TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 335: Hứa Linh Âm tức giận

Hứa Nhị Lang khốn kiếp, nguyên nhân nhất định là ở chỗ hắn, nếu không Nhị thúc thương mình như vậy, làm sao bắt mình ăn cái thứ quỷ này... . . Hứa Thất An đặt chén xuống, chùi nước mắt ứa ra, ngoài thì cười, trong lòng thì mắng Hứa Tân Niên xối xả.

Đều tại đại ca, nếu không phải hắn đưa ra chủ ý này, bảo mình dẫn quýt xanh về cho Linh Âm ăn, mình làm sao bê đá đập lên chân mình... Hứa Tân Niên thầm cau mày, trong lòng bào đại ca ra một trăm lần.

Hai huynh đệ cúi đầu dùng bữa, để bổ sung cho cái dạ dày đang bị một đống nước chua làm cho cuồn cuộn.

"Xem đi, hai đứa lên tinh thần liền, ăn cái gì cũng ngon miệng hơn hẳn." Hứa Nhị thúc bỏ đá xuống giếng, cười đến là sảng khoái.

Hứa Thất An và Hứa Tân Niên không buồn trả lời lão nam nhân nhìn bề ngoài trung hậu, nhưng lòng dạ gian trá này.

Đến khi cảm giác muốn ói đã được thức ăn chặn lại thành công, Hứa Tân Niên mới thở ra một hơi dài, giảm tốc độ ăn uống lại.

"Từ Cựu, đại ca có một vấn đề muốn thỉnh giáo."

Thấy rằng con thuyền nhỏ hữu nghị với tiểu lão đệ đang đầy nguy cơ, Hứa Thất An cố gắng chọn từ vô cùng khách khí.

"Chuyện gì?"

Hứa Tân Niên cực kỳ giống nương mình, ngạo kiều khẽ hếch cằm lên, như nhớ ra cái gì đó, hắn bổ sung: "Mấy chuyện tranh cãi vô lý ta không biết đâu."

Ví dụ như, ‘Điêu Thuyền của đại ca đang ở đâu.’

Chuyện nhỏ này Hứa Thất An đã quên từ lâu, vì Phù Hương rất hài lòng lực eo của hắn, nên Hứa-chơi-gái-miễn-phí vô cùng tự tin vào năng lực của mình, dần dần quên mất tiêu cái sáng kiến khác người bất ngờ này của mình.

"Ngươi đọc thông sách sử, có biết chuyện Nguyên Cảnh Đế từng phế hậu không?" Hứa Thất An hỏi.

"Haiz!" Hứa Bình Chí gõ đũa vào thành chén, khuyên: "Dù ở nhà, cũng phải tôn xưng là bệ hạ, phải dưỡng thành thói quen, để ra ngoài khỏi bật thốt bậy bạ, rước phải phiền toái."

Nguyên Cảnh là số năm.

Dùng số năm để gọi hoàng đế là đại bất kính, giống như trên giang hồ người ta thích dùng cái tên Ngụy thanh y để gọi Ngụy Uyên.

"Nguyên Cảnh Đế phế hậu hả, biết, lúc đó nghe nói rất là ồn ào." Hứa Nhị Lang đáp.

"Chậc, ngươi..." Hứa Nhị thúc quay qua nhìn nhi tử.

Nhưng chất nhi và nhi tử ăn ý mặc kệ ông, tiếp tục trò chuyện.

"Sao phải phế hậu?"

"Không biết, trong sách sử không viết, nhưng thời gian đó đã gây náo động rất lớn. Cả triều đình đều liều chết can gián, Ngự Sử và Cấp Sự Trung lủi trên luồn dưới, chỉ ước được xông tới trước mặt Nguyên Cảnh Đế nhảy nhót, để mọi người biết tới tên mình." Hứa Tân Niên kẹp một đũa thức ăn, vừa ăn vừa nói:

"Cuối cùng can gián cũng thành công, hậu không bị phế nữa, nhưng bị đày vào lãnh cung, đến năm Nguyên Cảnh thứ mười bốn mới được thả ra ngoài."

