TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 197: Tòa nhà ma quái (2)

Đông phòng.

Thẩm thẩm dỗ Hứa Linh Âm ngủ xong, quay về giường, nhìn trượng phu đang ngồi trên sập nhỏ đả tọa, bỗng có chút lo lắng:

"Lão gia, sau này Ninh Yến cưới vợ, có khi nào sẽ giành quyền quản gia với ta không? Có khi nào bắt chúng ta dời qua tây phòng không?

"Ta nghe nói con dâu ai cũng rất ác độc, luôn bày đủ trò đấu với bà bà."

Thẩm thẩm rất hạnh phúc, năm đó lúc gả cho Nhị thúc, hai cao đường của Hứa gia đều đã mất sớm, bà chưa từng bị bà bà ức hiếp bao giờ.

Nhưng chưa ăn thịt heo, thì cũng nhìn thấy heo chạy. Thực tế cái nhà này là Hứa Thất An mua, cái danh "Bà bà" này của bà là danh bất chính, ngôn bất thuận.

Hứa Bình Chí mở mắt ra, nghĩ nghĩ, "Với tính tình của nàng, chắc không đấu lại người ta đâu."

"Hừ!" Thẩm thẩm không phản bác được, giận dỗi hừ một tiếng.

Hứa Bình Chí an ủi: "Chắc tương lai Ninh Yến không lấy một nương tử ngu xuẩn đâu."

Thẩm thẩm nghe xong, thấy cũng có lý, lòng thầm cầu nguyện chất nhi sau này lấy một nương tử ngu ngốc, như thế bà mới có thể ăn hiếp người ta.

"Đúng rồi, vẫn còn chưa viết thư báo tin cho Nhị Lang, chúng ta dọn qua nhà mới, nó vẫn còn chưa biết, lỡ mà về lại không tìm thấy chúng ta." Thẩm thẩm luôn nhớ tới nhi tử.

"Chuyện này không cần nàng quan tâm, nàng có biết được mấy chữ đâu." Người cũng không biết chữ - Hứa Bình Chí nói:

"Ninh Yến chắc viết rồi."

. . . .

Nhoáng một cái hai ngày trôi qua, cuộc sống của Hứa Thất An vô cùng êm ả, hằng ngày đi tuần phố, tu luyện, tới Chính Khí Lầu trao đổi tình cảm với Ngụy Uyên.

Vì chuyện Công bộ thượng thư rơi đài, tranh đấu giữa các đảng đều hạ nhiệt đi không ít, tạm thời không có đảng phái nào nhằm vào Đả Canh Nhân nữa.

Tối hôm đó, Hứa Thất An về, phát hiện Nhị thúc không có ở nhà.

"Hôm nay đi tuần tra đêm." Thẩm thẩm trả lời.

Cũng có thể là đi Giáo Phường Ty. . . Hứa Thất An thầm nghĩ.

Nhị thúc là Ngự Đao Vệ vệ Bách hộ, khi thì tuần phố ban ngày, khi thì tuần phố ban đếm, cơ chế làm việc giống với Đả Canh Nhân. Nếu không phải Hứa Thất An liên tục bị cuốn vào các vụ án, thứ chờ đợi hắn cũng sẽ là đi trực ngày trực đêm như vậy.

Trước kia Hứa Thất An cũng tin tưởng Nhị thúc giống như thẩm thẩm, nhưng từ sau lần "vô tình gặp nhau" ở Giáo Phường Ty, và sau lần dùng mùi vỏ quýt để xóa mùi nước hoa, Hứa Thất An liền hiểu.

Miệng lưỡi nam nhân, là quỷ gạt người.

Hình như mình cũng không có tư cách đi khinh bỉ Nhị thúc. . . Hứa Thất An cúi đầu ăn cơm.

Vào đêm, Hứa Thất An bị một tiếng hét làm bừng tỉnh, hắn mở mắt ra, vừa trở mình ngồi dậy, vừa đưa tay nắm lấy hắc kim trường đao để bên giường.

Đi vào trong viện, nhìn thấy nha hoàn ngốc của Linh Nguyệt ngã ngồi dưới đất, mặt trắng bệch, chỉ vào trong giếng, run rẩy nói không ra lời.

"Ngươi đã nhìn thấy cái gì?" Hứa Thất An trầm giọng.

Cửa đằng sau mở ra, Hứa Linh Nguyệt khoác áo ngoài đi ra ngoài xem.

Đông phòng bên kia, phòng của thẩm thẩm cũng sáng lên ánh nến, bà dẫn Lục Nga đi ra xem.

"Làm sao?" Thẩm thẩm cau mày.

