TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 360: Quang tông diệu tổ (2)

Trong cung, ngoài thị vệ, người chân chính có thể làm nữ nhân có thai chỉ có Nguyên Cảnh Đế. Thị vệ dĩ nhiên là không có khả năng, người được trực trong hậu cung đều là những người trung thành với hoàng thất, tinh nhuệ ngàn chọn trăm chọn.

Hơn nữa thường đều là mấy người một đội, giám sát lẫn nhau, không có khả năng lén lút vụng trộm với cung nữ.

Vậy thì chỉ có một khả năng.

Nhất thời, chư công trong triều đều nhìn Nguyên Cảnh Đế với ánh mắt đầy sâu xa.

Gương mặt uy nghiêm của Nguyên Cảnh Đế khẽ giật giật, lạnh lùng nhìn Ngụy Uyên đang cố tình dừng lại không nói tiếp, trầm giọng:

"Ngụy Uyên, nói tiếp đi!"

Ngụy Uyên chậm rãi nói: "Qua truy xét, phát hiện kẻ khiến Hoàng Tiểu Nhu thất thân có thai, là quốc cữu đương triều Thượng Quan Minh."

Tiếp theo, Ngụy Uyên kể cho triều đình chúng thần một câu chuyện, đã được ông thêm vào gia vị:

Cung nữ Hoàng Tiểu Nhu bị quốc cữu gia lăng nhục, bất hạnh mang thai, sau đó bị sinh non, nên nàng ta ghi hận trong lòng, ẩn nhẫn nhiều năm, cuối cùng tìm được cơ hội bày âm mưu.

Mượn ưu thế là cung nữ thiếp thân của Phúc phi, lén lút phá hoại hàng rào vọng đài, thừa dịp Phúc phi say rượu, lừa Thái tử tới Thanh Phong Điện, bày ra một cục diện kinh người mười mấy năm nay mới có ở hậu cung.

Quốc cữu sau khi nghe được án Phúc phi, phát hiện có liên quan tới Hoàng Tiểu Nhu thì sợ chuyện cầm thú của mình bị lộ, vội chạy tới Phượng Tê Cung xin cứu.

Hoàng hậu lúc này mới biết quốc cữu lại làm ra chuyện táng tận thiên lương bực này, nhưng vì cùng chung máu mủ, nên rưng rưng nhận tội thay đệ đệ.

Cuối cùng, Ngụy Uyên đưa ra tổng kết: “Chuyện đã xảy ra chính là như vậy, quốc cữu đã nhận tội. Bệ hạ lúc nào cũng có thể thẩm vấn.”

"Hoang đường." Đại Lý Tự Khanh hừ lạnh, chắp tay nói: "Bệ hạ, theo vi thần biết, Hoàng Tiểu Nhu là bị sát hại, nếu tất cả đều là mưu đồ của nàng ta, vậy hung thủ giết người là ai?"

Quần thần rối rít phụ họa.

Ngụy Uyên mặt không đổi sắc giải thích: "Hoàng Tiểu Nhu còn có đồng đảng, giúp nàng ta bố trí, lấy việc mưu hại Thái tử, mục tiêu là hoàng hậu."

Nghe đến chỗ này, các đại thần giật mình, ai nấy đều bắt đầu phát huy suy diễn.

Nếu không có chuyện quốc cữu ô nhục Hoàng Tiểu Nhu, ai cũng hiểu vì có bằng chứng xác thực, nên hoàng hậu mới nhận tội.

Nhưng có chuyện quốc cữu nhận tội rồi, vụ án liền khúc khuỷu.

Hoàng hậu có vô tội hay không tạm thời chưa nói tới, nhưng quốc cữu nếu đã nhận tội, vậy thì không còn đường sống.

Đảng Tứ hoàng tử vừa ỉu xìu, lập tức lục tục ngoi lên, bước ra lên tiếng, bày tỏ lập trường, ủng hộ Ngụy Uyên, lên án quốc cữu mạnh mẽ.