Bình thường, mỗi lời nói, hành động của hoàng đế trên triều đường đều sẽ được sử quan ghi chép lại.

Ngay cả chuyện Nguyên Cảnh Đế tu đạo, mấy năm đầu cũng bị các sử quan ghi rằng: ‘Đế tu đạo, hoang phế triều chánh!’

Nguyên Cảnh Đế sau khi nhìn thấy thì giận dữ, yêu cầu sử quan sửa lại. Ban đầu, các sử quan rất bất khuất, không tiếc bị lỗi 404, nhưng sau khi ba người liền bị đình trượng, một người bị bãi nhiệm, sử quan đành chịu thua, nhún gối xuống, sửa thành:

‘Đế tu đạo, nhưng vẫn không bở lỡ triều chánh.’

Nhưng, một vài năm sau, hậu nhân làm lại đoạn lịch sử này, Nguyên Cảnh Đế lại bị đánh trở về nguyên hình, thậm chí còn bị bôi đen.

"Sau lúc đó lại được thả ra?"

Hứa Thất An lúc đó không tiện truy hỏi Hoài Khánh, dù gì đó là khoảng thời gian cha nương người ta bất hòa với nhau, nhưng như đã nói, có cha nương nhà ai chưa từng ồn ào chia tay nhau đâu.

"Đó là năm Ngụy Uyên đánh bại Man tử phương bắc, khải hoàn trở về, Nguyên Cảnh Đế đại xá thiên hạ, thuận tiện cũng xá luôn cho hoàng hậu." Hứa Tân Niên đáp.

Ta nói làm sao năm Nguyên Cảnh thứ mười ba lại nghe quen quen, thì ra là năm Ngụy Uyên một trận thành danh lẫy lừng thiên hạ... . Xin lỗi Ngụy Công, không phải ta cố ý bất kính với ngươi đâu.

Thì ra chính là cái năm Ngụy Uyên lần đầu tiên để lộ tài năng xuất chúng hơn người, hồi trên đường đi Vân Châu, số bốn đã từng nói, năm Nguyên Cảnh thứ mười ba, sau thu hoạch mùa thu, Ngụy Uyên vâng mệnh, dẫn quân lên phía Bắc, chỉ trong nửa tháng đã đánh bại kỵ binh Man tử phương bắc.

Hèn gì Hoài Khánh lại trở thành đệ tử của Ngụy Uyên, thì ra hoàng hậu còn chịu ân tình của Ngụy Uyên... . Hứa Thất An bừng tỉnh hiểu ra.

Dù chưa hiểu rõ nguyên nhân phế hậu, nhưng cũng không phải là không thu hoạch.

Ít nhất đã tìm hiểu được nhiều thông tin quan trọng. Hẳn là hoàng hậu có phạm sai lầm, nhưng không lớn, nếu không Nguyên Cảnh Đế sẽ không mượn lừa xuống núi, đặc xá cho hoàng hậu.

"Ninh Yến, ngươi ăn xong có thời gian, thì đi đón Linh Âm đi."

Thẩm thẩm rất không hợp với đứa chất nhi xui xẻo này, nhưng khi sai hắn làm việc, thì không hề khách khí.

Sách học vỡ lòng, chỉ le que có hai ba từ, chưa học một ngày là xong, với lại con nít tính tình khó quản, nhốt nó ở lớp cả ngày cũng không phải là có ích.

Nên bình thường buổi trưa một khắc (tức 12h15) là tan học.

"Sao Từ Cựu không đi?" Hứa Thất An từ chối.

"Chiều Từ Cựu phải học trong thư phòng." Thẩm thẩm giọng không vui: "Kêu ngươi làm có chút chuyện, cũng đẩy qua đẩy lại."

