"Quang tông diệu tổ?"
Thẩm thẩm nhất thời không phản ứng kịp, thầm nghĩ ngày kim bảng đề danh cũng phải chừng một tháng nữa cơ mà, đến khi chất khi mặt mày đen thui, bà mới hiểu ra chất nhi đang nói tới chuyện gì.
Đôi mắt đẹp của Thẩm thẩm xoay một vòng, bĩu môi: "U u u, Đại Lang chúng ta thăng quan tiến chức chứ gì."
Vừa mở miệng biết ngay là đang cạnh khóe.
"Ta nghe hàng xóm láng giềng nói, chỉ có người có học, mới được đứng vào trong triều. Còn ngươi á, dù có thăng quan tới đâu đi nữa, cũng chỉ là một Đả Canh Nhân thôi."
Mặc dù thẩm thẩm đã dần mở rộng tư tưởng, không còn đầy oán niệm như trước, nhưng về vấn đề giữa chất nhi và nhi tử, đứa nào có tiền đồ hơn, thì thẩm thẩm vẫn giữ nguyên nguyên tắc của mình.
Bà không giống trượng phu Hứa Bình Chí, nhi tử chất nhi đều là người Hứa gia, nuôi ở nhà hai mươi năm, chẳng khác gì con ruột.
Thẩm thẩm không ưa cái dáng vẻ giễu võ dương oai của Hứa Thất An, cứ thỉnh thoảng lại ra mặt hất cằm với bà, không tôn trọng người thẩm thẩm là bà.
Cho nên, Nhị Lang nhất định là có tiền đồ hơn Đại Lang, như vậy trước mặt chất nhi, thẩm thẩm mới ngồi thẳng lưng lên được.
"Thẩm thẩm không tin?" Hứa Thất An liếc mắt.
"Ta tin chứ, thăng quan mà thôi." Thẩm thẩm dửng dưng.
Lần trước Hứa nhị thúc cũng được lên chức, từ bên ngoài thành được điều vào trong nội thành, có một khu vực tuần tra cố định. khu vực kia đều là phú hộ, vì an toàn của gia trạch, thường bỏ tiền biếu xén Ngự Đao Vệ phụ trách khu vực của mình, tạo quan hệ tốt.
Cho nên nhị thúc dạo này để dành được rất nhiều tiền, bị lấy mấy năm mươi lượng, mà vẫn có bạc đi Giáo Phường Ty chơi bời.
Dĩ nhiên, Hứa nhị thúc không có chủ động đi Giáo Phường Ty, dù gì cô nương Giáo Phường Ty kém thẩm thẩm xa quá, những hôm ông qua đêm ở Giáo Phường Ty đều là xã giao với đồng liêu mà thôi.
Ngược lại, Hứa Đại Lang và Hứa Nhị Lang đã tới tuổi lập thân, mà lại chưa lấy thê, nên mới chủ động đi Giáo Phường Ty để giải bớt áp lực.
"Không phải thăng quan, là phong tước!" Hứa Thất An trầm giọng.
"Phụt..." Thẩm thẩm bật cười, mặt cười tới ửng hồng cả lên, ngực to rung rinh, kiều mỵ động lòng người.
"Hài, đừng nói bậy bạ." Hứa nhị thúc khoát tay, tức giận: "Nhị thúc ta năm đó ở Sơn Hải Quan xông trận giết địch, giết từ nam tới bắc, giết từ bắc tới nam, giết cả người đẫm máu, thế mà vẫn còn cách phong tước một chút nữa."
Từ nam giết tới bắc, từ bắc giết tới nam, nhị thúc, tay thúc không mỏi hả... . Hứa Thất An thầm mắng.
Hứa Tân Niên lắc đầu, "Phong tước là chuyện quan trọng, lần cuối cùng Đại Phụng phong tước, chính là chiến dịch Sơn Hải Quan hai mươi năm trước. Hôm nay tứ hải thái bình, ở đâu ra chiến công cho ngươi phong tước."
"Phong tước không nhất định phải có chiến công." Hứa Thất An xoa đầu tiểu Đậu đinh: "Đúng không, Linh Âm."