Người tới nhiều lên, nha hoàn cũng thấy bớt sợ hẳn, chỉ vào trong giếng, giọng run run: "Giếng, trong giếng có một cái đầu."

Có mấy tiếng hét cùng vang lên.

Hứa Linh Nguyệt biến sắc, rúc vào sau lưng Hứa Thất An, túm chặt tay áo của hắn. Thẩm thẩm cũng sợ hãi nhích lại gần chỗ hắn.

"Ngươi, không phải ngươi nói. . . ." Thẩm thẩm mở to đôi mắt đẹp, hoảng sợ không thôi.

Bà không nói ra nổi mấy lời như “đã xua quỷ đi rồi”, chuyện như vậy không thể để cho hạ nhân trong phủ biết.

Trong giếng có đầu? Hứa Thất An nắm chặt hắc kim trường đao, đưa tay đè xuống, ý bảo muội tử và thẩm thẩm đừng hoảng sợ, chậm rãi đi tới gần giếng.

Oán linh trong giếng đã xử lý rồi, ổ tặc bên kia, giếng dùng để dưỡng quỷ cũng đã bị tinh lọc, lẽ ra không có khả năng lại xuất hiện oán linh.

Chẳng lẽ là. . . . Hứa Thất An bước qua, đi ra đằng sau giếng, quả nhiên trông thấy tiểu đậu đỏ ngồi ở bên thành giếng, bộ dạng vẫn còn buồn ngủ.

"Dùng nồi lớn nha. . ."

Tiểu đậu đỏ bị Hứa Thất An lấy vỏ đao đập tỉnh, bé con đảo mắt, lầm bầm.

"Sao ngươi lại ở đây?" Hứa Thất An thầm nghĩ ‘quả nhiên là vậy’.

"Ta đói, ta đi ra ngoài tìm đồ ăn." Tiểu đậu đỏ nhìn vào trong giếng, vẻ mặt ‘ta phục ngươi rồi’: "Nó trốn kĩ thật, con nít tới tận cửa mà vẫn không chịu đi ra."

Hứa Thất An nghĩ có lẽ cái đầu nha hoàn nhìn thấy chính là Hứa Linh Âm thò vào trong giếng để nhìn, hiếm khi hắn có cái cảm giác vô cùng buồn bực không phát ra được như thế này.

"Đại ca vào phòng bếp lấy bánh ngọt cho ngươi." Hứa Thất An ôm bé con lên, quay trở về.

"Linh Âm?" Thẩm thẩm hết hồn, sau đó dựng mày lên, "Con nhóc chết tiệt này, nửa đêm nửa hôm lén chạy ra ngoài dọa người. . ."

Đến lúc này, bà mới nhận ra Linh Âm không có ở trong phòng.

Hứa Thất An tức giận cắt ngang lời quát mắng của thẩm thẩm: "Nó chỉ là đói bụng thôi."

Tuy bữa tối bé con đã ăn tới ba bát, nhưng bây giờ bé con lại đói rồi.

Thẩm thẩm lúc này không đủ sức lực, chỉ hừ một tiếng, chống eo, trừng mắt với ấu nữ.

Hứa Thất An trấn an muội muội với thẩm thẩm, đám nha hoàn, dỗ bọn họ đi ngủ, sau đó tới phòng bếp lấy ít bánh ngọt cho Hứa Linh Âm ăn.

Tiểu đậu đỏ không cần hắn dỗ, ăn no xong, liền ngủ.

Hứa Thất An trả bé lại cho Lục Nga, trở về phòng ngủ tiếp, trong lúc mơ mơ màng màng, nghe thấy có người gõ cửa.

"Đại ca. . ." Ngoài cửa vọng vào giọng nói dễ thương của Hứa Linh Nguyệt.

"Làm sao thế?" Hứa Thất An không mở cửa, đêm hôm khuya khoắt, làm ca ca không thể mở cửa cho muội muội, không hợp lễ.

"Ta, ta không ngủ được, ta sợ. . ." Hứa Linh Nguyệt hơi ngừng lại, bổ sung: "Nương cũng không ngủ được, vừa rồi Lục Nga hỏi, nương bèn kể chuyện ma quái trong nhà ra, nói nói một hồi, cả hai đều sợ hãi.

"Cha không có ở nhà, các nàng không dám ngủ."

Các nàng không dám ngủ đâu có liên quan gì tới ta, mọi người ngồi xuống chơi mạt chược hết đêm không được à? Hứa Thất An nhớ lại hiện trạng bản thân mình lúc đó, sinh ra đồng cảm, nên kiên nhẫn nói:

"Đừng sợ, trong nhà không có quỷ."

Hứa Linh Nguyệt không trả lời lại, do dự vài giây, hỏi: "Đại ca có thể ở chung với chúng ta không?"