TRUYỆN FULL

[Dịch] Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 162: Lục Trường Không bọc thi thể, giận dữ vào kinh thành (1)

Chương 162: Lục Trường Không bọc thi thể, giận dữ vào kinh thành (1)

Dịch: Mèo Rừng

Một chưởng Ngưng khí, tựa như che khuất tầng mây trên bầu trời, vượt qua khoảng cách mấy chục dặm, vỗ về phía hắc bào nhân kia.

Việc này khiến cho hắc bao nhân cực kỳ kinh hãi.

“Linh thức!?”

Sắc mặt hắc y nhân chợt đại biến, hắn không tài nào ngờ được, tên Bắc Lạc Lục Bình An này vậy mà có được linh thức, dùng linh thức để tra xét vị trí của hắn thông qua sợi linh khí, rồi cách không vỗ một chưởng.

Loại thủ đoạn này, cho dù là Trúc Cơ đỉnh phong cũng chưa chắc làm được, chỉ có lão quái Kim Đan kỳ mới có thể!

Nói cách khác, vị Lục thiếu chủ này, rất có thể là lão quái đã có tu vi Kim Đan kỳ.

Da mặt hắc bào nhân run rẩy kịch liệt, nếu như chân thân của hắn ở chỗ này, thì có khả năng sẽ đánh một trận, nhưng chỉ là sợi linh thức hóa thân ra… Đánh cái quái gì!

Oanh!

Hắc bào nhân không ẩn nấp nữa, thân thể vụt lên từ mặt đất.

Mặt đất đột nhiên nổ tung lên, nổ ra một cái hố sâu với đường kinh tầm mười mét.

Mà thân hình của hắn, thì lại hóa thành một cái hắc ảnh, hướng về phía xa mà chạy trốn.

“Cái thế giới này chính là một đại âm mưu!”

Trên trán hắc bào nhân có từng giọt mồ hôi lạnh chảy xuống, thế giới Đê võ… Xuất hiện tu hành giả Trúc Cơ cảnh đã rất khó rồi.

Nhưng mà, thế giới này, lại xuất hiện một lão quái Kim Đan cảnh đã ngưng tụ được linh thức!

Hắn làm sao để đánh?

“Vốn dĩ cho rằng đây là một thế giới đê võ, có thể thôn phệ vị diện bản nguyên để cho thế giới của ta được thăng cấp lên.. Hiện tại, không cần nghĩ cái gì nữa cả!”

Hắc bào nhân càng nghiền ngẫm càng cảm thấy đáng sợ, hắn luôn cảm thấy bản thân mình xuất hiện ở cái thế giới đê võ quỷ dị này, giống như là bị cuốn vào một trận âm mưu kinh thiên động địa vậy.

Hiện tại hắn chỉ muốn chạy trốn, tốc độ bùng nổ đến cực hạn.

Cỗ thân thể của man nhân này bắt đầu không chịu nổi áp lực nữa, bắt đầu sụp đổ.

Tuy nhiên, cái bàn tay che trời kia vẫn đuổi theo như cũ.

Hắc bào nhân không cắt đuôi được.

Nương theo âm thanh Phượng gáy chói tai, một vệt kim quang kinh diễm vô song xẹt qua từ đường chân trời, sau tức khắc, mãnh liệt rơi xuống, ngăn ở trước người hắn.

Vô số ánh lửa dâng lên.

Tạo thành sóng nhiệt cuồn cuộn.

“Linh khí!?”

Hắc bào nhân kêu rên thảm thiết.

Cảm thụ cái cảm giác nóng rực kia, trong lòng hắc bào nhân cực kỳ run sợ, bởi vì cái này không chỉ là linh khí, mà còn là phẩm giai cao tới nỗi hắn không đoán ra.

Đê võ?

Hắn tin tà mới xem cái này là đê võ!

Không thể trốn đi đâu được.

