"Vì có một năm, không biết sao phụ hoàng lại tự nhiên nổi trận lôi đình, đánh mẫu hậu vào lãnh cung, thậm chí còn muốn phế hậu, nhưng bị bách quan liều chết can gián, khi đó ta còn chưa bắt đầu nhớ được chuyện." Hoài Khánh bất đắc dĩ nói:
"Dù ngay năm sau, mẫu hậu đã được rời khỏi lãnh cung, nhưng phụ hoàng không còn tới tẩm cung của mẫu hậu nữa. Tứ hoàng huynh cũng vì vậy mà bị ghẻ lạnh, còn bổn cung, từ khi ra đời, đã không được phụ hoàng ưa thích.
"Trần quý phi thật ra là người vô cùng đố kị, nhỏ mọn. Dù sau đó Đại hoàng tử được lập thành Thái tử, nhưng bà ấy chưa bao giờ yên tâm, luôn rất căm thù ta và tứ hoàng huynh.
"Ta nói đây không phải vì ta nhỏ mọn, nhưng ngươi có biết vì sao ta với Lâm An không hợp nhau không?"
Hứa Thất An giật mình: "Trần quý phi xúi giục?"
Hoài Khánh từ từ gật đầu: "Lâm An rất được phụ hoàng yêu chiều, dung túng cho con bé đủ điều. Bắt đầu từ những năm đó, Trần quý phi lo địa vị của Thái tử không yên, thường giật dây cho Lâm An gây chuyện, làm khó ta."
Đáng thương cho Lâm An, nhất định là bị ngươi ăn hiếp ghê lắm... . Dù Lâm An là người gây chuyện, nhưng Hứa Thất An vẫn thấy đau lòng cho Lâm An, không phải hắn thích Phiếu Phiếu hơn, vợ lớn hay vợ nhỏ, lòng bàn tay hay mu bàn tay thì cũng đều là thịt.
Mà chỉ là cảm thấy với tính tình của Phiếu Phiếu, chỉ có đường bị Hoài Khánh đè cho bẹp dí mà thôi.
Nghĩ theo hướng khác, rất có khả năng đây chính là điều Trần quý phi mong muốn, bà ta hiểu nữ nhi của mình, nên càng xúi nàng ấy đi khiêu khích, như vậy mới đạt được hiệu quả.
Thử nghĩ, Nguyên Cảnh Đế yêu chiều Lâm An, nhưng nhiều lần bị Hoài Khánh ăn hiếp tới khóc tức tưởi, Nguyên Cảnh Đế có thể không ghét Hoài Khánh sao.
"Lý do bệ hạ phế hậu là gì?" Hứa Thất An hỏi.
"Không có lý do gì cả, nên mới bị quần thần liều chết can gián." Hoài Khánh lắc đầu.
Phế Hậu và phế Thái tử là chuyện nhà của hoàng đế, nhưng cũng là chuyện lớn của quốc gia. Cấp sĩ đại phu là đã không được tùy tiện hưu chính thê, huống chi đây còn là hoàng hậu, là mẫu nghi thiên hạ.
Không có lý do, làm sao bách quan đồng ý cho Nguyên Cảnh Đế phế hậu.
Nhưng, nếu không có lý do, sao Nguyên Cảnh Đế lại đột nhiên nổi giận, muốn phế hậu?
Đằng sau nhất định có ẩn tình.
"Chuyện này xảy ra năm nào?" Hứa Thất An hỏi xong, cảm thấy mình bát quái quá, liền bổ sung:
"Có khả năng liên quan tới án Phúc phi. . . . . A không, ty chức không phải nghi ngờ đây là ý của hoàng hậu nương nương đâu."
Hoài Khánh công chúa nghiêng đầu nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Ngươi tò mò thì cứ thẳng thắn mà hỏi, bày nhiều lý do vậy làm gì."
... . Hứa Thất An lúng túng.
"Năm Nguyên Cảnh thứ mười ba." Hoài Khánh thu hồi ánh mắt, nhìn ra xa, nói: "Nguyên nhân thì ta không biết. Sau đó, ta có hỏi mẫu hậu rất nhiều lần, nhưng người không trả lời."
Năm Nguyên Cảnh thứ mười ba, nghe quen quen... . Hứa Thất An gật đầu: "Tạ công chúa đã cho biết."
Hắn tưởng Nguyên Cảnh Đế không lập Tứ hoàng tử, là vì Thái tử hơi chậm lụt, nhưng bây giờ xem ra, có vẻ phía sau còn có một tầng nguyên nhân sâu xa hơn.
