"Ở với các ngươi?" Hứa Thất An nghĩ thầm, đương nhiên là không được rồi. Nếu chỉ có muội, ta còn cố mà chấp nhận, nhưng mà có cả thẩm thẩm dữ dằn kia thì không được.
"Ta biết như vậy là rất quá phận, ngày mai đại ca còn phải đi nha môn trực, nhưng nương nhất định bảo ta tới, nhờ đại ca trấn cửa dùm."
Hứa Linh Nguyệt nói toạc ra luôn, chính nàng cũng sợ hãi không ngủ nổi, nhưng lại quăng hết nguyên nhân cho mẫu thân.
Canh cửa hả, Nhị thúc nhất định đang phong lưu khoái hoạt ở Giáo Phường Ty, mà bắt hắn phải bảo vệ thê nữ cho mình. Hứa Thất An thở dài, bất đắc dĩ nói: "Được."
Hắn mặc quần áo xong, để giúp thẩm thẩm và muội muội yên tâm, cố tình xách hắc kim trường đao theo.
"Ta ngồi ở ngoài cửa, mọi người tranh thủ thời gian ngủ đi." Hứa Thất An gõ gõ ngón tay vào cửa phòng.
"Dạ, đa tạ đại ca."
"Đa tạ đại lang."
Trong phòng vọng ra tiếng của muội muội và Lục Nga, nhẹ nhàng mềm mại. Thẩm thẩm quật cường không mở miệng.
Hứa Thất An khoanh chân ngồi xuống, vừa vận chuyển khí cơ, vừa lắng tai nghe. Sau một lúc lâu, hắn nghe thấy tiếng thẩm thẩm nói chuyện rất nhỏ:
"Có khi nào bay từ cửa sổ vô không, Ninh Yến ngủ rồi thì làm sao?"
"Nương đừng có nói lung tung nữa, đại ca có xách theo đao mà."
Thẩm thẩm nghe bảo chất nhi có mang đao theo canh chừng ở bên ngoài, thì trong lòng yên tâm hơn một ít.
Trong phòng im lặng rất lâu, chỉ có tiếng mớ ngủ nho nhỏ của Hứa Linh Âm. Có thể tưởng tượng ra cảnh bé con nằm sải trên giường, hả họng ngủ say.
Một hồi lâu sau, thẩm thẩm khẽ gọi: "Ninh Yến?"
Hứa Thất An bực bội đáp: "Ta ở đây."
Thế là, cứ cách một lúc hắn lại ho khan một cái, đám nữ quyến trong phòng nghe thấy tiếng ho của hắn, thì không sợ nữa.
Thẩm thẩm và muội muội sợ là có lý, vì nhà này thật sự là có quỷ, chứ không phải chuyện xạo.
Qua một thời gian dài, sự sợ hãi này đương nhiên sẽ chìm vào quên lãng.
Lại sau một lúc lâu, có tiếng thẩm thẩm phàn nàn vọng ra, "Linh Nguyệt, đừng có dán sát vào nương gần như vậy, nóng lắm."
"Nương ~" Hứa Linh Nguyệt làm nũng.
Thẩm thẩm cuối cùng cũng thương nữ nhi, không nói gì nữa, sau một lúc lâu, đột nhiên nói nhỏ: "Linh Nguyệt, ngươi cũng lớn tới vậy rồi à?"
Tai Hứa Thất An nhúc nhích, lúc đầu nghe thấy câu này, hắn không nghĩ gì, nhưng giọng điệu của thẩm thẩm nghe kì quái quá, làm hắn lắng tai nghe, quả nhiên nghe thấy muội muội ngượng ngùng đáp:
"Nương, người đừng cười nhạo ta, đâu có lớn bằng người đâu."
"Nói nhảm, nương đã sanh con dưỡng cái rồi, nhưng hồi bằng tuổi này của ngươi, không có lớn như ngươi đâu." Thẩm thẩm nói với giọng cảm khái:
"Ngươi tới tuổi lập gia đình rồi."
Hứa Linh Nguyệt im lặng không đáp.
Đáng thương cho Linh Nguyệt, tuổi còn nhỏ, ngực đã nảy nở ra to như vậy. Khóe miệng Hứa Thất An giật giật, suýt nữa là bật cười, ngồi bảo vệ ở đây cũng không thấy buồn nữa.
