Chương 156: Vì sao người bị thương luôn là ta (2)
Người dịch:Duy Cường
Âm thanh lạnh lẽo, chậm rãi vang lên.
Hai đầu lông mày của đám người Lý Tam Tư không khỏi nhăn lại.
Lời nói này có chút quen thuộc.
Quả nhiên... Người này cùng với Luyện Khí sĩ Khí Đan đỉnh phong chốn Ngọa Long có liên quan đến nhau?
"Đế" trong miệng bọn hắn có phải là cùng một người hay không?
Mấy người liếc nhau một cái, đều thấy được sự ngưng trọng trong mắt đối phương.
Bọn hắn có cảm giác, dường như mình đụng chạm tới một cái bí mật khó lường thời thượng cổ.
Trận chiến thời thượng cổ kia, đến cùng là rung động cùng rực rỡ đến mức nào?
Thể Tàng cảnh đều là mấy trăm mấy trăm chết?
Âm thanh trong bóng tối dần dần chìm xuống dưới.
Cuối cùng, khúc nhạc cổ xưa quanh quẩn bên tai mọi người cũng biến mất không còn.
Xuất hiện lần nữa...
Là một thân ảnh chậm rãi từ bên trong cung điện đi ra.
Theo bước chân của hắn, còn có âm thanh chói tai của xiềng xích ma sát cùng mặt đất vang lên.
Ánh sáng chiếu rọi xuống.
Cuối cùng mọi người cũng thấy rõ.
Đó là một thân hình khôi ngô, cao khoảng chín thước, tương tự như Bá Vương, áo giáp mặc trên người mặc dù dáng dấp cổ xưa, tràn đầy dấu vết của thời gian nhưng vẫn tỏa ra vầng sáng lạnh lẽo.
Nhưng mà, cùng đạo nhân trong bí cảnh dãy Ngọa Long giống nhau là, thân hình của người này cũng rất gầy gò khô khan.
Làn da khô quắt vì mất nước.
Tròng mắt đen kịt như là ma quỷ.
Trên tứ chi của người này quấn quanh xiềng xích lạnh lẽo.
Đám người Nhiếp Trường Khanh chẳng qua chỉ là nhìn thoáng một chút, liền cảm thấy một luồng uy áp làm cho người bị đè nén đến hít thở không thông.
"Thật mạnh!"
Đao mổ heo trong tay Nhiếp Trường Khanh rung động càng ngày càng kịch liệt.
"Không phải mới vào Thể Tàng, đối phương hẳn là đã rèn luyện một trong ngũ tạng, thậm chí có thể đã hoàn toàn rèn luyện xong ngũ tạng Thể Tàng cảnh!"
Nhiếp Trường Khanh phân tích nói.
Linh khí trên người đối phương bắn ra hình thành lực áp bách, phi thường mạnh mẽ.
Cùng là Thể Tàng, Nhiếp Trường Khanh cảm giác mình căn bản không phải là đối thủ của hắn, nếu một đối một, hẳn là thất bại không thể nghi ngờ.
"Chẳng trách công tử để cho chúng ta kết đoàn mà tới... Thì ra sự tồn tại này, mạnh mẽ như vậy!"
Ngưng Chiêu giơ Thiền Dực kiếm trong tay lên, khí tức toàn thân ngưng tụ, thần sắc cực kỳ nghiêm túc.
Đông!
Thân ảnh mang theo xiềng xích, một lần nữa bước về phía trước một bước.
Nhưng mà hắn bị xiềng xích cho kéo lại, không thể tiếp tục động đậy.
Thanh âm gầm thét như dã thú từ trong cổ họng của hắn vang lên, sau một khắc, áo giáp trên thân hắn rung động.
Có mênh mông linh khí tràn ra, trước người ngưng tụ ra một bóng đen.
Con ngươi của Bá Vương co rụt lại!
Bóng đen quen thuộc này...
Nhanh chóng trở nên to lớn trong mắt hắn.
Bóng đen nháy mắt di động, tốc độ cực kỳ nhanh chóng, vòng qua đám người Lý Tam Tư, trực tiếp xông về phía Bá Vương.
Đông!
