TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 209: Rời kinh (2)

Sau một lúc lâu, Khương Luật Trung nói: "Dọc theo kênh đào xuôi nam, đến Thanh Châu, chúng ta sẽ phải chuyển qua đi đường bộ. Đi đường bộ một tuần, là chắc tới Vân Châu."

"Khương đại nhân, nói loại chuyện bí mật như tuyến đường đi cho ta biết như này không ổn đâu." Hứa Thất An nói.

"Không sao, với thiên tư của ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ là kim la." Khương Luật Trung không hề để ý, cười cười.

Bằng hữu thì bằng hữu, ngươi mà chọc vào ta, ta vẫn giận đó! Hứa Thất An mỉm cười: "Nhờ lời tốt của ngươi. À, sao phải đổi sang đường trên cạn?"

"Là đường bộ." Khương Luật Trung uốn nắn, sau đó giải thích: "Mặc dù Thanh Châu với Vân Châu liền nhau, nhưng giữa hai châu không có đường sông nối liền, nếu muốn đi đường thủy, phải đi vòng qua Sa Châu bên cạnh, còn không bằng đi đường bộ tới nhanh hơn."

Tiền triều đã từng rầm rộ cho khai thông đường thủy, mở kênh đào, nối xuyên hai đầu nam bắc, đặt tên là Đại Vận Hà, từ đó mở ra rất nhiều nhánh nhỏ, giúp vận chuyển theo đường thủy của Đại Phụng phát đạt ngày nay. Vậy mà giữa Thanh Châu và Vân Châu lại không có kênh đào tương liên?

"Không có đường thủy?" Hứa Thất An không hiểu.

"Vốn là có, giữa Vân Châu và Thanh Châu có một nhánh sông nối liền, nhưng mười mấy năm trước, nước sông bỗng bị đổi dòng." Khương Luật Trung giải thích.

Lại còn đổi dòng! Hứa Thất An chậm rãi gật đầu.

Trước giờ, công trình luôn là thứ làm triều đình đau đầu, khi thì ngập lụt, lúc thì đổi dòng. Dù có ở hồi kiếp trước, tai họa từ nước vẫn làm người ta đau đầu. Đàn ông đổi đường còn được, quá lắm là bị đâm thủng bụng thôi, chứ một khi sông ngòi mà thay đổi tuyến đường, sẽ nguy hại ngàn dặm, dân thường gặp nạn.

Lúc này, phía trước có một làn khói đen bay lên, Hứa Thất An cố hết sức trông về phía xa, phát hiện là một chiếc thuyền nhỏ đậu ở bên bờ, có mấy người đang đốt hàng hóa.

"Chuyện gì thế? Vì sao phải đốt hàng hóa?" Hứa Thất An trầm giọng.

Phản ứng đầu tiên của hắn là có người làm xằng làm bậy, hủy hàng hóa của người ta.

Khương Luật Trung nhìn mấy lần, bật thốt: "Thường loại tình huống này, là thương gia không muốn đi qua các ải kiểm soát, đốt hàng để quay về địa điểm xuất phát."

"Đã sắp tới kinh thành rồi, sao còn phải làm như vậy?" Hứa Thất An không hiểu.

"A, trên hệ thống kênh đào của triều đình bố trí rất nhiều ải kiểm soát, mỗi lần qua một ải, là phải nộp một lần thuế. Nộp nộp một hồi, nhiều thương gia phát hiện dù có tới được nơi cần tới, bán được hàng, thì bạc kiếm được còn không đủ để nộp thuế, nên dứt khoát đốt hàng luôn, quay về địa điểm xuất phát, vì nếu ngươi chở hàng quay về điểm xuất phát, ngươi lại phải nộp thêm một lần thuế nữa, không có hàng thì không cần nộp." Khương Luật Trung cảm khái:

"Đốt hàng dọc bờ sông là chuyện thường xảy ra."