Đúng vậy, mặc dù Thái tử không được khôn khéo lắm, nhưng Tứ hoàng tử thì cũng có khá hơn đâu.. . ừm, không loại bỏ khả năng Tứ hoàng tử giấu tài... . đi về phải hỏi Ngụy Công mới được, với con mắt sắc bén của ông ấy, ông ấy bảo Tứ hoàng tử thế nào, thì Tứ hoàng tử chắc chắn sẽ là như vậy.
Đi được mấy bước, Hoài Khánh bỗng nói: "Sao hôm nay kết thúc sớm vậy? Với khả năng của ngươi, đâu tới nỗi phải về nhà "Cân nhắc" ?"
Hứa Thất An cảm thấy, Hoài Khánh đối xử với hắn khá là thẳng thắn, hắn cũng nên thẳng thắn lại một chút, như vậy mới có lợi cho việc duy trì quan hệ tốt đẹp.
"Ty chức chỉ là muốn kéo dài thời gian mà thôi." Hứa Thất An nói.
"Kéo dài thời gian?" Hoài Khánh cau mày.
"Đúng vậy," ngửi thấy mùi thơm nhè nhẹ tỏa ra từ người trưởng công chúa, Hứa Thất An bất đắc dĩ nói:
"Ty chức đã đắc tội quá nhiều người trong án Tang Bạc và án Vân Châu, bệ hạ cũng không thích ta, vốn định phong ta làm Tử tước. Nhưng vì ty chức sống lại nên hủy bỏ.
"Sau đó, bệ hạ đã đồng ý nếu ta tra án Phúc phi tốt, sẽ lại phong ta làm Trường Nhạc Huyện Tử."
Ta thật là khó khăn quá đi mà.
"Ý ngươi là ngươi cảm thấy phụ hoàng sẽ nói không giữ lời?" Hoài Khánh công chúa đồng tình: "Kế này không tệ, ngày nào chưa phong tước, ngươi cứ kéo dài ngày đó."
Hứa Thất An bất ngờ nhìn nàng, không hổ là đệ tử của Ngụy Uyên, suy nghĩ cũng giống nhau ghê.
Cái gọi là quân không nói đùa, không phải ý bảo hoàng đế không biết nói dối, mà muốn nói tới việc hạ đạt quốc sách, thánh chỉ của hoàng đế.
Nên, Nguyên Cảnh Đế ngày nào chưa phong tước, Hứa Thất An sẽ kéo dài ngày đó, để cẩu hoàng đế khỏi có nói mà không giữ lời.
"Trời không còn sớm, ty chức trở về phủ trước." Hứa Thất An nhìn sắc trời, lúc này trở về phủ, còn kịp ăn bữa trưa.
"Ừ." Hoài Khánh gật đầu.
... . .
Bên kia, tẩm cung Nguyên Cảnh Đế.
Trước ngọ thiện nửa giờ, Nguyên Cảnh Đế kết thúc tĩnh tọa, trở lại tẩm cung, đại bạn vui vẻ chạy vào, cười rạng rỡ:
"Bệ hạ, án Phúc phi có tiến triển quan trọng, có tiến triển quan trọng rồi."
Nguyên Cảnh Đế ngạc nhiên, lập tức trở nên nghiêm túc, trầm giọng: "Nói."
Lão thái giám thuật lại tin tức tiểu hoạn quan báo cáo, không sót một chữ cho Nguyên Cảnh Đế nghe, hoàng đế im lặng nghe, không tỏ thái độ gì.
"Bệ hạ. . . . ." Lão thái giám ngoan ngoãn tâu: "Lão nô cả gan hỏi một câu, Thái tử như này có được tính là trong sạch không?"
Nguyên Cảnh Đế khẽ lắc đầu: "Hơi sớm quá... chừng hai ngày nữa, là có thể nắm được sơ bộ vụ án rồi. Hứa Thất An đúng là một nhân tài, chỉ là hơi nhiều đầu óc chút."
Ông ta hừ lạnh: "Đi giục nội các, mau soạn cho xong chiếu thư, không cần chọn lương thần cát nhật."
Lần trước ông ta bảo lão thái giám đi nội các truyền chỉ, nội các nhận, nhưng lấy lý do những ngày tới không có ngày lành để kéo dài thời gian.
"Tuân lệnh."
... . . . . .
Hứa Nhị thúc hôm nay đi tuần ngày, ôm mũ khôi trở về phủ, bội đao đeo bên người lay động theo bước chân.
