TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 401: Đây là bé con nhà thân gia à?

Chử Thải Vi nhận được lệnh truyền, ra khỏi cung, cưỡi ngựa đi theo thị vệ tới Linh Bảo Quan, vào viện nhỏ ở sâu trong đạo quan.

"Thải Vi cô nương, xin mời."

Lão thái giám đứng ở cửa viện, mỉm cười đưa động tác "Mời".

Chử Thải Vi "ừ" một tiếng, nhẹ bước đi thẳng vào trong tĩnh thất.

Trong tĩnh thất, Nguyên Cảnh Đế và Lạc Ngọc Hành cách khay trà ngồi đối diện nhau, trên bàn uống trà nhỏ có một quyển điển tịch Đạo Môn, một chiếc lư hương, khói xanh mảnh khảnh bay lên.

Chử Thải Vi nhìn lướt qua, thấy trên bàn không có bánh ngọt, thất vọng thu mắt về, chắp tay hành lễ: "Ra mắt bệ hạ, ra mắt quốc sư."

Nguyên Cảnh Đế quan sát tiểu sư muội của Ty Thiên Giám, mắt hạnh to và sáng, gương mặt mượt mà đầy đặn, ẩn chứa sự vui vẻ, là một thiếu nữ sáng sủa vô thức làm người ta vui vẻ.

"Giám Chính bảo ngươi tới gặp trẫm, có chuyện gì?"

"Là thế này, Tam sư huynh Dương Thiên Huyễn hôm qua luyện công, không may bị tẩu hỏa nhập ma. Nhị sư huynh không có ở kinh thành, Tống sư huynh và ta lại không thiện chiến đấu…"

Nói chưa hết câu, Nguyên Cảnh Đế đã cau mày cắt ngang, trầm giọng: "Cái gì? Dương Thiên Huyễn luyện công tẩu hỏa nhập ma?"

Lão hoàng đế bị nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, tức giận.

Lạc Ngọc Hành khẽ nhướng mày, nhìn Chử Thải Vi, cái này không giống tác phong của Giám Chính.

Chử Thải Vi không hoảng không sợ: "Vì vậy, Giám Chính lão sư bảo ta tới xin mượn bệ hạ một người, thay mặt Ty Thiên Giám đấu pháp với đám lừa trọc Tây Vực kia"

Mượn người? !

Nguyên Cảnh Đế không trả lời ngay, mà cẩn thận điểm danh suy nghĩ một hồi, vẫn không đoán ra được đó là người nào, mới cau mày hỏi:

"Giám Chính muốn mượn ai?"

"Đả Canh Nhân, ngân la Hứa Thất An." Giọng Chử Thải Vi trong veo.

Tĩnh thất chìm vào im lặng.

Hồi lâu sau, lão hoàng đế mới lên tiếng, giọng không chắc chắn: "Hứa Thất An, ngân la Hứa Thất An?"

"Đúng, chính là Hứa Thất An phá án rất lợi hại, từ Vân Châu trở lại, đã từng chết một lần." Chử Thải Vi dịu dàng đáp.

Nguyên Cảnh Đế khoát tay, "Đương nhiên trẫm biết là hắn, ý của trẫm là, tại sao lại là Hứa Thất An?"

Nữ đệ tử này của Giám Chính tính tình khá là đơn thuần, nói chuyện với nàng, nhất định phải nói thật rõ ràng, nàng mới nghe hiểu được.

Chử Thải Vi thành thực lắc đầu: "Ta không biết."

Nguyên Cảnh Đế thở ra một hơi, quơ tay: "Trẫm biết rồi, ngươi đi trước đi."

"Vâng."

Chử Thải Vi nhanh nhẹn bước đi, nàng định tới Đức Hinh Uyển của Hoài Khánh công chúa uống trà ăn bánh ngọt, thuận tiện chia sẻ thông tin.

Chử Thải Vi đi rồi, Nguyên Cảnh Đế cầm ly trà, trầm tư hồi lâu, giọng nặng nề hỏi: "Quốc sư, ngươi thấy thế nào?"

"Hứa Thất An này thiên tư đúng là không tệ, nhưng là một võ phu, lại đi đấu pháp với Phật môn, không có phần thắng nào cả." Gương mặt xinh đẹp của Lạc Ngọc Hành không cảm xúc, như một bức tượng thần nữ bằng ngọc.

"Nhưng mà, Thiên Cơ Bàn là pháp khí cận thân của Giám Chính, nhất định sẽ không cho bên ngoài mượn. Có lẽ trong ấy còn có nguyên do gì đó."