Tiểu Đậu đinh không để ý tới hắn, cái miệng nhỏ nhắn dán sát vào cái chén, sùm sụp húp cháo.
"Được rồi được rồi, ngươi có bao nhiêu cân lượng thẩm thẩm còn không biết sao." Thẩm thẩm cười nhạo: "Hôm nay không phải ngày nghỉ thì mau tới nha môn đi, sắp tới giờ mẹo rồi, cũng đừng làm chậm trễ ứng mão (điểm danh) của nhị thúc ngươi.
"Chuyện quang tông diệu tổ gì đó, Đại Lang ngươi khỏi phải quan tâm, sau xuân vi năm nay, Hứa gia chúng ta sẽ có một Tiến sĩ. Đến lúc đó ở nhà bày yến, thỉnh người trong tộc tới ăn một bữa."
Xuân vi còn chưa bắt, mà thẩm thẩm đã kiêu ngạo vậy rồi.
Mía nó, đây mới là khởi đầu mình muốn. Nhị thúc là người thiên vị, thẩm thẩm là người khắc nghiệt, đường đệ là người có học nhưng chỗ nào cũng chèn ép ta, một muội muội thì xem thường ta, muội muội còn lại toàn cướp đồ ăn của ta... . . Sau đó, chiến thần trở về, cường thế phong tước, đuổi cả nhà thúc thúc thẩm thẩm chạy tới ở ổ chó... . Hứa Thất An nghĩ nghĩ, cảm thấy rất thoải mái.
Hứa nhị thúc lại ôm nón lên, gật đầu: "Trời không còn sớm, ta phải chạy tới ứng mão đây."
Ông tự động ném chuyện phong tước sang một bên, coi đó là trò đùa của chất nhi.
Nếu Hứa gia xuất hiện một huân quý, vậy thì đúng là mộ tổ tiên bốc khói xanh, dù là Nhị Lang kim bảng đề danh, trở thành Tiến sĩ, cũng không thể sánh ngang bằng Đại Lang.
Ngay lúc này, Hứa Bình Chí nhìn thấy lão Trương canh cửa vội vã chạy như bay đến, nét mặt hốt hoảng, như sau lưng có đại trùng đuổi giết.
"Lão lão lão lão lão gia... ."
Lão Trương lắp bắp, kích động nói: "Có thánh chỉ a!"
"Thánh gì?" Hứa Bình Chí không nghe rõ.
"Thánh chỉ!"
"Cái gì chỉ?" Hứa Nhị Lang không nghe rõ.
"Thánh chỉ, thánh chỉ phong tước."
Hứa Thất An liếc thẩm thẩm đang đờ mặt ra, đẩy nhị thúc đi ra ngoài: "Thánh chỉ Bệ hạ tới."
Hôm qua án Phúc phi kết thúc, Ngụy Uyên đã nói cho hắn biết, nội các đã soạn xong thánh chỉ phong tước, sẽ công bố ngày hôm nay.
Hứa Bình Chí từ nội viện đi ra ngoại viện, như đi qua hơn nửa đời người, tâm tình lúc này vô cùng phức tạp, thấp thỏm, kích động, do dự, sợ hãi... Cảm giác tương tự cái lần đêm tân hôn của ông.
Phía xa, nhìn thấy một thái giám mặc quan bào đứng ở trong viện, một hàng thị vệ mặc giáp đứng ở hai bên.
Thái giám kia cầm một cuộn thánh chỉ màu vàng thêu kim long năm móng.
Thịch thịch thịch...
Hứa Bình Chí nghe thấy tiếng tim mình đập như đánh trống.
Thấy chánh chủ tới, thái giám truyền chỉ chậm rãi mở thánh chỉ, cất cao giọng: "Đồng la Hứa Thất An tiếp chỉ."
Nhị thúc dẫn đầu quỳ xuống, sau đó túm Hứa Thất An kéo xuống quỳ chung.
Hứa nhị thúc trợn mắt nhìn chất nhi, thánh chỉ trước mặt, tiểu tử này lại còn quỳ bất đắc dĩ như thế.