Buổi trưa có nửa canh giờ để nghỉ ngơi, thân là Bách hộ, Hứa Bình Chí thường vào giờ này sẽ trở về phủ dùng bữa, tiện thể uống chút trà.
Phòng bếp vẫn còn đang bận rộn làm bữa trưa, thẩm thẩm đang trồng lan quân tử mình mới mua ở trong hậu viện, bà mặc y phục màu lam nhạt, và váy dài xếp ly, trên áo có thêu hoa văn phức tạp.
Lúc khom người trồng hoa lan, tôn lên cái eo thon và cặp mông đầy đặn.
Hứa Nhị thúc ôm khôi, đứng cách đó không xa, hắng giọng: "Phu nhân, ta đói, ngươi tới nhà bếp giục chút đi."
Thẩm thẩm tiếp tục trồng hoa, phớt lờ không đáp.
"Phu nhân?"
"Gọi gọi cái gì, " thẩm thẩm lạnh tanh: "Tối nay Hứa đại nhân có phải đi xã giao với đồng liêu, không quay về."
Hứa Nhị thúc sửng sốt: "Phu nhân nói gì vậy?"
Thẩm thẩm trồng xong bụi lan cuối, phủi tay, chống nạnh cười nhạt:
"Có câu nói thế nào nhỉ? À, máu đặc hơn nước. Chất nhi ruột thịt kia của ngươi có phát đạt cũng không quên ngươi, biết lén lút nhét bạc cho Nhị thúc mình."
Hứa Nhị thúc nghe vậy ngạc nhiên, thầm nghĩ Đại Lang nhét bạc cho mình là chuyện từ lâu rồi mà, từ hồi nó còn chưa đi Vân Châu, sao giờ tự nhiên lại lôi ra thế.
"Đâu có đâu, hôm qua Đại Lang mới từ trong quan tài chui ra, sau đó thì đi ra ngoài, đêm không về ở, làm gì có thời giờ nhét bạc cho ta."
Hứa Nhị thúc nhất quyết không thừa nhận, dù có còn không thừa nhận, huống chi là chuyện không có.
Thẩm thẩm nghe thế, nổi điên, nhướng mày lên, lớn tiếng: "Hứa Bình Chí, quả nhiên ngươi muốn mang năm mươi lượng đó lén đi thanh lâu.
"Sáng nay Nhị Lang nói với ta, Hứa Ninh Yến lén cho ngươi năm mươi lượng, ta còn nghĩ nếu ngươi thừa nhận, ta sẽ bỏ qua, không ngờ ngươi muốn cất giấu xài riêng thật.
"Ngươi không thừa nhận đúng không, Nhị Lang lại đi gạt ta hả? Hứa Bình Chí đồ vô lương tâm, lão nương lo liệu cho cái nhà này, dốc hết tâm huyết, còn nuôi cả đứa chất nhi xui xẻo kia cho ngươi, mà ngươi báo đáp ta như vậy hả?"
"Nhị Lang đâu? Bảo nó ra đây!" Hứa Nhị thúc tức giận.
"Xì, Nhị Lang đang ngủ bù, đừng có quấy rầy nó, cũng đừng có mà đổi đề tài, năm mươi lượng đó ngươi đưa ra hay không?"
". . . . . Ta đưa, phu nhân ngươi đừng nóng." Hứa Nhị thúc ủ rũ cúi đầu đi vào phòng ngủ, để thẩm thẩm khỏi phát hiện chỗ mình giấu ngân phiếu, ông bước đi rất nhanh.
Vào phòng ngủ, ông chạy thẳng tới phòng ngủ phụ của Hứa Linh Âm, vén đệm giường của khuê nữ lên, dưới đó là toàn bộ tiền để dành của ông, tổng cộng tám mươi lượng.
Hứa Nhị thúc nghiến răng, rút ra hai tờ ngân phiếu hai mươi lượng, hai tờ năm lượng.
Bỗng ông nhìn thấy trên bàn nhỏ ở cạnh giường có một túi quýt xanh.
Với Hứa Bình Chí, quýt xanh không phải chỉ là quýt, nên ông cực kì nhạy cảm với thứ này, lập tức trong lòng sinh ra nghi ngờ.
"Quýt xanh vừa chua vừa chát, thường chỉ dùng để làm thuốc, sao tự nhiên mua về làm gì? Còn để trong phòng của Linh Âm?"
Trong lòng lóe nghi ngờ, Hứa Nhị thúc rời khỏi sương phòng, trở lại sân, ngoan ngoãn dâng ngân phiếu lên.
Thẩm thẩm hơi bớt giận, lần tay vào người lôi cái túi nhỏ ra, cất ngân phiếu vào.