Nguyên Cảnh Đế thở dài: "Thôi thôi thôi, mặc kệ hắn, lão đầu này tâm cơ thâm trầm, trẫm chưa bao giờ nhìn thấu. Trẫm còn có việc, về cung trước."

Người Nguyên Cảnh Đế không thích nhất chính là Giám Chính, toàn bộ Đại Phụng, là ông ta nhìn xuống văn võ bá quan, dù là Nhân Tông đạo thủ Lạc Ngọc Hành, thì cũng chỉ là đạo hữu, ngồi ngang hàng với ông ta.

Duy chỉ có Giám Chính, là đối tượng ông ta thật sự ngưỡng mộ, Nguyên Cảnh Đế hoàn toàn không nhìn thấu được Giám Chính.

Đối với một hoàng đế tay cầm quyền lợi tối cao, đây không phải là chuyện khó chịu bình thường.

Ngồi lên xa liễn, Nguyên Cảnh Đế phân phó: "Truyền Hứa Thất An vào cung gặp trẫm."

"Bệ hạ muốn gặp ta?"

Lúc Hứa Thất An nhận được tin, thì đang ở ngoài Quan Tinh Lầu ăn dưa, đứng lẫn trong đám người quan sát các hòa thượng đi cùng Độ Ách La Hán.

"Đúng vậy, thị vệ trong cung đang chờ ở nha môn, Hứa đại nhân mau đi thôi." Đồng la truyền lời thúc giục.

Nếu mình đi chậm chút, bổng lộc năm nay chắc là mất sạch cho coi. Hứa Thất An không nói hai lời, cưỡi con ngựa cái nhỏ, quất cái mông nhỏ của nó, hấp tấp chạy về nha môn.

Gặp thị vệ chờ ở cửa nha môn, Hứa Thất An cùng thị vệ đi vào hoàng cung, trầm mặc xuyên qua cửa đông, đi tới Ngự Thư Phòng.

Sáu cây cột to lớn đỏ au làm trụ, sau cái bàn to đầy sách phủ khăn vàng, không một bóng người.

Hứa Thất An ở trong Ngự Thư Phòng chờ một khắc, Nguyên Cảnh Đế mặc đạo bào, tóc đen ghim đạo trâm mới lững thững đi tới. Ông ta không ngồi lên long ỷ, mà đứng trước mặt Hứa Thất An, nheo mắt, quan sát hắn.

Ánh mắt giống như kiểu cha vợ nhìn con rể, mấy phần quan sát soi mói, mấy phần nghi hoặc, mấy phần bất thiện!

Nguyên Cảnh Đế nói với ngân la ngoan ngoãn đứng trước mặt mình: "Chuyện Giám Chính và Độ Ách đấu pháp, ngươi có nghe chưa?"

"Hồi bệ hạ, mới nhìn thấy trên hoàng bảng." Hứa Thất An cung kính trả lời.

"Đấu pháp, bình thường phân ra đấu văn và đấu võ, Độ Ách và Giám Chính đều là cao thủ thế gian khó tìm, sẽ không tự mình ra tay, mà thường đều là do các đệ tử đấu với nhau."

Cái này hiểu nè. Các đại lão ngồi ở phía sau chỉ điểm, cho đệ tử xung phong xông trận. Nhưng cái này thì liên quan gì đến ta?

Hắn còn đang chưa hiểu, đã nghe thấy Nguyên Cảnh Đế nhàn nhạt nói tiếp: "Giám Chính mới vừa hướng trẫm mượn người, điểm ngươi ứng chiến!"

"?"

Hứa Thất An ngẩng phắt đầu lên, kinh ngạc nhìn Nguyên Cảnh Đế.

Nguyên Cảnh Đế nhìn hắn chằm chằm: "Ngươi thấy thế nào?"

Lão già Giám Chính chết tiệt, thế mà còn bảo ta an với chả tâm! Biết rõ Thần Thù đang ở trong cơ thể ta, ngươi còn lạch bạch lôi ta ra trước mặt Phật môn! Hứa Thất An lập tức từ chối: "Ty chức thực lực nhỏ yếu, tài sơ học thiển, e là không thể đảm nhiệm, thỉnh bệ hạ cho ty chức từ chối."

Nguyên Cảnh Đế "Hừ" một tiếng, "Giám Chính đã ra quyết định, đương nhiên sẽ không sửa đổi, trẫm tìm ngươi tới không phải nghe ngươi nói những thứ này. Trẫm phải nói cho ngươi biết, trận đấu pháp này, có liên quan đến mặt mũi Đại Phụng, ngươi phải tìm mọi cách đánh thắng cho trẫm!"

