Cảm ơn shaohebi đề cử!
(thêm chương)
Hứa Thất An từ Vân Châu sống lại trở về, lập công, phong tước, tăng mạnh quan hệ với Lâm An và Hoài Khánh.
Đả Canh Nhân bên kia, Ngụy Uyên cũng cam kết sẽ cất nhắc hắn thành ngân la, bất kể con đường tương lai, con đường tài chính, hay tình trường, đều tăng tiến vững vàng.
Có thể đoán được, chưa tới vài năm nữa, sẽ trở thành Công tước, đón dâu công chúa, đi lên đỉnh cao của đời người... . . là chuyện rất có khả năng xảy ra.
Kinh thành xưa nay sầm uất, tài nguyên phong phú, khả năng chữa bệnh, phúc lợi xã hội vân vân cũng theo đó mà đi trước thời đại. Con người đều thích tụ tập nơi thành thị phồn hoa, Hứa Thất An cũng không ngoại lệ.
Năm đó hắn cũng từng qua phương bắc.
Nhưng mà chịu thôi, hắn không muốn rời khỏi kinh thành.
Đại sư, ngươi thế này làm khó ta làm giàu rồi... . Hứa Thất An cau mày: "Đại sư, vì sao phải rời khỏi kinh thành?"
Thần Thù hòa thượng nghiêng đầu, nhìn sang hướng khác: "Ta cảm giác được, Tây phương giáo sắp tới rồi."
Tây phương giáo?
Hứa Thất An ngẩn ra một hồi, mới hiểu ý Thần Thù hòa thượng là Tây Vực Phật Môn.
Đúng rồi, hồi án Tang Bạc, Thanh Long Tự Bàn Nhược tăng nhân sau khi biết Thần Thù đại sư thoát khốn, lập tức rời khỏi chùa đi về hướng tây... . có nghĩa, người Phật Môn tới hưng sư vấn tội?
Hèn gì Thần Thù muốn mình rời khỏi kinh thành, lỡ để đầu trọc phương tây phát hiện Thần Thù ở trong cơ thể mình, mình rất có khả năng sẽ bị đè dưới Ngũ Chỉ Sơn năm trăm năm.
Mà mình không có Định Hải Thần Châm vừa to vừa cứng của Tề Thiên Đại Thánh, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không.
"Nên ngài bảo ta tạm rời kinh thành?" Hứa Thất An lo lắng.
Thần Thù hòa thượng chậm rãi gật đầu.
"Được, chúng ta hiện giờ là châu chấu trên cùng một sợi dây mà, đúng rồi đại sư, nghe nói Phật Môn có pháp môn luyện thể thần kỳ, không cần rèn luyện khí lực cũng có thể tu thành kim cương bất hoại thân, có thể dạy ta được không?"
Phải chộp lấy lợi ích trước.
Thần Thù hòa thượng lắc đầu: "Ta chỉ là một tàn hồn."
Ngươi có phải tàn hồn hay không ta không biết, ta chỉ biết là ngươi muốn ăn không ở không của ta... . khóe miệng Hứa Thất An giật giật.
Sương mù mỏng khép lại, bọc quanh ngôi miếu cũ, sau đó dần nhạt đi, rồi biến mất... . . . Hứa Thất An mở mắt ra, đã trở lại trong phòng, vẫn đang trong tư thế ngồi không đổi đầu giường.
"Không cần nghĩ cũng biết, Tây Vực Phật Môn tới là vì Thần Thù hòa thượng, cũng đã hơn một tháng rồi, quá lắm họ chỉ xem hồ sơ, nắm tiến trình xảy ra vụ án, không thể ở lại kinh thành lâu.
"Như vậy, mình rời kinh cũng chỉ là tạm thời, chắc không lâu lắm là quay về được."
Hứa Thất An khẽ gật đầu, thế này thì hắn vẫn chấp nhận được. Coi như là ngày nghỉ, đi nghỉ ngơi, tới một thành phố giàu có, sống cuộc sống khô khan của người có tiền vài ngày.
"Nhưng mà đơn xin phép nghỉ thì hơi khó đây, vô duyên vô cớ rời kinh, chế độ nha môn không cho phép. Hơn nữa, Ngụy Uyên cũng không thể rời xa mình được.
"Thế giới lớn như vậy, ta muốn đi xem... . Nhất định sẽ bị đuổi về, lão Ngụy không hiểu được ý của mình.
"Đúng rồi, tìm Kim Liên đạo trưởng thương lượng, để ông ấy kiếm đại một cái lý do, ví dụ như một tên trong đám nhiều chuyện Địa Thư gặp chuyện, cần mình đi tiếp viện... . ."
