TRUYỆN FULL

[Dịch] Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 134: Gà con mạnh, ngươi mạnh (1)

Chương 134: Gà con mạnh, ngươi mạnh (1)

Người dịch: Duy Cường

Đây là... Rồng

Nhìn chiếc đầu to bằng chậu rửa mặt lơ lửng ở trước mắt, toàn thân Xích Luyện trở nên lạnh lẽo.

Trên đầu rồng, từng chiếc vảy mịn bóng loáng giăng dày đặc, chỗ cổ có từng vòng từng vòng vảy đều đặn xếp sát nhau, khuếch tán ra xung quanh, làm cho khí thế của sinh vật trước mặt mang theo vài phần dữ tợn.

Dường như nghe được có thanh âm truyền ra từ trong sương mù dày đặc.

Con mắt màu vàng trên đầu rồng xoay một vòng.

Sau đó, "Oanh" một tiếng, vươn mình chui vào trong hồ, đôi cánh thịt đập vào mặt hồ.

Tạo nên vô số bọt nước, làm chiếc thuyền nhỏ bị chấn động nghiêng ngả dữ dội.

Xích Luyện đỡ lấy Bạch Thanh Điểu, trong đôi mắt hoảng sợ vẫn còn chưa tan hết, vừa rồi con rồng mọc lên đôi cánh thịt kia thật sự rất đáng sợ, nó mang đến cho nàng áp lực to lớn chưa từng có từ trước đến nay, làm cho nàng có cảm giác toàn thân không còn nghe theo điều khiển, cánh tay cầm dao găm muốn vung lên cũng không được.

Thật là một nơi quỷ dị.

Tại sao đại nhân lại muốn Thanh Điểu tới một nơi như thế này để tu hành.

Sương mù càng ngày càng dày đặc, làm cho người ở trong đó có một cảm giác âm u muốn nghẹt thở.

Bỗng nhiên.

Giữa trời đất chợt vang lên một tiếng leng keng, từ xa đến gần, dường như trên mặt hồ có người đang đi lại.

Trong màn sương mù, mơ hồ có một bóng người hiện lên.

Đang khoan thai đi ra.

Bên hông Y Nguyệt giắt một thanh trường tiên, gương mặt quyến rũ mang theo ý cười, nhìn thoáng qua Xích Luyện cùng Bạch Thanh Điểu, nói: "Công tử cho các ngươi lên đảo."

Sau đó.

Xích Luyện liền phát hiện, ngư thuyền mặc dù không cần sào chống, vẫn dần dần hướng về chỗ sâu trong Bắc Lạc hồ trôi đi.

Sương mù dày đặc giống như một tấm vải mành được vén ra hai bên, chầm chậm tách ra.

Cuối cùng, xuyên qua màn sương, Xích Luyện thấy được đảo nhỏ.

Đó là một hòn đảo có tiên khí quấn quanh, trên đảo có mười cây Triều Thiên Linh Cúc đang phun ra nuốt vào linh khí, ngoài ra còn có rất nhiều cây cối lạ mắt, từng chiếc lá xanh như ngọc phỉ thúy, có từng nụ hoa đang chớm nở trên cành.

Ngư thuyền của bọn hắn cập vào bờ.

Một góc của hòn đảo, có hai vị lão giả đang uống trà.

Dưới một gốc hoa cúc lớn, có một thiếu niên đang quật cường luyện quyền, mỗi lần ra quyền đều có tiếng long ngâm kèm theo, có chút đáng sợ.

Thiếu nữ có gương mặt quyến rũ, mặc một bộ váy dài màu vàng nhạt, sau khi dẫn bọn hắn lên đảo, liền tìm một chỗ ngồi xếp bằng xuống tu hành.

Xích Luyện theo bản năng nắm lấy tay của Bạch Thanh Điểu, nàng cảm giác mọi thứ trên đảo đều hết sức quái dị.

Mặc kệ là người hay là vật.

Đến hiện tại, các nàng cũng chưa từng gặp mặt Lục thiếu chủ.

Mà thời điểm này.

Trên tòa nhà Bạch Ngọc Kinh.

Lục Phiên đang tựa vào lan can, trong tay cầm lấy một con gà con, thân thể của nó cứng ngắc nằm vật xuống, phảng phất như vừa bị nhúng nước sôi, không hề nhúc nhích...

