"Ta dùng Ty Thiên Giám Vọng Khí Thuật nhìn, tất cả bọn họ đều có huyết quang." Hứa Thất An đáp.
Theo định nghĩa của Vọng Khí Thuật, huyết quang có nghĩa là gì, kim la lịch duyệt phong phú không thể nào không biết.
"Sao ngươi lại dùng Vọng Khí Thuật?" Khương Luật Trung hỏi tiếp, quay đầu nhìn về phía quan thuyền, xòe tay về phía một Thuật sĩ áo trắng vừa đi lên boong thuyền xem náo nhiệt.
Khí cơ vô hình bị bóp méo, hút Thuật sĩ áo trắng đang vui vẻ kia qua độn thuyền.
"Xem khí số của bọn họ." Giọng Khương Luật Trung ôn hòa.
Thuật sĩ áo trắng nhíu mày, biểu đạt bản thân không vui. Là Thuật sĩ cao ngạo, dù có gặp phải võ phu cao phẩm, hắn vẫn có khí chất “uy vũ không làm dao động”.
"Ngây ngốc cái gì? Nhanh lên." Hứa Thất An giục.
"À à…" Thuật sĩ áo trắng gật đầu, sau một lúc, từ mắt tràn ra thanh quang.
Hắn cẩn thận quan sát khoang thuyền, khoảng khắc sau, thu thanh quang về: "Đúng là huyết quang ngập trời."
Mắt Khương Luật Trung sắc bén hẳn lên, để thêm chắc chắn, hỏi: "Có gì khác thường nữa không?"
"Có!"
Hứa Thất An đương nhiên có nắm chắc mới động thủ, "Còn có vài điểm khả nghi, một: trong khoang thuyền có dấu vết đánh nhau, là dấu vết mới có gần đây.
Hai: Những người này không phải người quanh năm kiếm ăn trên sông nước, vì ngay cả cách khử mùi đất tanh của cá sông họ cũng không biết.
Ba: Bọn họ đều chột dạ, lúc mới nhìn thấy chúng ta thì bối rối, sau đó, dù ta có đưa ra yêu cầu gì, họ cũng đều đáp ứng không cãi một lời. Theo hiểu biết của ta về quan viên, đều là người lăn lộn trong quan trường, dù không dám đắc tội Đả Canh Nhân, nhưng nếu quả thật không làm chuyện thẹn với lương tâm, thì cũng phải phàn nàn vài câu. Dù gì thuỷ vận cũng không thuộc Đả Canh Nhân quản.
Nhưng biểu hiện của bọn hắn, lại là cố gắng ứng phó với chúng ta, đòi gì đáp nấy."
Không biết khử mùi cá tanh, chi tiết này mà cũng nhớ, Hứa Ninh Yến quả nhiên là thiên tài tra án. Khương Luật Trung thầm cảm khái, ngoài mặt bất động thanh sắc gật đầu:
"Suy nghĩ rất chu toàn, làm không tệ."
Sau đó, hỏi tiếp: "Nơi này cách Vũ Châu chỉ có nửa ngày lộ trình, trên người bọn họ nhiễm huyết quang, trên đầu có nhân mạng, nhưng, làm sao giết được người ở gần Vũ Châu?"
Hứa Thất An đáp: "Buổi tối."
Khương Luật Trung trầm ngâm một chút liền nghĩ ra. Theo tính toán về mặt thời gian, độn thuyền này đúng là xuất phát từ Vũ Châu trong đêm.
Thừa lúc đêm hôm giết người, sẽ không làm ai chú ý.
Một lát sau, đám Đả Canh Nhân đã lôi hết người trên thuyền lên boong tàu, trói gô lại.
Chu Quảng Hiếu ôm quyền: "Trên thuyền có tổng cộng sáu mươi hai người, đều ở đây."
Khương Luật Trung gật đầu, nhìn râu quai nón mặc trang phục đầu mục, trầm giọng: "Làm hắn tỉnh lại."