Hứa Thất An liếc bà: "Thẩm thẩm trả lại chỗ vải lụa còn thừa cho ta đi."

Thẩm thẩm nặn ra một nụ cười rõ đẹp: "Ai nha Ninh Yến, người một nhà có phải người lạ đâu, dùng bữa dùng bữa đi, thẩm thẩm gắp một miếng thịt gà cho ngươi nha."

Từ khi Hứa Thất An thăng quan phát tài, còn mua nhà mới, thẩm thẩm ở trước mặt hắn là gập cả người xuống, lúc nói chuyện cũng không còn hùng hồn hung hăng như trước.

Hứa Thất An hỏi địa chỉ xong, lại nói: "Linh Nguyệt muội muội đi với ta đi, vừa lúc dẫn hai tỷ muội các ngươi đi dạo, mua chút đồ trang sức."

Thẩm thẩm nghe vậy: "Ninh Yến, vậy để thẩm thẩm cũng đi chung với ngươi."

Ngươi muốn giở trò lấy tiền của ta à... Hứa Thất An nhìn gương mặt xinh đẹp của thẩm thẩm với ánh mắt dò xét, "Cũng được, nhưng không mua trang sức nha."

Tiểu tử thúi này bắt đúng chỗ ghê... . Thẩm thẩm xụ mặt, "Không đi nữa."

"Nhị thúc nhìn đi, thẩm thẩm muốn lợi dụng ta kìa, thương cho ta thê tử còn chưa có, ta phải để dành tiền cưới thê tử mới được." Hứa Thất An lập tức tố cáo.

Hứa Nhị thúc bất đắc dĩ: "Chẳng phải ta mới vừa đưa nàng năm mươi lượng rồi à?"

"Ngươi còn có mặt mũi nói tới năm mươi lượng đó?" Thẩm thẩm tức giận vỗ bàn, "Ngươi lấy đâu ra nhiều bạc thế? Còn chả phải do người nào đó cho à."

Hứa Thất An hiểu rồi, hèn gì hôm nay tâm tình Nhị thúc không tốt, thì ra là tiền để dành bị thẩm thẩm lấy mất... Nhưng nhị thúc à, người cũng không thể trút giận lên người ta như vậy được!.

Hắn thầm than vãn.

... . . . .

Thanh Vân Đường.

Cái tên Thanh Vân Đường có hai tầng ý nghĩa, một là dẫn nghĩa một bước lên mây, hai là cọ danh tiếng của núi Thanh Vân bên ngoài kinh thành.

Người mở trường là một lão tú tài, tên Lý Bỉnh Ý, hơn năm mươi tuổi, mắt đã bắt đầu bị mờ, vì vậy mới hạ mình đi dạy vỡ lòng cho trẻ con.

Học phí rất cao, mỗi ba tháng đóng một lần.

Lý Bỉnh Ý lão tiên sinh có một quy củ, trong nhà có người đi học, giảm nửa học phí. Nhà có quan chức, giảm thêm nửa nữa.

Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết phải là quan văn, không phải võ tướng.

Bằng quy củ này, Lý Bỉnh Ý lão tiên sinh đã biến Thanh Vân Đường thành trường "tiểu học quý tộc", những người giàu có, không thiếu tiền kia đều cảm thấy quy củ này thú vị, giúp họ có cảm giác mình ưu việt, hơn nữa Lý Bỉnh Ý lão tiên sinh dạy học đúng là cũng rất có dáng.

Vì vậy, những nhà giàu không thời gian dạy vỡ lòng cho hài tử nhà mình đều dẫn con tới Thanh Vân Đường.

Nhưng vào tháng trước, Lý Bỉnh Ý lão tiên sinh đã gặp phải kẻ địch cả đời của mình, một học sinh ông ta khó dạy nhất trong đời.

"Hứa Linh Âm, đứng lên!"