Hứa Thất An định tìm Kim Liên đạo trưởng thương nghị, bảo mình muốn rời kinh một thời gian, nhưng chế độ nha môn Đả Canh Nhân nghiêm ngặt, bình thường không thể rời khỏi kinh. Chủ yếu là phải tìm cho Ngụy Uyên một lý do hợp lý.
Có điều trước đó, hắn còn chút chuyện phải xử lý, ví dụ như tham gia tiệc rượu ngày mai, ví dụ như phải báo cho ngục tốt, để ý cặp phu phụ kia, sau xuân vi Nhị Lang có còn ở lại trong kinh không, toàn nhờ vào họ.
Hay ví dụ như dò xem Ngụy Uyên định làm gì Trần quý phi.
Dù án Phúc phi đã kết thúc, nhưng hai bên coi như đã kết thù với nhau, Ngụy Uyên muốn tra ra thế lực sau lưng Trần quý phi, nhất định sẽ có động tác tiếp theo.
Mà hoàng hậu mất đi bào đệ duy nhất, e sẽ không còn hiền lành ngồi im nữa. Hậu cung của Nguyên Cảnh Đế ắt sẽ có một màn gió tanh mưa máu giữa các nữ nhân.
Thứ Hứa Thất An quan tâm là chiến hỏa giữa họ sẽ kịch liệt đến mức độ nào, hắn không muốn lúc quay về kinh, nghe tin Trần quý phi hay hoàng hậu bị hoăng.
Nếu như vậy, Lâm An và Hoài Khánh sẽ trở thành như nước với lửa, không còn làm tỷ tỷ muội muội được nữa.
Giấc mộng đẹp ba người ven hồ Đại Minh của hắn sẽ tan vỡ.
Lúc này, một hạ nhân tới ngoài cửa, hô: "Đại Lang, Ty Thiên Giám Thải Vi cô nương tới thăm."
Nàng tới làm gì?
Hứa Thất An đáp lại: "Biết rồi, để thẩm thẩm tiếp đón nàng trước, rồi ta qua sau."
Hắn cất nhật ký, bạc và những thứ riêng tư khác vào trong mảnh vỡ Địa Thư, chuẩn bị để rời khỏi kinh thành, xác nhận không còn bỏ sót vật quan trọng nào nữa, mới thở phào, đi ra gặp Chử Thải Vi.
... . .
Trong phòng khách, Chử Thải Vi tay cầm một cái bánh móng ngựa, nhanh nhẹn đút vào trong miệng, dáng điệu ăn như hổ đói, cứ như có người cướp đồ ăn với nàng... .
Quả thật có người đang làm vậy thật. Hứa Linh Âm đứng đối diện với Chử Thải Vi, tay bốc bánh móng ngựa, cực nhanh nhét vào miệng, dáng điệu ăn như hổ đói, rõ ràng đang giành ăn với Chử Thải Vi.
Giữa hai người, bày bảy tám loại bánh ngọt, chủng loại phong phú, số lượng cũng không ít.
Hôm nay Chử Thải Vi xách một bịch đồ ăn to tới Hứa phủ, đang vừa ăn vừa chờ Hứa Thất An, đột nhiên, một con nhóc chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, trơ mắt nhìn nàng.
Mỹ nhân mắt to nhớ ra con bé, là muội muội của Hứa Ninh Yến, một con nhóc rất háu ăn.
"Muốn ăn cái gì tự lấy, ở đây tỷ tỷ có nhiều... ."
Chử Thải Vi nhớ mình đã nói như vậy.
Lúc đầu, hai tên ăn hàng vẫn còn sống chung hòa bình, ngươi ăn của ngươi, ta ăn của ta, vui vẻ hòa thuận. Nhưng, ăn ăn một hồi, Chử Thải Vi phát hiện, nha đầu này ăn nhanh hơn nàng.
Không được, lỗ quá, mình cũng phải ăn nhanh hơn.
Hứa Linh Âm nhìn nhìn, sao đột nhiên tỷ tỷ này ăn nhanh vậy, rõ ràng là muốn giành ăn với mình mà. Không được, vậy thì lỗ lắm, mình phải ăn nhanh hơn chút nữa.
Cả quá trình không hề có một câu trao đổi, nhưng cuộc chiến ăn hàng đã nhanh chóng tiến vào hồi ác liệt.
Chiến dịch bắt đầu đến mức cao trào, chỉ còn dùng hai chữ để khái quát, chính là: bốc ăn, bốc ăn, bốc ăn, bốc ăn, bốc ăn, bốc ăn, bốc... . .