"Đồng la Hứa Thất An có mặt."
Thái giám gật đầu, cất cao giọng: "Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, trẫm trị thế dẹp loạn, lấy võ và quân soái nhung tướng làm lá chắn trụ cột của quốc gia... . . Hứa Thất An liên tục phá kỳ án, giết hơn hai trăm quân phản loạn ở Vân Châu... ."
Nghe tới chỗ chém chết hai trăm quân phản loạn, Hứa Thất An sửng sốt, thầm nghĩ ta chém tới mấy ngàn lận mà, sao biến thành hai trăm?
Sau đó, chợt bừng tỉnh nhớ ra, mình khoác lác dữ quá, khoác lác tới mức chính mình cũng tưởng là thật.
"... . Đặc phong Hứa Thất An là Trường Nhạc Huyện Tử (tím), ban cho ruộng tốt ba mươi mẫu, hoàng kim năm trăm lượng, khâm thử."
"Tạ bệ hạ long ân."
Hứa Thất An la to câu khẩu hiệu, đứng dậy tiếp chỉ.
"Chúc mừng Hứa đại nhân... . . Nga, là Hứa Huyện Tử." Thái giám cười híp mắt.
"Đa tạ công công."
Hứa Thất An nhận thánh chỉ, thuận thế đưa qua một tờ ngân phiếu một trăm lượng.
Chờ thái giám với thị vệ đi rồi, Hứa nhị thúc lập tức giật lấy thánh chỉ, chăm chăm chú chú nhìn hồi lâu, rõ ràng chả biết được mấy con chữ, nhưng vẫn nhìn rất ư là nghiêm túc.
Nhìn một hồi, mắt Hứa nhị thúc đỏ lên.
"Phong tước, phong tước... Hứa gia ta có một Tử tước."
Ông cầm thánh chỉ chạy trở về hậu viện, hô lớn: "Phu nhân, mau viết thơ cho tộc nhân Hứa thị, Hứa gia có một Tử tước! Ta phải bày tiệc rượu to, đãi ba ngày ba đêm, ha ha ha ha..."
Hứa Thất An ôm rương hoàng kim và điền khế Nguyên Cảnh Đế ban cho, lén lút đi về phòng.
Nhị thúc ngốc hết thuốc chữa, thánh chỉ làm sao quan trọng bằng vàng.
... . . . . .
Cất hoàng kim vào trong mảnh vỡ Địa Thư, Hứa Thất An trở lại nội viện, nhìn thấy Hứa nhị thúc và Nhị Lang đang giành nhau thánh chỉ, thiếu chút nữa đánh nhau.
Hứa Nhị Lang không vui nói: "Không biết còn tưởng thánh chỉ là ban cho cha đó."
Hứa nhị thúc: "Cút cút cút!"
Hứa Nhị Lang hơi giận: "Ta chỉ là muốn xem thánh chỉ viết thế nào thôi."
Hứa nhị thúc: "Cút cút cút!"
Hứa Nhị Lang cả giận: "Cha, đưa thánh chỉ cho ta xem."
Hứa nhị thúc: "Cút cút cút."
Phi, võ phu thô bỉ... . Hứa Nhị Lang phất tay áo, bỏ về thư phòng học bài.
Tử tước có là cái gì, hắn sẽ kim bảng đề danh, sẽ trở thành Trạng nguyên đầu bảng. Nếu không, tất tật trong nhà sẽ bị đại ca đoạt hết.
"Phong, phong tước thật à?"
Thẩm thẩm nhìn thánh chỉ trong ngực trượng phu, mắt mở to, đầu óc hoàn toàn không còn suy nghĩ được, như đang ở trong mộng.
Hoàn toàn không hề chuẩn bị tâm lý trước.
"Cái này còn giả được sao, có con dấu của ngọc tỷ đóng đây, bệ hạ còn cho năm trăm lượng hoàng kim, ba mươi mẫu ruộng tốt." Hứa Bình Chí nói lớn tiếng, cứ như sợ người ta không tin.
