TRUYỆN FULL

[Dịch] Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 190: Thành ma không hối hận, Bá Vương đột phá Thể Tàng cảnh.

Dịch: Nguyễn Anh Hùng

"A? Không chết?"

Trong đại quân Quỷ Phương, ngồi trên chiếc ghế do tám vị dung sĩ Quỷ Phương nhấc lên, nam tử tóc vàng thể hiện sự kinh ngạc.

Phật tăng Trúc Cơ cảnh đỉnh phong đánh ra một quyền, thế mà đánh không chết một tên Ngưng Khí cảnh?

Phải biết, một quyền vừa rồi của phật tăng là không có nương tay a.

Chênh lệch giữa Ngưng Khí cảnh và Trúc Cơ cảnh vô cùng to lớn, một quyền của phật tăng, đủ để đánh nát tường thành to lớn.

Đừng nói là Ngưng Khí cảnh, coi như là Trúc Cơ cảnh bình thường, bị đánh trúng không chết thì cũng tàn phế.

"Chỉ có thể nói, thân thể người này. . . Rất cứng."

Nam tử tóc vàng cảm thấy hứng thú.

Phật tăng đứng thẳng người lên, chắp tay hành lễ, nhìn Bá Vương.

Vừa rồi trong nháy mắt kia, hắn cảm nhận được giữa thiên địa này dường như có người đang nhìn trộm hắn, hắn ngây ngẩn một hồi, lại bị người trước mắt này đánh lén.

Một rìu trảm trên cổ của hắn, thật đau vô cùng.

Suýt nữa chém mất đầu của hắn, đường đường một vị Trúc Cơ đỉnh phong, nếu là bại bởi một tên Ngưng Khí cảnh.

Thân là một vị lưu lạc giả, còn chưa thấy được bá chủ vị diện thì lại bị thổ dân của thế giới này chém giết.

Thật sự bị thiên hạ chê cười.

Đặc biệt là ở phía xa lại có một vị lưu lạc giả khác đang quan sát.

Tuy nhiên, hắn là phật, có thể tha thứ cho người này.

"A di đà phật."

"Thí chủ đã nhập ma, bần tăng sẽ độ ngươi."

Phật tăng nói.

Sau một khắc, hắn thi triển bộ pháp, đi về phía Bá Vương.

Trong mắt Bá Vương tràn đầy tơ máu.

Hắn đang bức bách chính mình để đột phá vào Thể Tàng.

Dưới áp bách khổng lồ, hắn cảm thấy có thể phá vỡ hàng rào Thể Tàng cảnh.

Thế nhưng. . .

Thật là khó a.

"Nhập ma?"

"Thì sao chứ?"

"Hạng Thiếu Vân ta, cả đời không thẹn với lương tâm, nhập ma thì như thế nào?"

Bá Vương gầm nhẹ.

Tấm chắn vỡ nát, hắn liền nắm đại phủ, tiếp tục phóng tới trước người phật tăng.

"Ma giả, chính là tội nghiệt, là nghiệp chướng."

Phật tăng thản nhiên nói.

Thanh âm của hắn rất bình tĩnh, chung quanh dường như trở nên rất nhẹ nhàng, gió thổi mây bay.

Tiếng la giết trên chiến trường, máu tươi bắn tung toé, tứ chi rơi đầy đất, dường như đều không có quan hệ gì với hắn.

Bá Vương có cảm giác không thích tên phật tăng này, thậm chí, nội tâm còn có chút chán ghét.

Phật?

Bá Vương chưa nghe nói đến phật.

Bây giờ nhìn thấy, dường như còn khiến cho người ta chán ghét hơn cả những tên nho sinh tỏ vẻ đạo mạo trang nghiêm kia, có lẽ là bởi vì khí tức của đối phương, trong lúc vô hình đè nén ma khí của hắn.

Ma khí phun trào bên trong khí đan, quấn quanh thân thể của Bá Vương.

Ở dãy Ngọa Long trước kia, nhất niệm thành ma.

Hắn không oán không hối, hắn thành ma, là vì muốn có đủ thực lực để bảo vệ người hắn yêu.

Ngay cả Lục thiếu chủ đều chưa từng nói hắn có lỗi.