Dần dần, trong điện chỉ còn lại hai giọng nói, đảng Thái tử và đảng Tứ hoàng tử khẩu chiến với nhau. Phe Thái tử lấy Hữu Ngự Sử của Đô sát viện cầm đầu, phe Tứ hoàng tử là do nhiều đảng phái nhỏ liên hợp.

Trong triều đường, có những người lén thầm ủng hộ Thái tử, nhưng sẽ không bao giờ nhảy ra ngoài lộ mặt, những con siêu rùa sẽ luôn luôn ẩn núp dưới đáy nước.

Sau một phen cãi vã kịch liệt, Ngụy Uyên cất cao giọng: "Thỉnh bệ hạ định đoạt."

Tiếng cãi vã dừng lại, quần thần phụ họa: "Thỉnh bệ hạ định đoạt."

Ngụy Uyên đã trình chiết tử vào trong cung sáng hôm qua, bình thường khi có hội triều, sẽ phải trình chiết tử vào nội cung trước một ngày, nên chuyện quốc cữu nhận tội, Nguyên Cảnh Đế cũng đã biết rồi.

Hôm nay hội triều, nếu Nguyên Cảnh Đế muốn kết thúc án Phúc phi, thì lúc này đã có thể chấm dứt, kết án, nếu không muốn, thì giao trách nhiệm cho tra tiếp.

Thấy quần thần đã dừng cãi vã, Nguyên Cảnh Đế lúc này mới lên tiếng, chậm rãi nói: "Thượng Quan Minh họa loạn hậu cung, xử chém lập quyết! Hoàng hậu biết mà không báo, là đồng lõa, nhưng vì niệm tình máu mủ, có thể hiểu được, phạt hoàng hậu đóng cửa ăn năn ba tháng."

Quần thần tưởng thế là xong, ai ngờ, Nguyên Cảnh Đế dừng một chút, rồi nói tiếp: "Thái tử say rượu còn xông vào Thanh Phong Điện, không biết kiểm điểm, phạt đóng cửa hối lỗi nửa năm. Trần quý phi giật dây cho Thái tử say rượu, dẫn tới gây thành đại họa, hạ xuống làm Trần phi."

Trong điện hoàn toàn yên tĩnh.

Quần thần ngơ ngác nhìn nhau, không nghĩ ra tại sao hoàng hậu liên quan tới vụ án chỉ bị phạt ba tháng, Thái tử bị nửa năm, còn Trần quý phi vốn chả liên quan gì tới toàn bộ vụ án lại bị hạ xuống làm Trần phi, bị hạ tới cả hai cấp.

Chẳng lẽ án này có liên quan tới Trần quý phi? Đám già đời bắt đầu nghĩ.

Hội triều vừa kết thúc, không lâu sau, lão thái giám đã tới Phượng Tê Cung và Cảnh Tú Cung truyền chỉ.

Hoàng hậu biết tin, nằm xuống bàn bật khóc.

Trần quý phi thì sắc mặt cứng ngắc nhận chỉ, lão thái giám vừa đi, bà ta hất tất cả đồ trên bàn, có cả thánh chỉ trong đó, quét hết xuống đất.

Trong tiếng rơi vỡ loảng xoảng, bộ ngực đầy đặn của Trần quý phi phập phồng mãnh liệt, gương mặt trứng ngỗng đoan trang giận sôi gan.

Bà ta nghiến răng khạc ra: "Ngụy Uyên!"

Sau đó, siết chặt nắm tay, gằn từng chữ: "Hứa Thất An!"

Lúc này, bà ta đã hiểu, bệ hạ hoàn toàn thay đổi thái độ, nhất định có liên quan tới chuyện ngày hôm qua.

Hôm qua lão thái giám vô duyên vô cớ tới thăm, lấy lý do là ủy lạo, vốn không có vấn đề gì, nhưng liên tưởng tới biến hóa trên triều ngày hôm nay, không khó đoán ra huyền cơ trong đó.