"Còn biết giả chết?"

Lục Phiên cười khẽ.

Trong lòng bàn tay, một sợi linh khí chợt phun lên, biến thành một cái lông chim.

Hắn nhẹ nhàng nắm lấy cánh của Tiểu Phượng Nhất, đem nó cầm lên, chiếc lông vũ do linh khí biến thành, nhẹ nhàng cào cào vào chỗ nách cánh.

Tiểu Phượng Nhất vốn đang nằm im như một con búp bê, đến lúc này cũng không chịu được nữa.

Trong miệng phát ra tiếng kêu "chít chít."

"Đây chỉ là Hoàng Sồ, còn chưa học được cách khống chế sức mạnh của bản thân một cách tự nhiên..."

Lục Phiên cười cười.

"Như vậy cũng tốt, thuận tiện sau này giả heo ăn thịt hổ."

Đối với con gà con này, Lục Phiên có chút ưa thích, bàn tay hắn nâng lên hạ xuống mấy lần, dường như đang ước lượng xem nó nặng bao nhiêu, trên mặt gà con hiện lên một vẻ chán nản.

Nó thân là Hoàng Sồ, vậy mà hôm nay phải chịu nhục nhã như thế này, có thể nhẫn nhịn được sao?

Tuy nhiên, khi cảm nhận được khí tức khủng bố có thể làm cho lòng người run rẩy trên thân Lục Phiên, trong nội tâm Tiểu Phượng Nhất, cảm giác sợ hãi chiếm lấy ưu thế.

Nhẫn một chút gió êm sóng lặng, sợ một bước trời cao mặc gà bay.

"Đi tìm tiểu Ứng Long chơi đi."

Ngón tay của Lục Phiên búng ra, gảy trên phao câu gà, một tia linh khí trào ra, Tiểu Phượng Nhất lập tức bị bắn bay lên bầu trời.

Giống như một quả cầu, không ngừng lăn lộn trên không trung.

Cuối cùng, tia linh khí chui vào trong cơ thể Tiểu Phượng Nhất.

Nó cảm thấy, dường như có một đám lửa đang đốt cháy bản thân, cảm giác nóng bỏng đan lan tràn trong từng thớ thịt.

Tiểu Phượng Nhất mở ra mỏ gà, trong miệng phát ra một tiếng gáy to.

Kinh động đến Bạch Thanh Điểu cùng Xích Luyện trên đảo.

Đã thấy, trên thân thể của Tiểu Phượng Nhất có ngọn lửa màu đỏ đang không ngừng nhấp nháy, từng tia lửa sinh ra, dường như một vầng mặt trời chói lọi, giương cánh bay cao.

Hình ảnh Tiểu Phượng Nhất biến thân nơi Túy Long thành lần nữa được tái hiện.

Oanh!

Bên trong Bắc Lạc hồ.

Nước hồ nổ tung.

Một tiếng long ngâm nổi lên vang vọng khắp nơi.

Thiên Long uy áp tràn ngập ra, ở trên không, ngọn lửa trên người Tiểu Phượng Nhất cũng run rẩy một chút.

Tiểu Ứng Long đập cánh, lao ra khỏi mặt hồ, đuổi theo Tiểu Phượng Nhất mà đi.

Tiểu Phượng Nhất hét lên một tiếng, khẽ nghiêng mình, như một quả cầu lửa xẹt qua không trung.

Một Long một Hoàng truy đuổi lẫn nhau.

Trong lòng Xích Luyện bỗng nhiên run lên, nhìn về phương hướng tòa nhà Bạch Ngọc Kinh.

Chợt thấy trên sân thượng lầu hai của tòa nhà, mơ hồ có một thân ảnh phiêu dật mặc bạch y, đang ngồi tựa vào thành lan can.

Hai tròng mắt của Xích Luyện hơi co lại.

"Bắc Lạc... Lục thiếu chủ."

Trong lòng Xích Luyện giật mình, vội vàng kéo Bạch Thanh Điểu, để nàng hướng về phía Lục Phiên quỳ xuống bái sư.

Đối với cử động này của hai người, Lục Phiên chỉ lạnh nhạt ngắm nhìn.