Con lừa trọc của Khổng Tước vương quốc này lại dám nói hắn sai, nói hắn có tội? !

Con lừa trọc này có là gì chứ!

Bá Vương rống to.

Đại phủ trong tay đột nhiên vung ra.

Xé rách không khí, xoay tròn trên không trung, phát ra tiếng gào thét bay về phía đầu của phật tăng.

"Ngươi không phải là đối thủ của bần tăng."

Phật tăng nói.

Hắn chưởng ra một chưởng, trên người hắn mơ hồ có kim quang tỏa ra.

Đại phủ chém xuống, lập tức bị một cái lồng ánh sáng màu vàng cản lại, không thể nhúc nhích.

Bá Vương tiếp tục phóng thích ma khí, từ trên mặt đất nhảy lên, thân thể khôi ngô của hắn bạo phát ra lực lượng mạnh mẽ.

Đông!

Một quyền đánh vào bên trên lồng ánh sáng màu vàng, lực xung kích hình thành sóng khí tỏa ra xung quanh, bay tán loạn.

Nhưng mà, vẫn không thể phá vỡ lồng ánh sáng.

Phật tăng lạnh nhạt, áo cà sa bay phất phới, thương xót nhìn Bá Vương.

"Thí chủ, chấp niệm của ngươi quá nặng, ý thức đã bị ma hóa, mất đi bản tâm thuần túy, hãy bỏ xuống đồ đao, lập địa thành phật."

Phật tăng nói, sau đó, chưởng một chưởng.

Bá Vương lập tức cảm giác được một lực lượng mạnh mẽ đập trúng thân thể của hắn, cả người giống như bị đạn pháo oanh trúng, bắn bay ra.

Phật tăng vươn tay, bắt lấy đại phủ.

Xuy xuy xuy. . .

Đại phủ bị hắn nắm trong tay, dường như cũng có khói đen mờ mịt bao quanh.

"Ngươi xem. . . Vũ khí của ngươi đều đã bị ma khí xâm nhiễm, dính quá nhiều máu tanh và giết chóc, chút nghiệp chướng này, cần phải tịnh hóa."

"Ngươi nếu thành ma, đến lúc đó, sẽ hại người trong thiên hạ."

Phật tăng nói.

Két.

Bàn tay Phật tăng dùng sức, đại phủ lập tức bị đứt đoạn thành từng khúc, rơi trên mặt đất, phát ra tiếng va đập nặng nề.

Mà ở nơi xa.

Bá Vương lại một lần nữa bò lên, khiến phật tăng nhíu mày.

Người này, quả nhiên là một kẻ. . . Uy vũ hùng tráng, chịu đòn rất tốt.

Bá Vương lau đi vết máu ở khóe miệng.

Hắn lao ra, toàn thân ma khí mãnh liệt, ma khí bên trong khí đan được phóng thích đến cực hạn.

Lại thêm thân thể bộc phát ra sức mạnh khí huyết, trong nháy mắt, hình ảnh cát bay đá chạy nổi lên, hắn như một con sư tử nội giận, hung hăng lao tới.

Phật tăng chấp tay hành lễ, thân thể không ngừng di chuyển, khi hắn di chuyển, nắm đấm của Bá Vương không thể đánh trúng hắn.

Một kẻ Ngưng Khí cảnh sao có thể so sánh với Trúc Cơ đỉnh phong, đó là một loại chênh lệch về cảnh giới.

"Từ trên người ngươi, ta có thể thấy được sự xấu xa của thế giới này. . . Cái thế giới này cần thanh tẩy, trở thành miền đất cực lạc, một phật quốc người người đều hiền lành."

Phật tăng nói.

"Xùy. . ."

"Ngươi cho rằng mình là ai chứ."

Bá Vương phun ra một ngụm máu.

Sau một khắc.

Phật tăng trợn mắt, sau lưng, ánh sáng vàng hiện lên, mơ hồ nổi lên sáu cái cánh tay.

Sáu cái cánh tay đều đánh ra.

Dồn dập đánh về phía Bá Vương, Bá Vương biến sắc, hai tay cản trước người, ngăn cản đợt tấn công này.

Đông đông đông!