Hứa Bình Chí thuận thế hỏi: "Sao trên bàn của Linh Âm có quýt xanh thế? Là Đại Lang mua à?"
"Là Nhị Lang mua."
Năm mươi lượng vào túi, thẩm thẩm rất hài lòng.
Nhị Lang mua, Nhị Lang mua vật này làm gì... . mục đích mua của nó chắc là khác với mình... . Không đúng!
Hứa Nhị thúc giật mình: "Đêm qua Nhị Lang cũng giống Đại Lang, suốt đêm không về, đúng không?"
"Nhị Lang là đi xã giao với đồng môn, nhưng chất nhi của ngươi, ai mà biết hắn đi cái nơi quỷ nào." Thẩm thẩm trợn mắt.
Nếu không phải từng bị mất mặt mấy lần, thì Hứa Bình Chí rất là tán đồng ý kiến của thê tử. Nhưng lúc này, ông đã biết nhi tử mình là dạng người gì.
Đại Lang trắng đêm không về, Nhị Lang cũng trắng đêm không về... . . theo hiểu biết của ông về Đại Lang, khả năng cao là đi Giáo Phường Ty, nhưng quýt xanh lại là Nhị Lang mua về... .
"Trên người Nhị Lang toàn là mùi quýt phải không?" Hứa Bình Chí hỏi vẻ bâng quơ.
Thẩm thẩm không để ý lắm, gật đầu, ngắm nghía cây lan quân tử mình trồng.
Câu trả lời quá rõ rồi... Là Đại Lang dạy Nhị Lang, nếu không có gì bất ngờ, Đại Lang hẳn là đã bán đứng mình, nên Nhị Lang mới bịa ra vụ cho tiền không có này để gõ mình. . . . . Đồ khốn, ngay cả lão tử cũng dám tính toán.
Hứa Bình Chí trầm giọng: "Xem ra Nhị Lang dạo này hay đau đầu nhỉ."
"Hử?"
Thẩm thẩm ngơ ngác ngẩng lên nhìn ông, bà rất để tâm tới nhi tử của mình.
"Quýt xanh giúp thư giãn tinh thần, chữa chứng nhức đầu, và nhiều lợi ích khác nữa, nếu không thứ này vừa chua vừa chát, ai mà bày ra bán làm gì!" Hứa Bình Chí nói.
Quýt xanh quả thật có công dụng làm thuốc, nhưng chữa chứng nhức đầu là Hứa Nhị thúc bịa ra thôi, dù gì nương tử nhà ông chẳng biết gì cả, học hành cũng không nhiều, không biết được.
"Nhất định là do áp lực xuân vi lớn quá." Thẩm thẩm rất đau lòng.
"Phu nhân, Nhị Lang vẫn chưa lập gia đình, người nương như nàng phải hết lòng chăm lo cho nó, đừng có cả ngày chỉ lo hoa cỏ nữa." Nhị thúc dạy dỗ:
"Đây là đồ Nhị Lang mua về cho nó ăn, sao nàng lại bỏ vào phòng của Linh Âm?"
Thẩm thẩm không phải loại nữ tử kiểu từ mẫu, bà ỷ mình xinh đẹp, nên vừa cao ngạo làm giá vừa yếu ớt, ít quan tâm, không ân cần hỏi han nhi tử lẫn nữ tử của mình.
Nên mới thường xuyên bị Hứa Linh Âm chọc cho giận đến điên lên, những lúc gặp nhau trong bữa cơm, đều quăng ấu nữ cho Lục Nga chăm sóc, một mình ăn uống vui vẻ.
"Là Nhị Lang tự cho Linh Âm, ta nghĩ quăng đi thì cũng tiếc, nên để trong phòng nàng, để nàng từ thục đường về thì ăn." Thẩm thẩm giải thích.
"Được rồi, không cần nói nữa, mau mang quýt đó vào nhà bếp, để đầu bếp nấu canh đi, tí nữa Nhị Lang ngủ dậy còn dùng. Đúng rồi, cũng hầm cho Đại Lang một chén." Hứa Bình Chí nói xong, vội bổ sung:
"Thứ đó hầm ăn không ngon, chắc là Đại Lang sẽ không chịu ăn, thẩm thẩm như nàng không ép được nó đâu, bảo Linh Nguyệt cùng đi nấu với nàng, tối nó về, không sợ nó không ăn."
Thẩm thẩm gật đầu, lắc eo nhỏ đi lấy quýt xanh.