Năm trăm lượng hoàng kim, ba mươi mẫu ruộng tốt... Mắt thẩm thẩm lóe lên ánh sáng màu vàng.
"Đại Lang, đây là thật phải không? Sao Thẩm thẩm cứ có cảm giác như đang nằm mộng thế này." Thẩm thẩm níu tay Hứa Thất An.
Hứa Thất An hất ra, nhàn nhạt nói: "Vị phu nhân này, đừng có làm quen, gọi ta là Tử tước đại nhân."
Hứa Linh Nguyệt nhìn đại ca đầy sùng bái.
Ghẹo thẩm thẩm xong, Hứa Thất An thò vào ngực, moi điền khế ra vỗ lên bàn: "Hoàng kim ta giữ, còn ba mươi mẫu ruộng tốt này, thẩm thẩm, ta chưa thành gia, nên làm phiền... . . Linh Nguyệt quản lý giúp đại ca đi."
Thẩm thẩm đang thò tay ra cứng đờ, bà không làm gì được Hứa Thất An, giậm chân cả giận: "Hứa Bình Chí... ."
Thẩm thẩm không làm gì được chất nhi, chỉ còn cách ra tay với trượng phu.
Hứa nhị thúc "A" một tiếng, "Ninh Yến đùa với ngươi thôi, Linh Nguyệt đâu có biết mấy thứ này."
Hứa Linh Nguyệt lạnh lùng cãi lại: "Cha, ta đã đọc sách mấy năm, cũng biết toán học."
Hơn nữa, quản lý ruộng đất bình thường là cho người làm đáng tin cậy trong phủ đi làm, chủ nhân chỉ cần quản lý chung mà thôi.
Thẩm thẩm bỗng có cảm giác nguy cơ.
Bà cứ tưởng kẻ địch tương lai của mình là thê tử của Đại Lang và Nhị Lang, hôm nay mới phát hiện, con nha đầu chết tiệt Hứa Linh Nguyệt này lại nổi lòng làm phản, muốn tranh quyền với nương mình.
"Mẹ, ngươi nhìn ta như vậy làm gì." Hứa Linh Nguyệt thấy ánh mắt nương nhìn mình như muốn đốt người.
"Ta không phải nhìn ngươi, ta là nhìn bạch nhãn lang."
"!!!" Hứa Linh Nguyệt.
Nói tới Quan Tinh Lầu, ấn tượng của nhân sĩ kinh thành, thậm chí nhân sĩ khắp Đại Phụng về nó chỉ có một chữ: Cao!
Trong mắt người giang hồ, ngoài cao vút trong mây, Quan Tinh Lầu còn là nơi cấm kị của Đại Phụng, bởi vì người ở nơi này là cường giả Nhất phẩm duy nhất của vương triều.
Rất ít có ai nghĩ tới dưới lòng đất của Quan Tinh Lầu là nơi như thế nào.
Kít kít kít...
Dưới lòng đất u ám, cửa sắt từ từ nâng lên, một lối thang bằng đá quanh co dẫn xuống dưới lòng đất, cứ mười bậc thang, trên vách tường sẽ có một ngọn đèn dầu, phát ra ánh sáng mờ tối.
Bộp bộp bộp. . . . . trong không gian yên tĩnh, tiếng bước chân vang lên rõ mồn một.
Tiếng bước chân dần to lên, một bóng đen từ dưới lòng đất, theo bậc thang đi lên.
Bóng đen tóc rối bù, che khuất cả gò má, mặc một bộ trường bào bằng đay đơn giản, đi chân trần, lúc đi tới gần có thể thấy rõ bộ ngực khi hít thở phồng lên đầy đặn, giúp người ta nhận ra đây là một nữ tử.
Hơn nữa còn là nữ tử có khe ngực.
"Mình còn chưa đạt được Tứ phẩm trận sư, sao sư phụ lại làm mình tỉnh lại... . ." Bóng đen lẩm bẩm.
Nàng ngẩng đầu nhìn, ở đầu cầu thang, là ánh sáng đang trút vào như thác, là ánh nắng mặt trời đã lâu rồi không thấy.