Quá trình đánh thức rất thô bạo, Chu Quảng Hiếu gõ mạnh một phát, râu quai nón bị đánh tỉnh lại, đau đớn rên rỉ.
Người giả trang thành đầu mục hộ thuyền thủy vận của nha môn này chỉ quét mắt một vòng, liền hiểu ngay tình cảnh của mình, mặt xám như tro.
Hắn vẫn không tin nổi, mình lại bị lộ như vậy, rút cuộc là có vấn đề ở chỗ nào?
"Ta hỏi, ngươi đáp, giấu giếm hoặc nói dối một lần, chặt một đầu ngón tay." Giọng Khương Luật Trung không cảm xúc.
Râu quai nón ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp phải đôi mắt như nhìn thấu lòng người ghê gớm kia, cả người run lên, nằm phục xuống đất.
"Thân phận thật của ngươi!"
"Thảo dân Phương Hạc, giang hồ tán nhân, có thành lập một hoàng kì ở Vũ Châu để giúp kiếm ăn."
"Kiếm ăn bao gồm cả sát hại quan viên nha môn, cướp quặng sắt của triều đình?"
"Không, không phải đâu đại nhân, tiểu nhân chỉ là nhận tiền làm việc. Người sai tiểu nhân làm như vậy chính là Vũ Châu nha môn thủy vận Cương Vận Sứ. Hắn nói với chúng ta, tối nay có một chiếc độn thuyền đi về hướng Kinh Thành, bên trong chở quặng sắt, bảo chúng ta giết thuyền vệ, ngầm chiếm quặng sắt chứa trong thuyền này."
Phân ỉa ra (*) là cái gì? Trong đầu Hứa Thất An không ngừng hiện dấu chấm hỏi (???).
(肛运屎* đọc là gang yun shi, đồng âm đọc với 纲运使 tức Cương Vận Sứ)
Sau khi gia nhập Đả Canh Nhân, dần tiếp xúc với quan trường, thỉnh thoảng Hứa Thất An vẫn bị những cái tên gọi lung tung làm cho đầu óc đờ đẫn.
Cương Vận Sứ đứng sau tất cả? Đám Đả Canh Nhân trao đổi ánh mắt với nhau, đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
Ngay cả Khương Luật Trung cũng nghiêm túc hẳn.
Rõ ràng, họ đã gặp phải một đại án biển thủ.
"Không hợp lý!" Hứa Thất An lắc đầu, đặt câu hỏi: "Sao lại bảo các ngươi giết người đoạt thuyền? Nếu chỉ là muốn ngầm chiếm quặng sắt, không cần phải làm như thế. Hợp tác với quan viên nha môn an toàn hơn nhiều so với các ngươi mà?"
Khương Luật Trung liếc hắn một cái, giải thích: "Nha môn thủy vận của các châu chia làm Bài Ngạn Ty và Cương Vận Ty riêng biệt. Bài Ngạn Ty chịu trách nhiệm quản lý hệ thống kênh đào, vận chuyển lương thực bằng đường thủy, nghiệm thu và nhập kho những vật tư như muối, sắt. Cương Vận Ty chịu trách nhiệm đi theo bảo vệ thuyền."
Ý là, quan viên Cương Vận Ty muốn ngầm chiếm quặng sắt, chỉ có cách ra tay trên sông. Hứa Thất An gật đầu: "Vì vậy, để che giấu hành vi phạm tội, thì phải làm đội vệ thuyền cùng biến mất với thuyền? Như vậy Cương Vận Ty cũng trở thành người bị hại."
Khương Luật Trung tiếp tục hỏi: "Sau khi ngầm chiếm quặng sắt, xử lý như thế nào?"
Hán tử râu quai nón lắc đầu: "Chúng ta chỉ phụ trách đưa quặng sắt tới Vân Châu, lộ tuyến là xuất phát từ Vũ Châu, qua vùng đất bồi, đến Vân Châu sẽ có người chịu trách nhiệm tiếp ứng."
Vân Châu? !
Khương Luật Trung biến sắc.