Hắc bào nhân quay người lại, tay hóa Lan Hoa chỉ, lông mày bắn ra kim quang sáng lạn, ngay sau đó, hai tay kết ấn, đột nhiên vỗ lên trời một cái.

Muốn chống đỡ một chưởng kinh thiên kia.

Vô số tấm lụa linh khí xông lên trời cao, chạm với bàn tay kia.

Tuy nhiên, những tấm lụa linh khí này, giống như là một giọt nước rơi xuống dòng sông vậy, không tạo ra bất kỳ gợn sóng nào thì đã bị cắn nuốt.

Oanh!

Bàn tay vỗ xuống.

Tiếng vang kinh khủng chấn động từ mặt đất, dẫn đến lòng người không khỏi nhảy lên.

Mặt đất của Bắc Lạc thành tựa hồ cũng bị mặt đất truyền đến tiếng chấn động khủng bố, giống như là đã xảy ra một trận động đất vậy.

Trên cổng thành, quân trấn giữ Bắc Lạc thành cũng tắc lưỡi cùng ngạc nhiên nhìn về phía bình nguyên ở nơi xa kia.

Chỗ ấy…

Có bụi mù cuồn cuộn bị bốc lên.

Một cái lõm cực kỳ to lớn xuất hiện ở bình nguyên.

“Thật… Thật đáng sợ!”

“Tiên nhân chiến đấu sao?”

Có không ít binh lính, trong đôi mắt toát ra vẻ hoảng sợ.

Loại công kích này, nếu như rơi vào trên tường thành Bắc Lạc, sợ là trong nháy mắt sẽ bị vỡ toang.

Trên thế gian này, có loại tường thành nào chống đỡ được loại công kích này?

Bụi mù chậm rãi tán đi.

Trên mặt đất bình nguyên.

Xuất hiện một cái hố sâu với hình dáng bàn tay khổng lồ.

Mà ở bên trong hố sâu, có một cái thi thể quỳ sát ở nơi đấy, hoàn hảo không chút tổn hại nào, trên mặt còn mang theo vẻ hoảng sợ vẫn chưa tán đi.

Thế nhung… sinh cơ trên thi thể kia đã tan biến.

Phượng Linh kiếm bay bổng trên hư không, an tĩnh trôi nổi, tựa như một đóa hỏa diễm màu đỏ rực.

Giữa thiên địa hoàn toàn yên tĩnh lại.

Chỉ còn âm thanh cát đá tung bay.

Bắc Lạc.

Hồ Tâm đảo.

Lục Phiên dựa vào xe lăn, lưỡi đao bạc vùn vụt trở về, hóa thành tay vịn.

Tạ Vận Linh ngã xuống đất, sắc mặt tài nhột, đây chính là di chứng sau khi bị xem là khôi lỗi*, tựa như toàn bộ thân thể đều đã bị móc sạch vậy.

(*khôi lỗi: con rối.)

Công Thâu Vũ đỡ hắn dậy, bóp nhân trung của hắn.

Lục Phiên thì vuốt ve tay vịn, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên đấy.

“Còn muốn chạy trốn?”

Khóe miệng Lục Phiên có hơi nhếch lên.

Trong đôi mắt có đường cong đang nhảy lên, thâm thúy tựa như sông Ngân ở trên trời.

Ý nghĩ của Lục Phiên chuyển động một chút.

Bàn tay hạ xuống, từ bên trong hộp cờ lấy ra một quân cờ.

Nhẹ nhàng hạ xuống.

Lạch cạch.

Quân cờ hạ xuống bàn cờ, gió nổi lên.

Bên trên bình nguyên..

Mơ hồ có một áp lực vô hình đột nhiên đập xuống, cả bình nguyên bị chấn động.

Mặt đất rạn nứt, có một sợi kim quang đang ẩn giấu ở bên trong mặt đất, ở khoảnh khắc này, tựa như là một con du ngư bị kinh hoảng, điên cuồng thoát ra, nhanh chóng bỏ trốn.