Lý tiên sinh cầm nhánh trúc, quất mạnh xuống bàn.

Bên dưới đường có hơn hai mươi đứa bé, ở trong góc phía đông, một bé gái trông rất lanh lợi đứng lên.

Gương mặt đường nét bình thường, khuôn mặt tròn trịa như bánh bao, đôi mắt sáng ngời có thần.

"Đọc một lần Tam tự kinh." Lý lão tiên sinh ngồi xếp bằng, bình tĩnh nói.

"Nhân chi sơ, tính bổn thiện, tính tương cận..."

Đọc tới đây, bé con dừng lại.

Lý lão tiên sinh đã quen rồi, không hề giận, đưa tay lên dứt mi tâm, thở dài: "Sao nửa tháng rồi, mà ngươi vẫn chỉ biết có ba câu này?"

Loại con nít ngu như thế này, không đáng để giận.

Hứa Linh Âm dịu dàng: "Cha ta nói, đồ ăn ngon là phải ăn từ từ."

Đồ ăn ngon phải ăn từ từ là dùng ở chỗ này hả... . Lý lão tiên sinh sửng sốt, nhớ ra cha của con bé này là một võ phu thô bỉ, thì không bực nữa.

"Đọc sách hàng ngày, ngươi là người đọc to nhất, nhận mặt chữ cũng không vấn đề gì, sao cứ tới lúc đọc thuộc lòng, thì ngươi lại không đọc được? Thánh nhân viết, truy vật trí tri (tìm hiểu đến cùng để biết nguyên nhân, nguồn gốc của sự việc). Ngươi có từng xét lại mình chưa?"

Hứa Linh Âm nghi hoặc: "Tiên sinh chỉ dạy có ba câu này thôi mà."

Cả sảnh đường cười vang.

Lý tiên sinh mệt tâm khoát tay: "Ngồi xuống đi."

Nhà cô bé con này, chỉ có một Nhị ca là người có học, lại còn là học sinh thư viện Vân Lộc, thật không biết hoàn cảnh giáo dục làm sao mà lại dạy ra hai đứa trẻ khác nhau nhiều như thế.

Nghiêng đầu liếc đồng hồ nước, đã tới giờ cơm, Lý tiên sinh tằng hắng: "Đã tới thời gian hai khắc để dùng bữa, nhớ không được nói khi ăn."

Dứt lời, ông ta rời khỏi học đường, vòng xuống hậu viện đi ăn trưa.

Bọn nhỏ được giải thoát, hi hi ha ha ồn ào hẳn lên, đứa nào đứa nấy vội lôi thức ăn của mình ra.

Bữa trưa hôm nay của Hứa Linh Âm rất là phong phú, sủi cảo thủy tinh, bánh hương hoa mai, thịt viên, và một ít bánh ngọt cực phẩm của Quế Nguyệt Lâu.

Lượng thức ăn của bé nhiều gấp hai ba lần những đứa trẻ khác.

Hứa Linh Âm rất có sở trường về biểu cảm, nuốt nước miếng, cả sáng nay trong đầu bé lúc nào cũng nhớ tới thức ăn ở trong túi xách.

Cả học đường, không đứa nào có đồ ăn phong phú và đắt tiền bằng của Hứa Linh Âm, dĩ nhiên, Hứa Linh Âm có bữa trưa thịnh soạn như này là có nguyên nhân.

Hôm qua là ngày phát tang Hứa Đại Lang, Hứa phủ đã mua Hứa nguyên liệu nấu ăn cao cấp, chuẩn bị cho đại tang.

Ai ngờ Hứa Đại Lang sống lại, chiêu đãi tộc nhân Hứa thị xong, vẫn còn dư nhiều đồ ăn ngon.

"Ta muốn đồ ăn của ngươi."

Một tiểu béo đi tới bên bàn của Hứa Linh Âm, ngang ngạnh hếch mặt nhìn xuống bé.