Thẩm thẩm nói tiếp: "Ngươi ở ngay sát vách đại lang, nhớ lúc tắm phải để ý cẩn thận, võ giả tai mắt linh thông, nhớ phải đề phòng."
"Nương, ý người là đại ca sẽ lén coi ta tắm hả?" Trong bóng tối, mắt Hứa Linh Nguyệt lóe sáng.
Ta không làm, ta không có, đừng có nói oan cho ta! Ở Giáo Phường Ty ta đều là tắm chung với Phù Hương, cần gì phải nhìn lén! Hứa Thất An cảm thấy thẩm thẩm vẫn xấu bụng không đổi, bây giờ còn chính diện nói xấu hắn, ly gián tình cảm huynh muội trong sáng của hắn và Linh Nguyệt.
"Đại lang không nhìn lén, thì ngươi sẽ không đề phòng hả?" Thẩm thẩm chế nhạo nữ nhi, quay đầu liếc về phía cửa phòng, nghe thấy tiếng ho khan thi thoảng của chất nhi, thì an tâm nói chuyện tiếp.
Hứa Thất An cả đêm không ngủ, thổ nạp khí cơ, rèn luyện Nguyên Thần, đến sáng tinh thần vẫn vô cùng phấn chấn.
Lúc ăn điểm tâm, Hứa Bình Chí trở về, mặc quân trang, thấy ông không mang theo quýt xanh, Hứa Thất An bèn tin đêm qua là Nhị thúc trực thật, chứ không phải đi Giáo Phường Ty.
"Hôm qua Linh Âm chạy ra ngoài, ngủ ở bên cạnh giếng." Thẩm thẩm kể lại chuyện tối qua cho Nhị thúc nghe, "May mà trong phủ còn có Ninh Yến, nếu nó không có ở nhà, chắc là nháo loạn thật."
Nói đến đây, thẩm thẩm vốn nhát gan lại thấy sợ, thật sự là tự mình dọa sợ mình.
Hứa Nhị thúc gật đầu với chất nhi, hỏi: "Nửa đêm nửa hôm, Linh Âm ra ngủ bên cạnh giếng làm gì?"
Hứa Thất An nói: "Đều do thẩm thẩm lừa con bé, nói bỏ quỷ vào nồi dầu sôi ăn ngon hơn mọi thứ, làm nó thèm."
"À." Hứa Nhị thúc gật đầu, đây đúng là việc ấu nữ của mình có thể làm ra được, không có gì đáng kinh ngạc.
Ở nhà mới này, buổi sáng có thể dậy trễ hơn một chút, cưỡi ngựa đi làm chỉ mất có nửa giờ, rất là tiện lợi.
Hứa Thất An đã đến nha môn, theo thường lệ tới Xuân Phong Đường của Lý Ngọc Xuân điểm danh, thấy hôm nay không bị xếp nhiệm vụ, liền dẫn Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu ra ngoài tuần phố.
Ngoài đường, dân chúng đi đông như nước chảy, người bán hàng rong khắp các đường lớn hẻm nhỏ, cửa hàng khách ra vào nối liền không dứt. Nội thành phồn hoa hơn xa bên ngoài thành.
Hứa Thất An định dẫn Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu tới Dưỡng Sinh Đường, nhưng hai tiểu lão đệ chết sống không chịu đi.
Hắn liền đi một mình, thấy số sáu Hằng Viễn và "Chó đen", biết tình hình sức khỏe hài tử đáng thương đó đã trở nên tốt đẹp, Hứa Thất An khẽ thở phào, mơ hồ có cảm giác như trút được gánh nặng.
"Hứa đại nhân, bần tăng có một chuyện muốn hỏi." Hằng Viễn chắp tay trước ngực.
"Đại sư mời nói." Hứa Thất An vui vẻ, nhẹ nhõm cười.
"Lúc Hứa đại nhân mới nhìn thấy đứa bé kia lần đầu, người đã nói…" Hằng Viễn nhìn hắn: "Hứa đại nhân nói: Đây là đứa bé kia?”
"Hình như Hứa đại nhân có biết nó, nhưng mà bần tăng nhớ, các ngươi chưa từng gặp mặt nhau."
Mọe, hôm đó bị kích thích mạnh quá, nhất thời vô ý nói lỡ miệng. Hứa Thất An cười cười, ngoài mặt vẫn tỉnh bơ, trong lòng đã bắt đầu luống cuống.