Bá Vương chỉ cảm thấy cánh tay nắm tấm khiên trở nên tê rần, bị bóng đen va chạm đập lõm xuống một lỗ, thân thể bị đụng bay ra ngoài, va vào trên vách đá.
Ánh mắt hắn tối sầm lại.
Tại sao luôn là ta bị thương?
Trong nội tâm Bá Vương âm thầm gào thét.
Thiền Dực kiếm của Ngưng Chiêu, giống như tỏa ra ánh sáng, đem bóng đen chặn lại.
Kiếm gỗ của Lý Tam Tư nhẹ nhàng giương lên một chút, một sợi linh khí dồn tại mũi kiếm, đẩy về hướng bóng đen.
Mà Nhiếp Trường Khanh thì nhân cơ hội đem đao mổ heo quét ra, linh khí ngưng tụ, hóa thành một thanh đao như là thực chất.
Bổ về phía vị võ tướng khô gầy kia.
Võ tướng không hề tránh né, trên thân thể hiện ra năm cái vòng xoáy linh khí, trực diện một đao này của Nhiếp Trường Khanh.
Một đao từng công phá sơn môn của Đạo tông, chém vào trên đầu của vị võ tướng này, thế mà chẳng qua chỉ phát ra âm thanh như sắt thép va chạm nhau, lưu lại một vệt trắng mờ mờ.
...
Bên ngoài Bắc Lạc thành.
Một chiếc xe ngựa chầm chậm chạy tới, sau khi xa phu lấy ra lệnh bài, liền lái vào cửa thành đang mở rộng, ánh tà dương đỏ như máu, đem bóng xe ngựa kéo dài ra đến vô cùng.
Trong xe ngựa, Đường Hiển Sinh xốc lên màn che, xuyên thấu ra ngoài cửa sổ nhìn bầu không khí hoàn toàn khác biệt với Đế Kinh của Bắc Lạc thành.
Đây là lần đầu tiên hắn tới Bắc Lạc thành, đi vào thành trì của Bạch Ngọc Kinh trong truyền thuyết.
Hai mắt hắn hơi nheo lại.
Hắn cảm nhận được mùi vị mạnh mẽ, Bắc Lạc thành mạnh mẽ, tựa hồ vượt qua tưởng tượng của hắn.
Làm một trong sáu đại hộ thành của Đại Chu triều, sự mạnh mẽ của Bắc Lạc thành, đã sớm vượt ra khỏi sự khống chế của Đại Chu triều.
Không có dừng lại quá lâu.
Xa phu lái xe về hướng Bắc Lạc hồ.
Rất nhanh liền đi tới ven bờ hồ.
Nhưng xe ngựa không cách nào tiếp tục tiến lên, bởi vì phía trước là một mảnh tràng diện tràn đầy máu tanh.
Đường Hiển Sinh xốc lên màn che.
Đã thấy phía trước, tiếng kêu rên đầy đất.
Có rất nhiều người đang khóc ròng ròng, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Bắc Lạc bờ hồ, đá xanh nhuốm máu.
Ánh tà dương đỏ bừng xuyên thấu mây đen, rơi xuống mặt đất, chiếu rọi lên từng mảng máu tươi, tỏa ra ánh sáng đỏ chói mắt.
La Nhạc đeo đao mà đứng, mùi máu tanh nồng nặc, nhưng trên mặt hắn chưa từng có một cái nhíu mày.
Hắn có chút kinh ngạc than thở, có chút khó tin nhìn thân ảnh đang chống kiếm mà đứng kia.
La Nhạc từng nhận định, một trận chiến này, Cảnh Việt khó mà thắng được, bởi vì khi Cảnh Việt hao hết linh khí, hắn đã lộ ra dấu hiệu không chống đỡ nổi.
Nhưng mà bây giờ xem ra, hắn đoán sai quyết tâm của một người thường xuyên chạy trốn, một khi từ bỏ chạy trốn, hắn có thể bộc phát ra sức mạnh như thế nào.
Một trận chiến đấu kéo dài, cuối cùng hạ màn.
Áo trắng trên người Cảnh Việt nhiễm đầy máu tươi, hộp kiếm bằng gỗ Hoàng hoa lê đã vỡ nát từ bao giờ.