Nhưng mà, lại bị một cái lồng giam vô hình nhốt lại, vô luận hắn trốn làm sao, cũng không thể trốn được.

Trên lầu các, Lục Phiên vươn tay, nhẹ ngoắc một ngón.

Phượng Linh kiếm đang trôi nổi trên không trung chợt động.

Lướt qua hư không, phát ra âm bạo.

Mũi kiếm đâm xuyên qua cái kim quang kia, cuốn theo kim quang, nhanh chóng hướng về phía bên trong Bắc Lạc thanh mà tới.

Kim quang dần dần hóa thành một khuôn mặt vặn vẹo.

Đó là một gương mặt tuấn mỹ tựa như vưu vật, mang theo vẻ kinh khủng, cùng với đó là vẻ không cam lòng và giãy dụa.

Xẹt qua vùng trời Bắc Lạc thành, nhưng vẫn thét lên tiếng khàn khàn.

Sương mù dày tan biến.

Rất nhanh… Phượng Linh kiếm màu hỏa hồng đã an tĩnh trôi nổi trên bầu trời Bắc Lạc hồ.

Nước hồ hai bên có hơi tách ra.

La Nhạc còn đứng lặng ở trên thuyền gỗ, hết thảy những chuyện vừa rồi, xảy ra quá mức nhanh, khiến cho hắn không kịp phản ứng lại.

Mà chờ hắn kịp phản ứng, thì chuyện đã kết thúc.

Tạ Vận Linh ngất trên mặt đất.

Một thanh kiếm màu hỏa hồng trôi nổi lơ lửng trên không trung, cuốn theo đó là một cái kim quang.

“Linh thức?”

Lục Phiên nhìn xem kim quang kia.

Phượng Linh kiếm an tĩnh bay trở về, đáp trên tay vịn xe lăn, trở nên bình thản không có gì lạ.

Lục Phiên thì tò mò nhìn cái kim quang kia, đây là lần đầu tiên hắn thấy được linh thức ngoại trừ của hắn.

Ngón tay ngoắc một cái, kim quang bị giam cầm lập tức bay tới lầu các tầng hai Bạch Ngọc Kinh.

Bên trên đảo, tất cả mọi người đều tỏ ra vẻ tò mò.

Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?

Cái vệt kim quang kia là gì?

“Được rồi, ai làm gì thì làm cái đó đi.”

Âm thanh của Lục Phiên vang sát bên tai của mỗi người, gạt bỏ sự tò mò trong lòng họ.

Rất hiển nhiên, Lục Phiên không có dự định nói cái vệt kim quang kia là gì.

Nôm na là, dùng cấp độ của bọn hắn thì vẫn chưa có tư cách tiếp xúc cái kim quang kia.

Sau khi Công Thâu Vũ bóp trung nhân của Tạ Vận Linh thì phát hiện hắn vẫn không tỉnh dậy, thì bèn buông lỏng tay ra.

Tuy nhiên, khi buông lỏng tay, Tạ Vận Linh liền tỉnh.

“Man nhân…”

Tạ Vận Linh với sắc mặt đỏ bừng, ho khan kịch liệt.

“Cái tên man nhân kia muốn hại Lục thiếu chủ!”

Tạ Vận Linh vội vàng nói, tuy nhiên, hắn lại phát hiện bản thân mình đã ở trên Hồ Tâm đảo, những lời muốn nói ở trong miệng, chợt cứng đờ lại, rột cuộc nói không ra.

Công Thâu Vũ vỗ vỗ bả vai Tạ Vận Linh, nói ra chuyện hắn bị xem là khôi lỗi.

Lầu các tầng hai.

Lục Phiên dựa vào xe lăn, gió thổi ven hồ làm cho tóc mai của hắn bị tung bay lên.

Một tay nhẹ nhàng xoa lên tấm chăn dê mỏng được đặt ở trên bắp đùi, tay kia thì nhô ra, nắm lấy sợi kim quang này.