Mỗi một quyền cũng nặng tựa vạn cân.

Bá Vương bị đánh liên tục rơi xuống, lại lần lượt bò lên.

Áo giáp trên người Bá Vương đã sớm nổ tung.

Nơi xa.

Hạng Gia quân như muốn rách cả mí mắt.

Bá Vương là vô địch trong lòng bọn họ, thế mà lại bị con lừa trọc này khi dễ!?

Người mà trong lòng của bọn hắn kính nể nhất, há có thể chịu sỉ nhục này?

Ta tới đây!

Hắn thi triển bộ pháp, xông về phía phật tăng.

"Thái Thú! Ta tới giúp ngươi đây!"

"Con lừa trọc muốn chết!"

Hứa Sở rống to.

Hắn nắm đoạn giữa của xích sắt, hai quả cầu sắt thì ở cuối xích sắt bắt đầu xoay tròn, dường như có một cơn gió lốc to lớn sắp hình thành.

Hứa Sở giống như một cây quạt gió, lao tới chỗ phật tăng.

Những nơi hắn đi qua, binh lính của Khổng Tước vương quốc đều bị đập chết.

Phật tăng nhìn Hứa Sở.

Sau một khắc, hắn giơ tay lên, cong ngón tay rồi búng ra.

Đông!

Dường như có thứ gì đó được bắn ra.

Hai quả cầu sắt bị phá vỡ, nổ nát vụn.

Hứa Sở cũng phun ra một ngụm máu, thân thể bay đi vài trăm mét, cái mông ngồi sập xuống đất, khiến cho mặt đất vỡ vụn ra, Hứa Sở ho ra máu, nhe răng trợn mắt, mặt tím tái.

Bá Vương từ mặt đất vọt lên, thừa cơ hội này, một quyền vung mạnh vào mặt phật tăng.

Chung quanh có vài vị Hạng Gia quân vọt tới, muốn tương trợ Bá Vương.

Sáu cánh tay sau lưng của phật tăng vỗ nhẹ.

Vài vị Hạng Gia quân bị nổ tung ra. . .

"Ngươi xem, ngươi là ma, sẽ chỉ làm hại vô số người vì ngươi mà chết."

"Ngươi nếu quy y ngã phật, chút giết chóc liền sẽ không phải tăng thêm."

Phật tăng nói.

Hắn một quyền đánh trúng Bá Vương.

Bá Vương bị nện bay ra, lần này lại không rơi xuống, ngược lại là hai chân vững vàng đạp xuống đất, máu trong miệng phun ra.

Nhìn những Hạng Gia quân vừa tắt thở.

Lửa giận trong lòng Bá Vương lại phun trào cuồn cuộn.

Mắt hắn đỏ hoe lên.

Hắn. . . Quá yếu!

Bỗng nhiên, hắn nhớ tới từng hình ảnh lúc hắn ở trong Bạch Ngọc Kinh.

Trong tấm hình.

Hắn bị một ý nghĩ của thiếu niên áo trắng ngồi trên xe lăn bắt quỳ sát đất.

Thiếu niên nói, thực lực mới là thứ căn bản để tranh bá thiên hạ, mới là sức mạnh bảo vệ hết thảy.

Hắn một mực truy cầu thực lực, tuy nhiên lại không cách nào đột phá vào Thể Tàng.

Hắn từng đơn thương độc mã xông vào trong năm vạn quân Bắc Quận.

Hắn từng chịu bị thương nặng để giết người, diệt sát nam nữ khói tím xông qua cầu treo bằng cáp trong Long Môn.

Thế nhưng mà. . .

Thủy chung vẫn chỉ kém một chút nữa.

Bây giờ, nhìn thuộc hạ đã từng ăn uống chung với hắn từng người một ngã xuống, một sự bi thương làm Bá Vương cảm giác lạnh cả người, lúc này, trong khí đan lại có một lực lượng mạnh mẽ phun trào.

"Ma, nhất định là bi kịch."

Phật tăng nhìn Bá Vương đang muốn phát điên, thản nhiên nói.

"Đã như vậy, phật cũng không thu ngươi."

Phật tăng nói.