Bệ hạ đã nghi ngờ bà ta.

Mà bà ta chỉ lộ ra với Hứa Thất An, cho nên, nhất định là tên tiểu tử vô liêm sỉ kia đã âm thầm giở trò gì đó.

Khổ cực mưu đồ một trận, lại thua trong tay một đồng la nho nhỏ.

Mấy phút sau, tiếng rơi vỡ loảng xoảng lại từ trong phòng vọng ra, cung nữ, đương sai ngoài sân câm như hến.

Ngày thứ hai sau khi án Phúc phi kết thúc, Hứa Thất An cuối cùng cũng nhìn thấy con ngựa cái nhỏ hắn yêu mến.

Con ngựa này mạng lớn thật, hôm đó sau khi bị chủ nhân đuổi đi, nó chạy chạy chạy, chạy một hồi gặp được Ngự Đao Vệ tuần thành.

Ngự Đao Vệ nhìn con dấu trên mông ngựa, thầm nghĩ đây chả phải ngựa của chúng ta à? Vì vậy đưa về vệ doanh.

Con ngựa này đúng là quân mã chuyên dụng của Ngự Đao Vệ, nhị thúc thông qua quan hệ cá nhân, mua lại nó với giá thấp, mua rồi chưa cưỡi được mấy năm, thì chuyển cho chất nhi cưỡi.

Sau đó, nha môn Đả Canh Nhân thông qua Ngự Đao Vệ trực cùng khu vực hôm đó biết họ "nhặt" được một con ngựa, sau khi tìm hiểu nguồn gốc, mang con ngựa cái nhỏ yêu quý về cho Hứa Thất An.

Sáng hôm ấy, Hứa Thất An phụng bồi người nhà ở trong phòng ăn cơm.

Tiểu Đậu đinh hôm nay được nghỉ học, không phải tới học đường, nên vô cùng vui vẻ, phồng miệng mà ăn.

"Nghỉ được một ngày, mà làm như nhặt được bảo, ta không bao giờ có đứa nhi nữ ngu ngốc như ngươi." Thẩm thẩm chê bai.

"Ngươi tổng cộng cũng chỉ có hai nhi nữ thôi." Hứa nhị thúc lên tiếng thay ấu nữ, nhưng không dám công khai cãi nhau với thẩm thẩm, chỉ dám lén nói chút mà thôi.

"Còn có mặt mũi nói nữa, Linh Âm ngu như vậy, chính là do ngươi."

Quả nhiên, thẩm thẩm lại nhai lại bài ca cũ, đổ hết trách nhiệm vì sao Hứa Linh Âm không khai khiếu được hết lên người nhị thúc.

"Nhưng ta không có muốn đi học mà." Hứa Linh Âm uất ức.

"Linh Âm à, ngươi không có ngu đâu, đừng có nghe nương ngươi nói càn." Hứa Thất An xoa đầu bé, nhớ lại cách thức hồi trước sư phụ dạy mình.

"Sau này lúc ngươi không thích đọc sách, thì ngươi tưởng tượng trong đầu mình có hai người "

"Hả? Trong đầu có hai người?" Hứa Linh Âm thất kinh, đưa bàn tay múp míp lên ôm đầu.

"Tưởng tượng, đại ca nói là tưởng tượng thôi." Hứa Thất An hít sâu, cố bày giọng ôn hòa: "Một đứa không muốn đi học, đứa thứ hai thì bảo: Ta thích đọc sách, ta thích đọc sách.

"Cứ làm như vậy, ngươi sẽ thích đọc sách."

"Tự ám thị bản thân!" Hứa Tân Niên khẽ vuốt cằm, bình luận: "Hiệu quả không tệ, hồi trước lúc ta đốt đèn học hành cực khổ, lúc quá mệt, sẽ tự ám thị mình chưa muốn ngủ, hiệu quả không tệ."