Hắn cười cười, cầm lấy thanh kiếm đã tàn phá không chịu nổi kia, đi tới cầu thang bằng đá xanh dẫn xuống bến đò, ngay ngắn ngồi xuống.
Gió hồ mát mẻ quét qua, thổi đi một chút đau đớn trên người hắn.
Hai mắt ngắm nhìn hòn đảo ở xa xa, trên mặt hiện lên nụ cười.
Thì ra, chỉ cần thực lực đủ mạnh, không cần chạy trốn vẫn có thể sống.
Ánh nắng, bạch y, kiếm mẻ.
La Nhạc cảm khái một phen.
Hắn hạ lệnh cho binh lính dưới quyền đem một số người giang hồ bắt lại, điều tra xem trong số những người này có ai liên quan đến mạng người.
Nếu có, liền giải vào đại lao, nếu trong sạch, liền đưa ra ngoài thành.
Đường Hiển Sinh một thân cẩm bào, mặt mũi tràn đầy tán thưởng nhìn qua bóng lưng của Cảnh Việt.
La Nhạc hơi nghi hoặc nhìn thoáng qua Đường Hiển Sinh, xa phu liền đưa ra lệnh bài, lúc này La Nhạc mới giật mình, hướng về phía Đường Hiển Sinh chắp tay.
"Thì ra là Nam quận Đường thái thú, Bắc Lạc thủ tướng La Nhạc, không có từ xa đón tiếp."
La Nhạc nói.
Đường Hiển Sinh híp mắt, khoát tay áo.
"Nghe qua đại danh của Bắc Lạc thành, nghe danh không bằng gặp mặt, hôm nay chứng kiến quả nhiên để cho lão phu vô cùng bội phục... Khó trách có thể sinh ra tồn tại siêu nhiên như Bạch Ngọc Kinh, hôm nay xem như lão phu được thêm kiến thức."
Đường Hiển Sinh cười nói.
"La tướng quân..."
Đường Hiển Sinh chắp tay.
La Nhạc vội vàng đáp lễ: "Không dám xưng tướng quân, tại hạ bất quá cũng chỉ là thống lĩnh của quân thủ vệ Bắc Lạc thành."
Đường Hiển Sinh cười cười.
"Xem uy thế của La thống lĩnh, còn tưởng rằng là tướng quân của Đại Chu triều, quả nhiên oai phong lẫm liệt."
"Tại hạ từ Nam quận tới, tự mình đến đây bái phỏng Lục thiếu chủ, không biết... La thống lĩnh có thể vì lão phu hỗ trợ một phen?"
Cảnh Việt đang ngồi trên bậc thang dẫn xuống bến đò liền đứng lên.
Liếc mắt nhìn về phía Đường Hiển Sinh.
Hắn nhận ra Đường Hiển Sinh, Thái Thú Nam quận, đã từng đến Kiếm phái làm khách, Kiếm Thánh Hoa Đông Lưu tự mình đón tiếp, khi đó Cảnh Việt liền gặp mặt Đường Hiển Sinh.
Đương nhiên, đối với Đường Hiển Sinh, Cảnh Việt cũng không có quá nhiều nhiệt tình.
Hắn vội vã trở lại Hồ Tâm đảo, tìm Nghê Ngọc trao đổi...
Mười lăm viên Tụ Khí đan cá độ, chia sẻ vui sướng.
Hắn nhảy lên chiếc thuyền nhỏ.
Bạch y nhuốm máu, bay phần phật trong gió.
Ánh mắt của Đường Hiển Sinh sáng lên, thấy Cảnh Việt dường như muốn lên đảo, vội vàng mở miệng:"Cảnh tiên sinh, xin đợi một chút, có thế hay không cho lão phu đi nhờ một đoạn đường?"
Cảnh Việt có chút kinh ngạc, không ngờ Đường Hiển Sinh vậy mà còn nhận ra hắn, hắn hơi do dự một chút.
Nhưng mà, trong đầu lại vang lên âm thanh nói chuyện của Lục Phiên, khiến cho toàn thân hắn chấn động.
Sau đó, Cảnh Việt nhìn về phía Đường Hiển Sinh đang đứng trên bờ, từ từ nói:"Công tử không muốn gặp ngươi, ngươi đi đi."