Tiểu béo là lão đại ở trong học đường, cao nhất to nhất khỏe nhất, lớn hơn Hứa Linh Âm một tuổi, năm nay bảy tuổi.

Chẳng những cao nhất khỏe nhất, mà bối cảnh gia thế cũng thâm hậu nhất, cha nương thì không là gì, nhưng thúc công là Lại Bộ Tuyển Tư Lang Trung, chính Ngũ phẩm.

Lại Bộ đứng đầu lục bộ, Tuyển Tư càng là người phụ trách chuyện bổ nhiệm, nên trong bốn ty của Lại Bộ, chỉ có Khảo Công Ty là có thể sánh ngang với Tuyển Tư.

"Không cho!"

Hứa Linh Âm bảo vệ đồ ăn, dữ dằn trợn mắt.

"Ngươi lại muốn ăn đòn?" Tiểu béo trợn mắt.

Thằng bé này chính là đứa cướp vòng tay của Hứa Linh Âm. Lúc đó, bé con cũng không chịu đưa, bị tiểu béo đẩy ngã, đánh cho hai cái, dùng bạo lực cướp đi.

Nha đầu ngốc không khóc cũng không làm ầm ĩ, cứ để mất thì mất, không chuyện gì to tát.

Sau khi tiểu béo về nhà, nói dối với nương mình vòng đó là nó nhặt được, nương nó rất vui, vì cái vòng đó ở cửa hàng bán tới tám lượng bạc.

Sau đó nương của nha đầu ngốc chạy tới học đường vặn hỏi, nhưng vì Hứa Linh Âm không nói gì, nên người nương hung dữ của bé bị tiên sinh chặn trở về.

Nhờ thế, tiểu béo mới biết cướp đồ của đồng môn cũng không sao cả, vừa có bạc, còn không bị người lớn trách phạt.

Sau vụ đó, nó luôn nhìn chằm chằm vào cổ tay Hứa Linh Âm, nhưng Hứa Linh Âm không đeo vòng nữa.

Ăn hiếp nha đầu ngốc này rất dễ, nhưng trước kia ăn hiếp nó cũng không được cái gì, cơ mà lần này thì khác. Tiểu béo nhận ra đó là bánh ngọc của Quế Nguyệt Lâu, nó từng được tới Quế Nguyệt Lâu ăn rồi, ăn ngon vô cùng.

Tiểu béo muốn ăn đồ của bé con, là nhất định phải ăn cho được, trẻ con trong học đường đều sợ nó, không đứa nào dám cãi ý nó.

"Đi ra!"

Hứa Linh Âm rống to, mắt trừng lên, răng nhe ra, như con thú nhỏ bảo vệ thức ăn.

Tiểu béo ngẩn người, không ngờ nha đầu ngốc dễ ăn hiếp này lại đột nhiên trở nên cứng cỏi, còn dám hét lên với nó.

Nó bị chọc giận.

"Ngươi tự tìm chết."

Nó nắm tay lại, nghiến răng phát lực, đấm mạnh vào đầu Hứa Linh Âm hai cái.

Hứa Linh Âm đau đớn ôm lấy đầu.

Tiểu béo đẩy mạnh, bé con ngã xuống đất, nó hài lòng chộp lấy hộp bánh ngọt ôm vào lòng, dương dương đắc ý:

"Sớm biết thức thời, thì đâu có bị đau như vậy. Nhà ngươi còn đồ ăn ngon như vầy nữa không, còn thì mai dẫn theo tiếp."

Nói xong, hùng dũng oai vệ đi về chỗ của mình.

Đám trẻ đứng đó nhìn thấy như vậy thì đều thấy hâm mộ, nghĩ nếu mới vừa rồi mình cũng tham gia, thì bây giờ cũng có đồ ăn ngon rồi.