Hứa Thất An đi tới hậu sảnh, thấy cảnh này, thì ngây cả ra.
"Này này này, không ăn như vậy được."
Hứa Thất An liếc cái bụng tròn vo của tiểu Đậu đinh, đẩy bé con sang bên, nhìn một vòng: “Thẩm thẩm đâu?"
Thẩm thẩm không có trong phòng, hẳn đã đi chuẩn bị cho tiệc rượu ngày mai, nếu không chắc chắn đã không cho tiểu Đậu đinh ăn uống như vậy.
"Đại ca đại ca, bánh móng ngựa ngon lắm... . ." Hứa Linh Âm gắng sức giãy giụa, bày tỏ rất gấp, vì chỉ trong chớp mắt này, tỷ tỷ kia đã ăn thêm mấy cái nữa rồi.
"Ăn chết ngươi à."
Hứa Thất An chỉ chỉ bánh ngọt trên bàn, tức giận nói: "Mau cất, cất đi... . Thải vi cô nương tới đây làm gì?"
Hắn đoán Chử Thải Vi là tới tìm mình chơi, từ khi sống lại, hắn luôn bận đi điều tra án Phúc phi, cả nửa tuần không gặp mặt nàng.
Với giá trị nhan sắc tột đỉnh của mình hiện giờ, nàng nhớ nhung sắc đẹp của ta cũng không có gì là lạ... . Hứa Thất An cười.
"Sư phụ bảo ta mời ngươi tới Quan Tinh Lầu làm khách." Chử Thải Vi vừa nói, vừa cầm ly trà lên uống một hớp, gom hết bánh ngọt còn dư bỏ lại vào bọc, nhét vào cái túi bên hông.
Giám Chính mời ta tới Quan Tinh Lầu... . . Hứa Thất An thầm cau mày, nhưng không có ý bài xích lắm.
Giám Chính ở tầng thứ mấy, Hứa Thất An đánh giá không ra, nhưng hắn ở tầng thứ mấy, thì Giám Chính biết rất rõ.
Hai người kết bạn ra Hứa phủ, mỗi người cưỡi một con ngựa, đi về hướng Quan Tinh Lầu.
"Mớ bánh ngọt đó là Ngũ sư tỷ nhờ ta mua, kết quả bị muội muội nhà ngươi ăn mất hơn phân nửa." Chử Thải Vi nắm cương ngựa, mắt nhìn phía trước, dịu dàng nói:
"Hứa Ninh Yến ngươi phải bồi bạc cho ta."
"Nói bạc làm chi ảnh hưởng tình cảm, tình cảm giữa chúng ta, bạc không thể xen vào."
Hứa Thất An thúc vào bụng ngựa: "Đừng để Giám Chính đại nhân chờ lâu, giá giá giá..."
Ngựa ơi, chạy nhanh lên.
Đến Ty Thiên Giám, Hứa Thất An coi như chuyện bánh ngọt chưa từng xảy ra, không chờ Chử Thải Vi, quen đường quen nẻo chạy lên lầu.
"Di, sao hôm nay Ty Thiên Giám vắng vẻ thế?"
Đại sảnh tầng một, chỉ có mấy y giả trực, nét mặt cũng không đúng lắm, thi thoảng lại đi ra cửa thang lầu nhìn, cứ như sợ có quái vật đi xuống vậy.
Nghe thấy Hứa Thất An thắc mắc, một y giả trả lời: "Hứa công tử, họ chạy đi y quán xem mạch hết rồi."
"Hôm nay là ngày gì?" Hứa Thất An hỏi.
Y giả cười gượng, không trả lời.
Hứa Thất An mơ hồ lên lầu, đến tầng bảy, phát hiện phòng luyện đan đã bị nổ, phòng luyện kim thuật ngày thường vô cùng sống động bây giờ không có một bóng người.
Thuận lợi đến Bát Quái đài.
Đầu tiên thấy cái lưng của Giám Chính, mặc đồ trắng, tóc trắng bù xù, ngồi một bên bát quái đài, nhìn ra ngoài.
Tiếp theo, hắn nhìn thấy bên cạnh Giám Chính có một nữ nhân tóc tai bù xù, khoác một cái áo choàng đay đơn giản, đang ngồi bên bàn ăn uống.
Sở dĩ đoán ra nàng là nữ nhân, là vì lúc nam nhân nghiêng người xuống, bờ mông sẽ không đầy đặn tròn trịa như vậy.