Trong miệng hắn tụng niệm Phật Kinh, sau một khắc sau lưng hắn nổi lên một tôn Kim Phật, Kim Phật to lớn, cao tới mười trượng, phật tăng đánh ra một chưởng, Kim Phật cũng đánh ra một chưởng.

Một chưởng này che khuất bầu trời, trong nháy mắt vỗ trúng Bá Vương.

Mặt đất như muốn nứt ra.

Bắc Lạc, lầu hai Bạch Ngọc Kinh.

Lục Phiên khoác lên áo choàng, một tay chống cằm, một tay cầm chén rượu.

"Áp lực đủ chứ."

"Nhập ma phá thể tàng, thật đúng là khó."

"Ngươi đã vào Thể Tàng, hôm đó lấy ngươi một hồn, hôm nay trả lại cho ngươi."

Lục Phiên lắc lư chén rượu, tạo thành vòng xoáy trong chén rượu mơ.

Tây Quận, bên ngoài Hổ Nhiễu quan.

Tuyết bay đầy trời, cộng thêm bão cát quét qua, lộ ra mấy phần xơ xác tiêu điều.

Trên mặt đất có vô số thi thể, có thiết kỵ Tây Lương toàn thân nhuốm máu, đeo đao đứng thẳng.

Ở trên mặt đất mênh mông.

Có một Kim Phật cao mười trượng, Tây Lương thiết kỵ, Hạng Gia quân cùng với mọi người đều nhìn vào nơi này.

Quỷ Phương đại quân.

Nam tử tóc vàng cười cười.

"Kết thúc."

Tuy nhiên, rất nhanh, nụ cười của hắn biến mất.

Bởi vì, hắn phát hiện khí tức của Bá Vương cũng không có biến mất.

Ánh mắt của Phật tăng nhìn chăm chú, áo cà sa bay lượn, sau lưng có Kim Phật sáng chói.

Chịu một đòn nặng như vậy mà cũng không chết sao?

Mặt đất hiện ra một cái hố sâu hình bàn tay, Bá Vương đứng lặng trong hố sâu.

Thân thể khôi ngô của hắn lớn thêm một bậc.

Ma khí màu đen từ bên trong khe nứt của mặt đất bay ra, không ngừng di chuyển.

Bá Vương ngẩng đầu.

Hai con ngươi triệt để biến thành màu đỏ rực.

"Thể Tàng. . ."

"Phá cho ta!"

Bá Vương gào thét.

Sau đó, ma khí mãnh liệt dâng lên.

Giờ khắc này, Bá Vương như trở về lại trận chiến lúc ở Ngọa Long, đó là địa phương mà hắn thành ma.

Có Ma Chủ đạp không mà đến, hỏi hắn có nguyện ý thành ma hay không.

Hắn không oán không hối.

Ngày hôm nay, câu trả lời của hắn vẫn kiên định như vậy, hắn không hối hận khi thành ma.

"Tây Quận của ta, quân đoàn của ta."

"Do Bá Vương ta tới bảo vệ!"

Bá Vương giơ tay lên, ma khí cuốn lấy máu tươi rồi hội tụ lại một chỗ, ma khí hóa thành rìu và máu tươi ngưng thành lá chắn.

Bá Vương quơ đại phủ, lao về hướng Kim Phật.

Trên đỉnh đầu Bá Vương, một vòng xoáy ma khí đang không ngừng xoay tròn.

Trong đại quân Quỷ Phương.

Nam tử tóc vàng không thể tin được, đứng thẳng lên.

"Cái gì?"

"Trong chiến đấu đột phá Trúc Cơ?"

"Thổ dân thế giới này. . . Là người điên sao?"

Nam tử tóc vàng có một dự cảm xấu mà hắn không hiểu.

Thổ dân đều điên như thế, vậy chủ của thế giới này lại khủng bố đến mức nào?

Bàn chân của nam tử tóc vàng dẫm mạnh lên chiếc ghế dựa của hắn.

Thân thể hắn lập tức bay lên, giẫm lên đầu của từng bóng người.

Áo giáp cũ nát trên người hắn cũng bắt đầu tỏa ra ánh sáng nhiều màu, hắn vươn tay, nắm hư không một cái.

Vô số ánh sáng đang nhanh chóng hội tụ.