Sao ngươi không nghĩ tí coi ta dựa vào cái gì mà đòi đánh thắng?

Hứa Thất An mặt không cảm xúc ôm quyền: "Ty chức tuân chỉ."

Linh Bảo Quan.

Nguyên Cảnh Đế vừa đi không bao lâu, một nữ tử mặc váy trắng xếp nếp, đầu đội trang sức hoa mỹ, mặt che khăn lụa đi vào Linh Bảo Quan.

Không cần truyền đạt, nàng ta đi thẳng vào trong đạo quan, tới lương đình ngồi xuống.

Trên ao nước trong lương đình, là nữ quốc sư Lạc Ngọc Hành đang ngồi xếp bằng trên không trung.

Nữ tử che khăn nhặt một hòn đá, lặng lẽ ném về phía Lạc Ngọc Hành, đá tới cách Lạc Ngọc Hành ba thước thì va vào một cái lồng khí văng ngược ra, đập chuẩn vào trán nữ tử che mặt.

Nàng ta kêu lên “Ui da”, ôm trán bực bội: "Nhị phẩm cao thủ thì sao hả, nhị phẩm cao thủ thì có thể tùy tiện ăn hiếp người ta hả?"

Lạc Ngọc Hành mở mắt ra, bất đắc dĩ: "Ngươi tới làm gì? Không có việc gì thì đừng tới quấy rầy ta tu hành."

Nữ tử che mặt xách váy đi tới bên ao, hứng thú bừng bừng: "Phật môn sắp đấu pháp với Giám Chính, ngày mai có náo nhiệt để coi rồi."

"Thì đi coi đi."

"Đương nhiên là ta sẽ đi, nhưng mà Nguyên Cảnh Đế không cho phép ta rời khỏi vương phủ, đến lúc đó ta chỉ còn cách thay đổi dung mạo, len lén đi xem, nhưng mà ta muốn xem ở khoảng cách gần." Nữ tử che mặt hầm hừ.

"Ngươi có thể dịch dung rồi bảo người khác dẫn ngươi vào." Lạc Ngọc Hành cười.

"Ta dịch dung rồi ai còn nhận ra ta nữa, làm sao dẫn ta vào được?" Nàng kia phiền não, có vẻ cảm thấy nhụt chí, bèn đổi chủ đề:

"Ta nói ngươi nghe, cái tên Hứa Thất An đó rất là đáng ghét, ta bị đụng phải hắn tới mấy lần. Đúng là một tên háo sắc lông bông!"

"Với sắc đẹp của ngươi, đây không phải là chuyện bình thường hay sao!" Lạc Ngọc Hành trả lời.

"Xem đi xem đi, ngươi đâu có thật tâm nói chuyện với ta, nói chuyện cũng không thèm nghĩ. Làm sao ta dám lấy mặt mũi thật đi ra đường được, nếu ta làm vậy, tên háo sắc đó đương nhiên sẽ yêu ta ngay tức khắc.

"Nhưng ta đã thay đổi dung mạo, ngụy trang rồi mới đi ra, dù bề ngoài đó rất là bình thường không có gì đặc biệt, nhưng cũng vẫn là một nữ tử có khí chất và ý vị tuyệt cao… "

Lạc Ngọc Hành không nhịn được cắt ngang: "Khí chất và ý vị tuyệt cao, vậy thì ở trước mặt ngươi nói năng ngọt xớt không phải vẫn là hợp tình hợp lý hay sao?"

Nàng kia im bặt, ngây người ra một hồi.

"Không nói nữa!" Nữ tử che mặt tức giận đòi về.

Nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận sau khi ngụy trang, mình chỉ là một phụ nhân có sắc đẹp bình thường.

Mà với một phụ nhân bình thường như thế, vậy mà Hứa Thất An kia lại vẫn sinh ra thú tính với nàng, tên nam nhân này cơ bản chính là một tên háo sắc bụng đói cái gì cũng quơ.

Tiểu nhân xấu xa.

"Ngươi biết ngày mai, người thay thế Ty Thiên Giám ra mặt, đấu pháp với Phật môn là ai không?" Lạc Ngọc Hành đột nhiên hỏi.

Nữ tử che mặt vểnh tai lên.

"Hứa Thất An." Lạc Ngọc Hành không hề vòng vo.

"Hử?"