"Xem ở trên mặt mũi của con gà kia, ngươi có thể ở lại trên Hồ Tâm đảo tu hành, thật ra phương pháp tu hành của ngươi không có gì khó khăn, con gà kia mạnh, ngươi sẽ mạnh, cho nên ngươi chỉ cần chăm chỉ nuôi gà là được..."

Lục Phiên thản nhiên nói.

Thanh âm của hắn quanh quẩn bên tai của Xích Luyện cùng Bạch Thanh Điểu.

Mặc dù cả hai không thấy rõ ràng gương mặt của Lục Phiên, nhưng trong nội tâm lại càng ngày càng thấp thỏm.

Nghe xong lời nói của Lục Phiên, trong lòng của Xích Luyện mới thở dài một hơi, tiếp đó là cảm giác vui vẻ.

Ít nhất, có thể đạt được mục đích ban đầu của đại nhân, ở lại trên đảo, nơi an toàn nhất trong thiên hạ hiện nay.

Xích Luyện cảm thấy, vị Lục thiếu chủ này cũng không giống như trong truyền thuyết, rất khó ở chung.

Ngược lại tính tình có vẻ như còn rất ôn hòa.

"Ngươi có thế đi rồi."

"Không tiễn."

"Ở lại lâu, tự chịu hậu quả."

Nhưng ý nghĩ này của Xích Luyện vừa nổi lên, bên tai liền vang lên thanh âm nhàn nhạt của Lục Phiên.

Vẻ mặt của Xích Luyện cứng đờ.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía sân thượng trên tầng hai, thân ảnh của Lục Phiên đã sớm biến mất không còn hình bóng.

Nội tâm của Xích Luyện có chút lưỡng lự, nàng muốn ở lại làm bạn với Bạch Thanh Điểu một thời gian, nhưng mà...

Nàng cảm thấy nếu như không đi, tính xấu trong truyền thuyết của Lục thiếu chủ có thể bộc phát.

Cho nên, cuối cùng Xích Luyện vẫn là đứng lên.

"Thanh Điểu, ngươi yên tâm ở lại trên đảo, đại nhân sẽ tới đón ngươi."

"Phải ngoan ngoãn, đừng chọc giận Lục thiếu chủ, hiểu không?"

Xích Luyện nói.

Bạch Thanh Điểu có chút không muốn, nhưng mà Xích Luyện lại không tiếp tục do dự.

Nàng quay người, nhanh chóng lên ngư thuyền, vung lên cây sào, ngư thuyền liền tách khỏi bờ, rời khỏi Hồ Tâm đảo.

Bạch Thanh Điểu dõi mắt nhìn theo, cho đến lúc thân hình của Xích Luyện triệt để biến mất, hai nắm đấm của nàng xiết chặt.

Nàng nhất định phải nỗ lực học được bản lĩnh, sau đó trở về giúp đỡ Giang thúc.

Bạch Thanh Điểu một thân một mình lẻ loi ở lại trên đảo, ban đầu trong lòng còn có chút thấp thỏm, nhưng càng về sau, căn bản không có ai để ý đến nàng, Bạch Thanh Điểu liền cảm thấy có chút nhàm chán.

Nàng đem cái gùi trên lưng đỡ xuống, đem mấy con gà con còn lại thả ra.

Đám gà con lập tức mừng như điên, chạy nhảy khắp nơi trên đảo.

Trên không, Tiểu Phượng Nhất cùng tiểu Ứng Long vẫn còn lẫn nhau rượt đuổi.

Nghê Ngọc nhìn thấy trên đảo đột nhiên xuất hiện một đám gà con, có chút kinh ngạc đến ngây người.

Lúc này, Bạch Thanh Điểu cũng nhìn thấy Nghê Ngọc, cả hai cùng hàn huyên một hồi.

Tuổi tác của cả hai cũng không chênh lệch là bao, mặc dù dáng người khác nhau, nhưng cũng không cản trở cả hai tìm được tiếng nói chung.

Khi Bạch Thanh Điểu nói ra mình am hiểu nấu canh gà.

Quan hệ giữa Bạch Thanh Điểu cùng Nghê Ngọc lập tức ấm lên, chuyện trò không dứt.