CHÚC MỪNG NĂM MỚI! VẠN SỰ NHƯ Ý!
Cân nhắc đến chuyện khói dầu, nhà bếp của quan thuyền được đặt ở tầng trên của khoang, để khói dễ bay ra ngoài. Vách bếp và sàn nhà được quét sơn đỏ phòng cháy, nguyên liệu của loại nước sơn này là một loại nhựa cây có tên là “Thực trùng thụ” (cây ăn trùng), có khả năng chống nước lẫn chống cháy.
Nhờ công năng này, thực trùng thụ được Công bộ cho mở rộng gieo trồng trên diện tích lớn khắp nơi, thiết thực trong lĩnh vực xây dựng.
Trong bếp, mấy đầu bếp đang chuẩn bị bữa trưa, bận tới nỗi cả người mướt mồ hôi. Trên bếp đang hầm một nồi canh cá to tướng, hơi nước "Xì xèo" bắn lên nắp nồi, mùi thơm nồng nàn ngập tràn.
Hứa Thất An ngửi ngửi mùi thơm đi vào trong bếp, mở nắp nồi, hỏi: "Canh cá xong chưa?"
"Sắp xong ngay đây!"
Đám người hầu kinh ngạc, không ngờ một vị đại nhân như vậy mà lại tự mình đi vào nhà bếp khói dầu mù mịt này.
Hứa Thất An nhìn chằm chằm vào nước canh cá màu nâu nhạt, đây là do bỏ nước tương vào nè. Hắn ngửi mùi thơm một cái, nói: "Đưa muỗng cho ta."
Một đầu bếp vâng lời đưa muỗng tới. Hứa Thất An múc chút nước canh, nếm nếm, kinh ngạc: "Ồ, mùi tanh rất nhạt."
Với trình độ gia vị nêm nếm và nấu ăn thời này, thường không làm mất nổi mùi tanh của cá. Đương nhiên, ở những quán ăn hàng đầu, ví dụ như Quế Nguyệt Lâu, đầu bếp ở đó thì có trình độ cao siêu rồi.
Đầu bếp nghe vậy, giọng kiêu ngạo: "Đại nhân, bọn ta sống quanh năm trên sông nước, thường thức ăn toàn là cá, nói tới ăn cá, trên đời này không có ai rành hơn bọn ta. Làm sao để khử vị tanh hả? Hắc hắc, bọn ta có bí quyết."
Lời lẽ giấu giếm, cố ý không nói.
Hứa Thất An "A" một tiếng: "Bổn quan cũng có công thức bí mật, có thể khiến nồi canh cá tươi này thơm ngon hơn mấy thành."
Đầu bếp không tin, nhưng không phản bác, vì không dám, nhưng không hề che giấu ý không đồng tình trong mắt.
Hứa Thất An thuận thế móc bình đựng gia vị ra.
"Đại, đại nhân!"
Các đầu bếp vô cùng sợ hãi, họ đã làm việc trên quan thuyền nhiều năm, tiếp đãi không ít quan viên, nên tự nhiên rất mẫn cảm về mặt ăn uống.
Nếu quan viên trên quan thuyền trúng độc tử vong, họ cũng sẽ bị chôn theo cùng.
"Sợ cái gì, tí nữa các ngươi thử độc một cái là được chứ gì." Hứa Thất An trấn an.
Đám đầu bếp không hề thấy yên tâm tí nào, ngược lại càng thêm lo lắng.
Hứa Thất An bỏ một ít gia vị vào nồi, nếm thử một miếng, thấy chưa đủ, bỏ thêm chút nữa, lại nếm, sau mấy lần như vậy, mới thoả mãn gật đầu.
"Nào, tới nếm thử!" Hắn múc một ít canh cá, đưa cho người đầu bếp đã nói chuyện với mình.
Việc Hứa Thất An đã nếm tiếp cho đầu bếp thêm dũng khí, đầu bếp hơ ngần ngừ, rồi nhận muỗng nếm một chút, sau đó, hai mắt trợn to.
Vị tươi ngon của canh cá đánh thẳng vào vị giác, cổ họng vô thức nuốt ực một cái, ào ạt tràn vào trong bụng.
Dư hương vẫn còn vương đầy trong miệng.
"Ngon… ngon quá!" Đầu bếp trở nên kích động, "Đại nhân, đây… đây là công thức gì thế, thứ này thật là thần kì, cầu đại nhân dạy ta."