Thẩm thẩm nghe vậy, có nhi tử của mình xác nhận, nhất thời sinh ra mong đợi với phương pháp của chất nhi: "Linh Âm, ngươi thử xem?"

Hứa Linh Âm ngu ngốc ngoẹo đầu suy nghĩ hồi lâu, sau đó, chậm rãi gật đầu.

"Thế nào." Thẩm thẩm vội hỏi, thật ra người bà để ý nhất chính là ấu nữ này.

"Trong đầu ta có một đứa bé nói, không muốn đi học không muốn đi học; một đứa khác nói, được đó được đó."

"…" Thẩm thẩm ôm trán.

"Có lẽ nó không thích hợp đi học thật, thẩm thẩm cũng đừng cưỡng cầu." Hứa Thất An an ủi.

"Ngày mai là xuân vi rồi nhỉ." Nhị thúc bỗng nói.

"Phải!" Hứa Tân Niên trầm ổn gật đầu.

Thẩm thẩm lập tức lột quả trứng luộc cho nhi tử: "Với học thức của Nhị Lang nhà ta, thi Tiến sĩ cũng không có gì đáng kể. Lão gia, thời khắc Hứa gia quang tông diệu tổ tới rồi."

Mặc dù Hứa Thất An bây giờ được Ngụy Uyên thưởng thức, còn qua lại với các công chúa, nhưng cuối cùng, hắn vẫn là một võ phu.

Ở nơi này, mọi thứ đều là hạ phẩm, chỉ có đi học cao, kim bảng đề danh mới là chuyện làm quang tông diệu tổ.

Dù luôn nghiêng về đại ca, nhưng lần này Hứa Linh Nguyệt cũng đồng ý với quan điểm của nương mình. Hứa gia muốn quang tông diệu tổ, thì phải xem sự phát huy của Nhị ca trong xuân vi.

"Nhị ca, Hứa gia chúng ta có lên được giai cấp sĩ đại phu hay không, đều nhờ vào huynh." Hứa Linh Nguyệt cười, gắp thức ăn cho Nhị Lang.

Hứa Tân Niên cao ngạo hất cằm.

Cứ thế này, chừng nào võ phu mới vùng lên được. Cái thế giới này hay thật, chỗ nào cũng kì thị võ phu. Hứa Thất An thầm thở dài.

Nhớ tới ngày hôm trước trò chuyện với Ngụy Uyên, hệ thống vũ phu được hoàn thiện và truyền thừa qua từng đời, mới có cửu phẩm hôm nay. Nhưng cho đến ngày hôm nay, hệ thống võ phu vẫn chưa đi được tới tận cùng.

Vẫn chưa tìm ra con đường vượt qua phẩm cấp.

Vì vậy hệ thống võ phu mới không có Võ Thần.

"Theo lý thuyết thì không nên như vậy. Người theo hệ thống võ giả là nhiều nhất, với số lượng người khổng lồ như thế, luôn sẽ có thiên tài dũng dược ra đời, từng đời tích lũy xuống, không thể nào không xuất hiện được Võ Thần. Mà thôi, nghĩ tới vấn đề này còn quá sớm, đời này mình đạt được tới Tứ phẩm là vui rồi."

Ăn cơm tối xong, nhị thúc ôm lấy mũ, đeo bội đao, đang định đi ra cửa.

"Chờ chút, nhị thúc ngươi là trưởng bối trong nhà, hôm nay phải ở nhà." Hứa Thất An gọi hắn lại.

Hứa nhị thúc ngơ ngác quay lại, "Hôm nay là ngày lễ gì à?"

Thẩm thẩm lắc đầu.

Hứa Linh Nguyệt và Hứa Tân Niên cũng ngơ ngác nhìn Hứa Thất An.

Hứa Thất An thì nhìn thẩm thẩm, hất cằm kiêu ngạo, "Hôm nay không phải ngày lễ gì khác, nhưng là ngày quang tông diệu tổ của Hứa gia."