Hứa Linh Âm nổi lên cơn giận chưa từng có suốt sáu năm trời trong cuộc đời.

Bé im lặng đứng dậy, không nói lời nào, cúi đầu đi tới chỗ bàn Lý tiên sinh giảng đài, cầm cây nhánh trúc vừa cứng vừa dày vừa nặng lên.

"Nàng muốn lấy nhánh trúc của tiên sinh đánh ngươi kìa!"

Một đứa bé sau lưng tiểu béo hích vai nó, nhắc nhở.

Tiểu béo ngẩng đầu lên nhìn, thấy bé con bị ăn hiếp cũng không lên tiếng kia giơ cao nhánh trúc, lồng ngực nho nhỏ hét lên một tiếng rất to: "A!"

Bốp!

Nhánh trúc đánh mạnh vào đầu tiểu béo, lực đánh rất mạnh, làm nhánh trúc gãy lìa.

Mắt tiểu béo trợn trắng, mất đi ý thức, ngửa mặt ra ngã xuống, miệng vẫn còn ngậm bánh ngọt.

Bàn tay Hứa Linh Âm bị phản lực của nhánh trúc làm cho đỏ bừng.

Đám bằng hữu nhỏ trong học đường sợ ngây người, đứa thì sợ hãi, đứa thì không biết làm sao, nhưng cũng có đứa nhanh trí, vội chạy đi hậu viện tìm Lý tiên sinh.

Lý tiên sinh đang ăn trưa với phu nhân, hai tỳ nữ hầu đứng hai bên.

"Tiên sinh, tiên sinh... nha đầu ngốc kia giết người rồi." Một nam đồng chạy vào, thở hổn hển kêu to.

Lý Bỉnh Ý là người có học, dưỡng được tính tình điềm tĩnh, nhíu mày: "Chuyện gì?"

"Nha đầu ngốc đánh chết tiểu béo rồi, dùng nhánh trúc của ngài." Nam đồng vừa nói vừa chỉ ra bên ngoài.

"Để ta đi xem." Lý tiên sinh buông chén đũa, đứng dậy, dẫn nam đồng trở lại học đường.

Xuyên qua nội viện, tiến vào đại sảnh, Lý tiên sinh nhìn thấy đám con nít vây quanh tiểu béo, tiểu béo nằm ngã ngửa dưới đất, không biết sống hay chết.

Lúc này mới sợ hết hồn, cho gọi người làm trong nội viện tới giúp trông nom tiểu béo, sai người làm đi ngay y quán gần đó thỉnh đại phu.

Cũng may học đường có vị trí tốt, cách y quán không xa, nên đại phu tới rất nhanh.

Sau khi xem xong, đại phu nghiêm túc nói: "Không nguy hiểm tính mạng, nhưng phải nằm tĩnh dưỡng mấy ngày."

Lý tiên sinh thở phào.

"Sao thằng bé lại bị thương?" Đại phu hỏi.

"Trẻ con đùa với nhau. . . . ."

"Trẻ con đùa với nhau, sao ra tay nặng vậy?"

Lý tiên sinh không kiềm lửa giận được nữa, túm lấy cổ áo Hứa Linh Âm kéo bé tới, phẫn nộ quát: "Hứa Linh Âm, sao lại ác ý làm đồng môn bị thương?"

Hứa Linh Âm nói to đáp trả: "Hắn cướp đồ ăn của ta."

Lý tiên sinh giận điên: "Chỉ vì như vậy, mà suýt nữa ngươi đánh chết người sao?"

Hứa Linh Âm quật cường lặp lại: "Hắn cướp đồ ăn của ta."

Con bé vừa ngu vừa cứng đầu này, làm Lý tiên sinh giận không tả nổi, đang định mắng, thì bên ngoài có tiếng vọng vào:

"Thiếu gia nhà ta đâu? Là ai ăn hiếp thiếu gia nhà ta?"

Hai người làm to khỏe vọt vào.