảo trở nên ôn nhuận.
Bây giờ, có thực vật mới có mầm móng.
Hắn giơ tay lên, khẽ vỗ vào hư không.
Sau đó, bàn tay mở ra, một hạt giống màu xanh biếc tên 【 Bích La Đào Hoa chủng 】 yên tĩnh nằm trong lòng bàn tay của hắn.
“Hoa đào a…”
“Bán đảo hoa đào vừa khô, lúc này lại có hạt giống hoa đào.”
“Nhưng cũng tốt, hoa cúc đầy đảo, nhìn cũng tương đối khó coi, có một chút hoa đào để tô điểm, sẽ càng thêm ý họa tình thơ.”
Lục Phiên cười khẽ.
Thần tâm khẽ động.
Mười cái hạt giống lơ lửng trước người Lục Phiên.
Hắn giơ tay lên, tay dài rủ xuống, ngón tay thon dài gảy nhẹ vào bên trên mười cái hạt giống.
Ngay lập tức, mười cái hạt giống hóa thành lưu quang, bắn mạnh mà ra.
Bán đảo hoa cúc, bán đảo hoa đào.
Hạt giống hoa đào rơi xuống.
Lập tức phá đất mà lên, điên cuồng hấp thu linh khí, bắt đầu sinh trưởng, rễ cây thô to đâm xuống, cành lá xanh biếc dài ra.
Từng cái nụ hoa chớm nở, treo ở đầu cành cây.
Linh khí bên trên Bắc Lạc Hồ Tâm đảo lập tức trở nên nồng đậm hơn, cũng ôn nhuận hơn.
Nam quận.
Ở hướng Đông vừa hiện ra một vết màu trắng bạc.
Đường Hiển Sinh đã thay một thân hoa phục, ngồi trên chiếc xe ngựa sang trọng.
“Nhất Mặc, bồi vi phụ đi Đế Kinh một chuyến được chứ?”
Mặt mũi của Đường Hiển Sinh tràn đầy hiền hòa nhìn về phía Đường Nhất Mặc.
Sắc mặt của Đường Nhất Mặc không có chút biến hóa quá lớn nào, Đường Hiển Sinh muốn cho hắn đi vào Đế Kinh cùng, hiển nhiên là vì muốn bảo hộ sự an toàn của hắn.
Tuy nhiên, Đường Nhất Mặc cũng không có từ chối.
Tối hôm qua, Đường Hiển Sinh đã phái tôi tớ và tỳ nữ đưa rất nhiều tơ lụa với châu báu trân quý cho mẫu thân cùng muội muội của hắn.
Thậm chí còn tự mình đến sương phòng của mẫu thân, nói chuyện một đêm.
Dáng vẻ hạnh phúc kia của mẫu thân và muội muội, đều bị Đường Nhất Mặc nhìn vào trong mắt khi đang nằm trên nóc nhà, miệng ngậm cỏ dại.
Đây cũng là nguyên nhân mà hắn đồng ý đi vào Đế kinh cùng với Đường Hiển Sinh.
“Được.”
Đường Nhất Mặc nói.
Đường Hiển Sinh vui vẻ.
Đường Bạch Vân thì cung kinh chắp tay về phía Đường Hiển Sinh.
“Vân nhi, bồi dưỡng Nam Phủ quân cho thật tốt, đợi vi phụ trở về từ Đế kinh, hi vọng Nam Phủ quân có thể đạt được trăm người.”
Đường Hiển Sinh căn dặn Đường Bạch Vân, nói.
Đường Bạch Vân gật đầu, khom người lại.
Sau đó, Đường Hiển Sinh không nói gì nữa cả, hắn để cho người khác chuẩn bị không ít tài vật, rồi mệnh cho xa phu giục ngựa vào kinh thành.
Đường Nhất Mặc ngồi cưỡi một con ngựa đỏ rực, rong ruổi đi theo bên cạnh xe ngựa.
Nam quận Thái thú Đường Hiển Sinh, tự mình vào Đế Kinh.
Tin tức này, trong nháy mắt Đường Hiển Sinh đi ra khỏi Nam Giang thành liền triệt để truyền ra.
Đường Hiển Sinh có tiếng sợ chết.
Thế nhưng hiện tại, hắn vậy mà tự mình vào Đế kinh, phải biết, mặc dù trước đó hắn không có công khai công phạt quốc sư, tuy nhiên…Cũng có một ít phụ họa động tác của Tây quận.
Một khi vào Đế kinh, nếu tiểu hoàng đế không nói đạo lý, trực tiếp cho hắn vào ngục, vậy thì nửa cái mạng của Đường Hiển Sinh liền không còn.
Dù sao, Đế kinh cũng không phải nằm trong phạm vi thế lực của Đường Hiển Sinh.
Cho nên, cử động lần này của Đường Hiển Sinh khiến cho không ít người khó hiểu.
Thế nhưng, cũng có người ngửi được hương vị nguy hiểm.
Chuyến đi đến Đế kinh lần này của Đường Hiển Sinh, có thể là kiếm chỉ Bắc quận cùng Tây quận.
Tây quận, Bắc quận đã một mực chiến tranh với Đại Chu, bây giờ, Nam quận đó giờ chưa nhúng chàm vào, thì cũng đã bắt đầu ra trận.