"Ra mắt Giám Chính!"
Hứa Thất An đứng lại từ xa, ôm quyền chào.
"Không sai, căn cơ rất vững chắc." Giám Chính phê cho một câu.
Lúc này, tiếng bước chân từ cầu thang vọng tới, Chử Thải Vi tung tăng xách túi bánh ngọt đi lên.
Nàng đặt bánh ngọt lên bàn, đưa cho nữ nhân đang cuồng ăn kia, nữ nhân nghiêng đầu nhìn: "Sao ít vậy?"
"Bị một con nhóc ngốc ăn rồi." Chử Thải Vi ném trách nhiệm cho Hứa Linh Âm.
Nữ nhân gật đầu, tiếp tục ăn.
Ngũ sư tỷ?
Lúc này, Hứa Thất An mới hồi tưởng, nhớ lại một lần từng nói chuyện với Ngụy Uyên.
Giám Chính có năm đệ tử, trong đó Ngũ đệ tử hàng năm bế quan, ai không biết Ty Thiên Giám, đều tưởng Ty Thiên Giám chỉ có một mình Chử Thải Vi là nữ đệ tử.
"Chính là nàng ta?" Hứa Thất An thầm nghĩ.
Lúc này, giọng nói hiền hòa của Giám Chính vang lên: "Đao dùng thế nào?"
"Rất tốt, đa tạ Giám Chính đại nhân." Hứa Thất An cung kính đáp.
Trong lòng thì oán thầm: Cây đao này không phải là làm riêng cho Thiên Địa Nhất Đao Trảm của ta sao, không phải đều nằm trong tính toán của ngươi hết rồi sao, bớt nói nhảm đi.
"Thoát Thai Hoàn hiệu quả thế nào?" Giám Chính lại hỏi.
"Tốt vô cùng." Hứa Thất An tìm từ: "Chỉ là dung mạo thay đổi nhiều quá khiến ta hơi khốn khổ, không bằng sự khiêm tốn dịu dàng như ngọc trước kia của ta."
"Thế hả... ." Giám Chính gật đầu, cười: "Ta có thể giúp ngươi khôi phục lại hình dáng cũ."
A? Cái này mà cũng đổi lại được à... . Hứa Thất An đờ ra, vội khoát tay: "Không dám làm phiền Giám Chính."
Thật ra thì làm một nam nhân thiên sinh lệ chất không có chí tiến thủ mới làm ta có cảm giác hòa nhập vào thế giới này hơn!
Nhưng trước mặt Giám Chính, hắn không dám nói lung tung, chỉ có thể nói ở trong lòng.
Giám Chính chậm rãi gật đầu: "Chung Ly là Ngũ đệ tử của ta, Ngũ phẩm tiên đoán sư, nàng sẽ theo ngươi lịch luyện một thời gian."
Chử Thải Vi sửng sốt, nhìn Giám Chính, rồi nghiêng đầu nhìn Hứa Thất An.
Thì ra Thuật sĩ Ngũ phẩm gọi là tiên đoán sư... . . Nhưng, tại sao phải theo ta lịch luyện một thời gian? Hứa Thất An hỏi dò:
"Cái này ... Ty chức có thể biết nguyên nhân vì sao không?"
Giám Chính không trả lời câu hỏi của hắn, gọi: "Chung Ly."
Nữ nhân mặc trường bào gai đứng dậy, thi lễ với Hứa Thất An: "Sư phụ nói ngươi vận khí không tệ, đi theo ngươi, vận rủi của ta sẽ bị giảm xuống nhất định, ngươi chính là cơ duyên của ta."
Ô, giọng nói thật là dễ nghe, thật là dễ nghe.
Hứa Thất An nhìn chằm chằm nàng kia, nhưng nàng ta hơi cúi đầu, tóc tai xõa ra lộn xộn, hoàn toàn che khuất mặt.
"Vận rủi?" Hắn hỏi ngược lại.
Chung Ly tìm từ một hồi, thành thật trả lời: "Tiên đoán sư có thể theo dõi thiên cơ, nên bị thiên đạo cắn trả, vận rủi triền thân, phải trải qua ba ngàn sáu trăm kiếp nạn, mới có thể tấn thăng. Không kháng nổi, thì thân tử đạo tiêu.
"Những ai vượt qua được thiên đạo cắn trả, đều sẽ là người có đại khí vận."
Nghe Chung Ly giải thích, Hứa Thất An đầu tiên nghĩ đến hai chuyện, chuyện thứ nhất là cuối cùng đã hiểu vì sao Lục phẩm luyện kim thuật sư ở Ty Thiên Giám rất nhiều, mà trên lục phẩm lại chỉ có một mình Dương Thiên Huyễn.