Rất nhanh, ở trong tay của hắn, một thanh kiếm quang được hình thành.

Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.

Mây mù lượn lờ quanh Bạch Ngọc Kinh.

Lục Phiên khóe miệng hơi hơi nhếch lên, "Không tệ. . ."

"Không hổ là người nhập ma thành Thể Tàng, có thể xưng là Thể Tàng mạnh nhất lịch sử. . ."

Lục Phiên gật đầu, dồn nén đến cực hạn thì khi phóng thích sẽ bộc phát ra lực lượng kinh người.

Vừa vào Thể Tàng có thể trảm Thể Tàng đã có thuộc tính không?

Lục Phiên có chút chờ mong.

Mấy vị lưu lạc giả này, dựa theo lời giải thích của kim quang, thì bọn hắn là đỉnh phong Trúc Cơ, cũng chính là Thể Tàng đã diễn hóa ra thuộc tính.

So với vị chúa tể thượng cổ mà Lục Phiên thiết lập ở trung tâm cung điện kia còn mạnh hơn.

Cho nên, Bá Vương nếu có thể chém giết một trong số đó, tất nhiên sẽ hết sức thú vị.

"Ngươi đã đột phá Thể Tàng, ngày xưa lấy một hồn của ngươi, hôm nay liền trả lại cho ngươi."

"Không hối hận thành ma, tốt một kẻ không hối hận thành ma."

Lục Phiên cười một tiếng.

Hắn chậm rãi từ xe lăn đứng thẳng lên.

Khi đứng thẳng, áo trắng trên người bỗng nhiên hóa thành áo đen.

Lục Phiên giơ tay lên, cong ngón tay búng ra.

Ông. . .

Một vầng sáng mờ ảo, bỗng nhiên từ trên lầu Bạch Ngọc Kinh bắn ra.

Phật tăng có chút kinh ngạc, trong chiến đấu đột nhiên đột phá Thể Tàng, việc này hoàn toàn nằm ngoài sự dự liệu của hắn.

"Nhập ma quá sâu, không độ hóa được, vậy thì giết."

"Coi như ngươi vào Trúc Cơ, cũng không phá được phật thân của ta."

Phật tăng nói.

Hắn chấp tay hành lễ, Kim Phật to lớn tụng niệm phật hiệu.

Kim quang rừng rực.

Vô số vầng sáng màu đỏ bị xé rách.

Kế tiếp, hai chân của Bá Vương lao vụt lên, đôi mắt nhuốm máu màu đỏ rực, một tay cầm hắc phủ đầy ma khí, tay kia nắm tấm chắn bằng máu.

Xuất hiện ở trước Kim Phật.

Xuất hiện ở trên đỉnh đầu phật tăng.

Hắc phủ vung vẩy, hung hăng đập vào Kim Phật.

Âm thanh như kim loại va vào nhau chợt vang lên.

"Ngươi, không phá được thân thể Kim Phật của ta."

Phật tăng chắp tay trước ngực, lạnh nhạt nói.

Đôi mắt đỏ thẳm của Bá Vương nhìn chằm chằm vào hắn.

Bỗng dưng.

Giữa đất trời, có gợn sóng nổi lên.

Giống như một hòn đá thả vào mặt hồ bình tĩnh, loang ra từng đợt sóng gợn.

Bá Vương ngẩng đầu.

Một vầng sáng hơi mờ bỗng nhiên bắn tới.

Đâm vào mi tâm của hắn.

Ông. . .

Vệt đỏ thẳm trong mắt của Bá Vương chợt tán đi, ánh mắt trở nên thư thái hơn.

Mà sau lưng Bá Vương lại có một thân ảnh màu đen cao lớn đứng lặng giữa đất trời.

Ma Chủ!

Trong lòng Bá Vương chấn động!

Ma Chủ đứng lặng sau lưng Bá Vương.

Mà phật tăng được bao phủ bởi kim phật khi nhìn thấy hư ảnh của Ma Chủ, chỉ thấy cái hư ảnh này, chầm chậm quay đầu nhìn hắn. . .

Vẻ mặt bình tĩnh của hắn dần dần biến mất.

Tim của hắn. . . Bắt đầu hoảng loạn.