Bước qua cửa sắt, bóng đen đứng im trong phòng, nhắm mắt, giang tay ra, tắm trong ánh mặt trời.
Đã năm năm nàng không xuất thế, luôn bị Giám Chính sư phụ trấn áp dưới Quan Tinh Lầu.
Xuyên qua hành lang, nữ nhân tóc tai bù xù tiếp tục đi lên lầu hai. Có tiếng bước chân từ tầng trên vọng xuống, một Thuật sĩ bưng một cái mâm, trên mâm bày bình bình lọ lọ đang đi xuống.
Hai người đối mặt với nhau.
Thuật sĩ áo trắng cứng đờ, mặt tái đi, như nhìn thấy thứ cực kỳ đáng sợ.
Sau ba bốn giây, Thuật sĩ áo trắng xoay người, vội vàng chạy trốn.
Nữ nhân từ lòng tốt, vội nhắc nhở: "Sư đệ, chậm thôi, đi cẩn thận."
Tiếng nói vừa dứt, Thuật sĩ áo trắng đã trượt chân, ngã lăn xuống, trên đường lăn tông nữ nhân ngã theo, cùng lăn xuống lầu.
Bịch bịch... .
Đống chai lọ trên mâm vỡ tung tóe, bay ra mù mịt đủ màu.
"Cứu, cứu mạng..." Thuật sĩ áo trắng mặt đỏ bừng, rồi chuyển thành xanh đen, hắn ôm chặt cổ mình, chật vật nói:
"Đây, đây là… độc dược Tống Khanh sư huynh, luyện, luyện ra... . ."
Nữ nhân ôm cổ mình, khó khăn nói: "Sư tỷ không mang theo giải dược."
"Giải dược đang ở bên trong... ." Thuật sĩ áo trắng không nhúc nhích được, con mắt nhìn chằm chằm vào đống bột phấn tung tóe dưới đất.
Được nữ nhân giúp đỡ, Thuật sĩ được đút giải dược, liền lăn một vòng xuống lầu, chạy vào đại sảnh lầu một, hô to với đám Thuật sĩ đang chế thuốc bên trong:
"Chung sư tỷ xuất quan rồi! ! !"
Choang, cạch... bình sứ, thìa muỗng các Thuật sĩ đang cầm đều rơi xuống đất.
Họ cứng đờ xoay cổ, đờ đẫn nhìn sang.
Nữ nhân tiếp tục đi lên bậc thang, đến tầng bảy, phòng luyện đan trên tầng bảy nổ cái đùng, sàn nhà và vách tường rung lên, bụi bặm mù mịt.
"Sao lại nổ? Sao lại nổ?!" Tiếng Tống Khanh rống lên giận dữ vọng tới.
Nữ nhân mặc kệ không để ý tới, tiếp tục lên lầu, cuối cùng tới tầng cao nhất của Quan Tinh Lầu, Bát Quái đài.
Giám Chính mặc đồ trắng, tiên phong đạo cốt ngồi sau bàn, tay cầm ly rượu, nhìn phương xa ngây ngẩn xuất thần.
"Sư phụ."
Nữ nhân cung kính gọi, mắt dính vào rượu và đồ ăn trên bàn.
"Chung Lệ, thời cơ ngươi tấn thăng Tứ phẩm tới rồi." Giám Chính khoan thai nói.
Nữ nhân run người, khẽ ngẩng đầu lên, lộ ra cái cằm trắng muốt nhòn nhọn.
... . . . .
Tước vị ở Đại Phụng chia năm cấp: Công, Hầu, Bá, Tử, Nam. Mỗi cấp lại chia làm năm bậc.
Tước của Hứa Thất An là thuộc loại "Tam đẳng Trường Nhạc Huyện Tử" .
Đây là một tước vị ngó lên không bằng ai ngó xuống không ai bằng mình, không có thực quyền, nhưng có thêm một khoản lương tháng.
Có điều ý nghĩa của tước vị, không nằm ở quyền lực, mà ở chỗ nó tượng trưng vinh dự và địa vị xã hội.