Bữa trưa vừa làm xong, Hứa Đại Lang cũng về tới, tháo bội đao và chiêng đồng ra, ném xuống đất, ngồi xuống bên bàn, chào hỏi:
"Dạo này Nhị thúc đều về nhà ăn trưa à?"
"Sau này vẫn sẽ về ăn, sáng nay ta mới vừa nhận được bổ nhiệm, từ mai không phải tuần tra ngoài thành nữa, chuyển vào trong nội thành." Hứa Bình Chí ăn canh, giọng lãnh đạm.
Từ ngoài thành chuyển vào trong nội thành, chức không thay đổi, nhưng đãi ngộ tăng lên một phẩm cấp.
"Chuyện tốt, chuyện tốt!"
Hứa Thất An nhận chén đũa Lục Nga đưa tới, thầm nghĩ Nhị thúc hôm nay sao lại thế, trông không vui.
Lúc này, Hứa Nhị Lang mắt lim dim buồn ngủ đi ra, nhìn đại ca, hai huynh đệ hiểu lòng nhau khỏi nói.
"Cha, hôm nay có cãi nhau với nương không?" Hứa Nhị Lang dò xét, vừa hỏi vừa ngồi xuống.
"Hừ, người nào người nấy đều không làm ta yên tâm, chỉ có Nhị Lang là tốt, rốt cuộc là từ trong bụng nương chui ra mà." Thẩm thẩm trừng mắt nhìn hai thúc chất.
Hứa Nhị Lang cong khóe môi.
Hứa Bình Chí tỉnh rụi nhìn nha hoàn thiếp thân của thẩm thẩm: "Lục Nga, tới nhà bếp xem xem canh hầm làm xong chưa."
Lục Nga uyển chuyển đáp vâng, đi ra khỏi sảnh.
"Canh gì thế?"
Hứa Thất An đêm qua lao lực vô cùng hứng thú hỏi.
"Cho ngươi với Nhị Lang bổ cơ thể." Thẩm thẩm nói.
Hứa Thất An với Hứa Niên nhìn nhau, có cảm giác không ổn. Sao thẩm thẩm/ nương biết hai chúng ta cần bồi bổ?
Không lâu sau, Lục Nga bưng một tô canh to đi vào, mùi chua nồng đập vào mặt.
Đặt tô to lên bàn, lẫn trong nước canh màu vàng chanh là những lát quýt xanh thái mỏng, giữ nguyên cả vỏ.
Thẩm thẩm tự múc canh cho Hứa Tân Niên, giọng ai oán: "Nhị Lang, sao ngươi đau đầu mà không nói với nương, sắp tới xuân vi rồi, là nương không đúng, nương không chăm sóc tốt cho ngươi.
"Canh quýt xanh này là nương làm đặc biệt cho ngươi đó."
Canh quýt xanh? !
Đây … đây không phải là quýt xanh mình mua về à? Hứa Tân Niên ngơ ngác, thầm nghĩ quýt xanh làm sao mà nấu canh được, uống vào chả phải muốn chết người sao.
"Nương, ta đau đầu là vì uống nhiều rượu, đêm qua xã giao với đồng môn..." Hứa Tân Niên chột dạ liếc đại ca.
Quýt xanh nấu canh... . Người nào ở đằng sau âm thầm nghĩ ra cái trò này thế. Hứa Thất An thiếu chút nữa bật cười, nghiêm túc nói:
"Canh quýt xanh bổ lắm, Nhị Lang nhất định phải uống nhiều vào."
"Ngươi cũng có phần." Hứa Nhị thúc nhàn nhạt: "Canh này là Linh Nguyệt với thẩm thẩm của ngươi cùng nấu đấy."
"?"
Một cái dấu hỏi thật to xuất hiện trong đầu Hứa Thất An.
"Ta đường đường một võ phu Luyện Thần Cảnh, cần thứ đồ chơi này à?" Hứa Thất An hỏi ngược lại.
"Đại ca!" Hứa Linh Nguyệt dịu dàng: "Ngươi cứ uống một chén đi, nhân gia nấu lâu lắm đó."
Hứa Thất An không nhịn được quay qua nhìn tiểu lão đệ.
Tiểu lão đệ cũng đang nhìn hắn.
Hai huynh đệ đều mong chờ đối phương vùng lên khởi nghĩa.
"... ."
"Ực ực ực ực ực... ."
Cuối cùng hai người mỗi người đều phải húp một chén to, húp tới chảy cả nước mắt, dạ dày cuồn cuộn sóng trào.
"Ha ha ha, ăn cơm ăn cơm." Hứa Nhị thúc nhấp rượu, cười hiền lành.