"Ăn bẩn như vậy thật là khó coi." Hứa Thất An nhướng mày.

"Còn có thứ càng khó coi hơn. Có nhà tiểu thương không đủ tiền nộp thuế đường thủy, phải dựa vào các thương hội thuỷ vận. Nhưng thương hội đó sẽ mua hàng với giá thấp, bán ra với giá cao. Lấy ví dụ quặng tiêu thạch ngươi từng thấy ở huyện Thái Khang đi, khôi hộ địa phương khai thác đá đào ra quặng, Kinh Thành đâu có dùng hết lượng quặng nhiều như vậy, nên phải vận chuyển đến các châu khác để buôn bán, nhưng thuế quan nặng như vậy, khôi hộ không thể nào gánh nổi.”

"Thương hội liền thừa cơ thu mua với giá thấp, dùng con đường của mình vận chuyển ra ngoài, các khôi hộ chỉ nhận được một thành lời, thậm chí còn ít hơn, miễn cưỡng đủ sống.”

"Các thế lực liên quan tới lợi ích đằng sau những thứ này khó mà tưởng tượng nổi, ngay cả Ngụy công cũng phải do dự e dè."

Hứa Thất An trầm mặc.

Hắn nghĩ tới một chuyện khác, Nguyên Cảnh Đế tu đạo luyện đan, chi tiêu cực lớn, mà những bạc này cũng không phải lấy từ hộ bộ, mà do chính kim khố nhỏ của ông ta tự cấp chi tiêu.

Như vậy, Nguyên Cảnh Đế lấy nhiều bạc như vậy từ đâu để cung cấp cho sự tiêu xài điên cuồng của ông ta?

Hắn không hỏi ra miệng vấn đề này, trở lại khoang thuyền thổ nạp, khôi phục tinh lực. Đến gần trưa, bụng đói tới kêu vang.

Ra khỏi phòng, nghe thấy có tiếng nói chuyện náo nhiệt trên boong tàu, thì ra là người chèo thuyền thả lưới bắt được rất nhiều cá béo, đang kéo lên thuyền, rất là vui vẻ.

Khương Luật Trung dẫn đầu, đám hai mươi đồng la Tống Đình Phong cũng tham gia náo nhiệt, mừng rỡ vì trưa nay có canh cá tươi để ăn.

Tuần phủ dẫn đội nghe thấy tiếng ồn đi ra, cau mày.

Ông ta là Đô Sát viện thiêm Đô Ngự Sử, là quan viên Tứ phẩm, trong quan trường Đại Phụng, thường Tuần phủ đều là do Ngự Sử đảm nhiệm, quyền lực rất lớn.

Đô Sát viện do Ngụy Uyên nắm trong tay, đại thanh y còn có một quan hàm, là Tả Đô Ngự Sử, chính Nhị phẩm.

Vị Ngự Sử có thể nói là người một nhà này bị say tàu suốt cho tới trưa, đầu váng mắt hoa đang nghỉ ngơi, bị đám võ phu đánh thức, trong lòng rất là không vui.

"Để mấy con mập béo cuối cùng hầm canh cho Tuần phủ đại nhân." Khương Luật Trung cười.

Tuần phủ đại nhân để râu dê, khí chất nho nhã phẩy tay, chau mày: "Mùi cá nặng quá, bổn quan không đói bụng."

Từ chối ý tốt của Khương Luật Trung xong, ông ta không vui quét mắt qua đám đồng la, "Yên lặng chút đi, la hét om sòm, còn ra thể thống gì."

Nói xong, mặt mũi khó chịu trở về khoang thuyền.

"Chậc chậc, người đọc sách đúng là yếu ớt, mới như này đã không chịu nổi!" Một đồng la trêu chọc, bị Khương Luật Trung trừng mắt cho.

Có canh cá tươi, vừa vặn bỏ thêm ít gia vị vào… Hứa Thất An đang đói bụng rất là mong chờ bữa cơm trưa.