Hứa Thất An: "Ha ha."
Trương Tuần phủ ngồi trên giường, tay ôm trán, chịu đựng cảm giác con thuyền lắc lư. Sau khi dùng dược hoàn do Thuật sĩ áo trắng cho, ông ta đã thấy đỡ hơn rất nhiều.
Tùy tùng bưng trà nóng tới, nói: "Lão gia, qua khu vực Kinh Thành, gió sông sẽ yếu đi, tới lúc đó ngài sẽ không nhức đầu nữa."
Trương Tuần phủ khẽ gật đầu, bưng trà qua uống một hớp.
"Nên dùng cơm trưa rồi, tiểu nhân đi lấy giúp ngài." Tùy tùng nói.
"Không dùng." Trương Tuần phủ phẩy tay, day day mi tâm: "Đầu bổn quan choáng váng, không thấy đói."
Ông ta vừa nói xong, mũi nhăn lại hít hít: "Mùi gì vậy?"
Qua cánh cửa sổ mở toang, gió sông mang theo mùi thơm nồng nàn tràn vào, làm bụng Trương Tuần phủ nôn nao, miệng ào ạt ứa nước miếng.
"Ọt ọt" tùy tùng nuốt nước bọt, không ngừng liếc ra ngoài phòng, tâm tư không còn ở trong phòng nữa.
Trương Tuần phủ trầm ngâm: "Cũng được, dù không đói bụng, cũng không thể làm cơ thể bị ảnh hưởng. Đi lấy giúp ta ít thức ăn. Ừm, canh cá kia mùi tuy tanh khó chịu, nhưng bổn quan cũng không nên bài xích, nên cùng chịu đựng, chia sẻ với các tướng sĩ."
Tùy tùng vui vẻ dạ ran, chạy ra khỏi phòng, lòng tự nhủ đại nhân không hổ là người đọc sách, mấy lời không biết xấu hổ mà cũng nói đến là êm tai như vậy.
Hứa Thất An và đám đồng liêu ngồi trong đại sảnh rộng, vừa ăn cơm vừa khoác lác um trời.
"Canh cá này tuyệt thật, cả đời ta chưa từng ăn canh nào ngon như vậy."
"Đúng đó, cái mùi tanh cũng thơm nữa."
"Nếu hôm nào cũng được ăn canh cá như này, bảo ta sống cả đời trên thuyền cũng được."
Đám Đả Canh Nhân ăn tới mồ hôi mồ kê đầm đìa, tận tình hưởng thụ món canh cá làm người ta kinh hỉ kia.
Khương Luật Trung một mình chiếm một bàn, nhắm mắt lại, nhấp nháp hương vị thơm ngon làm người ta khó quên còn vương trên lưỡi. Hắn gọi đầu bếp tới, tò mò hỏi: "Hương vị món canh cá này không giống bình thường, bổn quan chưa bao giờ ăn thấy vị này bao giờ. Các ngươi đã làm thế nào?"
Hẳn là có cách thức chế biến bí mật nào rồi. Khương Luật Trung thầm nghĩ.
Không phải hắn thèm thuồng phương thức bí mật của người ta, hắn thuần túy chỉ là tò mò, muốn biết làm sao người ta nấu ra được món canh cá tuyệt vời như thế này thôi.
Đầu bếp nhìn qua Hứa Thất An: "Là bí phương của vị đại nhân kia, không liên quan gì tới tiểu nhân."
Cả đám Đả Canh Nhân cùng nhìn qua.
"Nhìn ta làm gì, đây là công thức chế biến bí mật của Ty Thiên Giám, bản thân ta cũng không có nhiều đâu!" Hứa Thất An lập tức nói.
Hắn hiểu đám Đả Canh Nhân không có tiết tháo này. Nhất là Khương Luật Trung, nhất định sẽ tìm cách để có thứ hắn muốn.
Mọi người lập tức quay qua nhìn ba Thuật sĩ áo trắng ngồi trong góc, Thuật sĩ áo trắng trẻ tuổi nói ngay: "Đừng nhìn chúng ta. Công thức chế biến bí mật của Ty Thiên Giám là do Hứa công tử dạy."
Đậu mè, đám Thuật sĩ này muốn gây chiến tranh phải không! Hứa Thất An thầm mắng.