Chuyện thứ hai là, Bức Vương lại là người có đại khí vận? Khó tin, khó tin.
Tiên đoán sư có thể theo dõi thiên cơ? Ừ, đây vốn là nghề của thiên cơ sư... . . . Hứa Thất An hiếu kỳ: "Thiên đạo cắn trả sẽ xuất hiện như thế nào? Ta phải biết cái gọi là cắn trả đó đáng sợ tới cỡ nào, dù gì ta cũng chỉ là một đồng la bình thường mà thôi."
Hắn dự liệu không sai, Giám Chính đúng là đã biết trên người hắn có vận khí cổ quái.
Chung Ly nghĩ nghĩ: "Họa là từ trong miệng mà ra, có lúc ta vô tình nói một câu, sẽ chuyển thành tai họa thật sự, tác động lên người bên cạnh, bao gồm cả chính ta.
"Có lúc là một hành động vô tình, cũng dẫn tới một tai họa không đoán trước được. Mức độ lớn nhỏ cũng không khống chế được, có khi chỉ là lùi ra sau một bước, lại gây ra sinh tử đại kiếp."
Vừa nói, nàng vừa lùi lại nửa bước làm ví dụ.
Song, chỉ một động tác đơn giản như vậy, lại gây ra chuyện ngoài ý muốn, đường đường một Ngũ phẩm cường giả, lại bị trượt chân, từ trên bát quái đài ngã xuống, ngã xuống... .
"Cứu người! ! !"
Hứa Thất An biến sắc, theo bản năng hô to.
Quan Tinh Lầu cao cả trăm thước, từ độ cao này rơi xuống, dù có là Hứa Thất An mà chưa đạt tới Mình Đồng Da Sắt thì cũng chắc chắn phải chết.
Trong khi Thuật sĩ thì ai cũng như ai, sức mạnh cơ thể thua xa võ phu.
Đồng thời, trong đầu Hứa Thất An vô thức xuất hiện một lời ca:
Động tác lùi lại nửa bước của ngươi có nghiêm túc không? Chỉ một động tác nho nhỏ mà gây ra tổn thương lớn như vậy... . .
Giám Chính thở dài, giơ tay áo rộng, khẽ chộp nhẹ một cái.
Chung Ly đang rơi lầu bị túm lên, thoát khỏi số kiếp rơi lầu mà chết.
Nàng cúi đầu, tóc đen bù xù, giọng rất bình tĩnh: "Thật ra thì nếu có chuẩn bị, cho dù có từ Quan Tinh Lầu nhảy xuống, ta cũng sẽ không bị thương, nhưng vừa rồi không biết tại sao, trong đầu rất là hỗn loạn, không có suy nghĩ tự cứu mình nào... .
"Ừ, nếu là người khác ra tay giải quyết vận rủi giúp ta, thì nó sẽ không có hiệu quả, phải là ta tự mình trải qua khảo nghiệm mới được."
Cho nên, mới cần tới vua vận may là ta tới giúp ngươi, hạ vận rủi xuống đến mức thấp nhất... . . Hứa Thất An bừng tỉnh gật đầu, đã hiểu lý do Giám Chính mời mình tới.
"Xin lỗi."
Hứa Thất An lắc đầu từ chối: "Sắp tới ta định rời kinh, có việc quan trọng cần làm, không tiện mang theo ngươi được."
Đột nhiên, một ly rượu cách không bay đến trước mặt hắn.
Hứa Thất An đưa tay ra nhận, bên tai nghe thấy tiếng Giám Chính truyền âm: "Uống nó, không cần rời kinh."
Giám Chính biết tại sao mình phải rời kinh? Ông ấy quả nhiên biết Thần Thù hòa thượng đang ở trong người mình... . . . Rượu chỉ là rượu thường, ông ấy định giúp mình thế nào... . Hứa Thất An uống cạn rượu trong ly, thầm đoán.
Che giấu thiên cơ!
Một trò sở trường của Thuật sĩ.
... ...
Vân Châu cách kinh thành cả vạn dặm, doanh trại ngoài Bạch Đế thành.
Trong quân trướng Phi Yến quân, Lý Diệu Chân cởi giáp nhẹ, cất ngân thương, thay sang đạo bào Thiên Tông, giống như hồi nàng vừa xuống núi.
Người giấy Tô Tô chỉ huy một đám quỷ hồn, hỗ trợ bỏ đồ vào túi.