Đề danh bảng vàng, được vào triều đình, có phải quý tộc không? Không phải, quyền thế như vậy chẳng qua cũng chỉ là nhất thời, muốn thật sự bước ra khỏi giới bình dân, bước vào tầng lớp quý tộc, được cha truyền con nối thì phải có tước vị.
Dĩ nhiên, tước vị của Hứa Thất An không được cha truyền con nối, nhưng ít ra ngày nào hắn còn sống, Hứa gia chính là quý tộc, không còn là bình dân.
Sau này, nếu Trường Nhạc Huyện Tử cưới một nữ tử thường dân làm chính thê, Cấp Sự Trung sẽ thượng tấu hạch tội hắn. Chư công cả triều sẽ hỏi: Là công chúa không thơm, hay là quận chúa không đẹp?
Mà ngươi lại đi cưới một nữ tử thường dân làm vợ?
Tóm lại, mấy trăm năm nay, đây là lần đầu tiên Hứa gia có Tử tước, hoàn toàn thoát khỏi dân hộ, bước lên hàng quý tộc.
Là người đứng đầu gia đình, đây đại khái chính là thời khắc quang vinh nhất trong đời của Hứa Bình Chí. Cùng trong ngày, ông dẫn Hứa Thất An đi dâng hương mộ tổ tiên.
Sau khi trở về, định phát thiệp mời, bày tiệc rượu lớn, thỉnh thân bằng hảo hữu tới phủ uống rượu chúc mừng.
Nhưng thẩm thẩm cảm thấy không ổn: "Ngày mai là xuân vi rồi, làm vậy sẽ ảnh hưởng đến Nhị Lang học bài."
Đúng vậy, ngày mai là xuân vi, cá nhảy long môn là chuyện lớn hàng đầu, trong nhà mà bày tiệc rượu nhất định sẽ ảnh hưởng đến Nhị Lang học tập. Hứa Bình Chí thấy thê tử nói có lý, nên bảo Hứa Nhị Lang dọn ra lão trạch ở ngoại thành, để tập trung học, còn việc bày tiệc rượu thì không thay đổi. =))
Hứa Linh Âm vô cùng tán đồng.
Hứa Nhị Lang mắng ầm lên, mang theo một tên người làm, một đứa nha hoàn, rầm rầm trở về lão trạch.
Dâng hương về, Hứa Thất An hào phóng chi bảy mươi lượng bạc, làm chi phí đãi tiệc ngày mai.
Bảy mươi lượng là rất rất rất nhiều, bằng một gia đình bình thường tích cóp ba năm không ăn không uống; bằng hai năm đi nghe câu lan; là một năm tiền lương hiện giờ của Hứa Thất An.
"Từ hồi trở về, vẫn chưa tới Dưỡng Sinh Đường của Hằng Viễn đại sư, mình phải qua đưa chút tiền hỗ trợ những người già neo đơn... ."
Trong đầu Hứa Thất An nhảy ra số lượng năm đồng bạc, định lấy công pháp luyện thể của Hằng Viễn với giá siêu bèo.
Đột nhiên, trong đầu hắn vang lên tiếng của Thần Thù hòa thượng, trầm trầm mờ ảo: "Rời khỏi kinh thành."
Rời khỏi kinh thành? !
Có ý gì. . . . . Hứa Thất An lập tức nghiêm túc, Thần Thù hòa thượng chưa bao giờ chủ động trao đổi với hắn, luôn ngủ im trong cơ thể hắn.
Bây giờ lại bảo hắn rời khỏi kinh thành.
Là kinh thành sắp xảy ra chuyện, hay là mình sắp xảy ra chuyện?
Trước mắt hắn chợt hóa thành một thế giới mờ mờ, sương mù màu xám tro lan tỏa khắp nơi, một ngôi miếu cũ xuất hiện, ngồi xếp bằng ở cửa miếu là Thần Thù đại sư thanh tú.
Hòa thượng chắp tay ngồi tĩnh tọa, đôi mắt nâu ôn hòa nhìn hắn, giọng mờ ảo: "Rời khỏi kinh thành."