Nữ tử che mặt lập tức xoay người lại, trợn to mắt: "Hắn á? Thay thế Ty Thiên Giám?"

Lạc Ngọc Hành gật đầu.

Nữ tử che mặt lại thấy giận, đứng tại chỗ chống nạnh: "Đường đường Đại Phụng ta, chẳng lẽ không có một người? Lại để một tên tiểu tử thúi đại diện cho Ty Thiên Giám đi đấu pháp?"

Nàng ta bực bội bắn một tràng, thấy Lạc Ngọc Hành lại nhắm mắt ngồi tĩnh tọa, thì không nói nữa.

Ngồi im ở đó, mắt không ngừng xoay liếc, không biết đang nghĩ cái gì.

Chính Khí Lầu, Hứa Thất An bưng trà, thuật lại chuyện trong cung cho Ngụy Uyên, Ngụy Uyên nói với giọng ‘chuyện chả có gì to tát’: "Hết sức là được."

"Nếu bị thua, ta nhất định sẽ bị bệ hạ trị tội đó." Hứa Thất An lo lắng.

Ngụy Uyên cười ha hả: "Yên tâm, có lẽ đấu pháp ngày mai, cũng không khó như ngươi tưởng đâu."

Mắt Hứa Thất An sáng lên: "Ngụy Công, ngươi biết cái gì hả?"

Ngụy Uyên liếc hắn: "Dùng đầu óc ngươi chút đi!"

Đại hoạn quan chỉ điểm: "Tiền đặt cược của đấu pháp là cái gì?"

"Kinh Kim Cương và Thiên Cơ Bàn."

"Thiên Cơ Bàn là pháp khí cận thân của Giám Chính, thế gian không có cái thứ hai, nếu đấu pháp thua, ngươi sẽ chỉ bị bệ hạ trị tội, nhưng ông ta, thì sẽ mất cả một món chí bảo. Nếu không nắm chắc, Giám Chính dám hướng bệ hạ mượn ngươi sao?"

Mình lợi hại như vậy hả? Sao mình không biết? Hứa Thất An thầm nghĩ.

Tối hôm đó, hắn kể chuyện mình sẽ là người đại diện cho Ty Thiên Giám đi đấu pháp với Phật môn cho người nhà nghe, rồi bảo: "Nếu mọi người cũng muốn đi tham gia náo nhiệt, thì cầm lệnh bài của ta tới khu vực dành riêng của nha môn Đả Canh Nhân."

Hứa Bình Chí cau mày: "Có nguy hiểm không?"

"Chẳng qua chỉ là đấu pháp thôi, hẳn không có đâu." Hứa Thất An cũng không chắc chắn lắm, vì hắn không biết rõ tình hình đấu pháp ngày mai.

"Nha, chúng ta cũng có thể vào trong đó xem?" Thẩm thẩm rất không tim không phổi, vui vẻ nói.

"Ta cũng phải đi ta cũng phải đi."

Hứa Linh Âm thừa lúc vừa nuốt xong, giơ cao cánh tay nhỏ.

"Ngươi cũng muốn đi xem náo nhiệt?" Hứa Thất An kinh ngạc, muội muội ngốc lúc ăn cơm đều rất ít nói chuyện.

"Chỗ náo nhiệt nhất định là có đồ ăn ngon." Hứa Linh Âm chân thành nói, đây là triết lý cuộc sống bé con rút ra được trong sáu năm cuộc đời.

"Tại sao Giám Chính lại chọn đại ca?"

Người đảm đương là người có học, có chỉ số thông minh duy nhất trong nhà, Hứa Từ Cựu nhướng mày, phát hiện chuyện này không đơn giản.

Hứa Thất An lắc đầu bất đắc dĩ: "Ai mà biết Giám Chính nghĩ gì! Ngươi biết không? Dù sao ta không biết."

Tiểu lão đệ lắc đầu, bày tỏ người thông minh tuyệt đỉnh như hắn, cũng không đoán nổi ý của Giám Chính.

Ăn cơm tối xong, Hứa Thất An thổ nạp dưỡng thần, chìm vào trạng thái không minh, ngưng tâm tĩnh tọa, sau đó định ngủ một giấc thật ngon, dưỡng tinh thần dồi dào để ngày mai chiến đấu.

"Xem ra mấy ngày vừa rồi không đi Giáo Phường Ty là quyết định chính xác, đàn ông là phải biết nghỉ ngơi dưỡng sức."

Hắn nhắm mắt lại, đang định đi vào mộng đẹp, thì cảm xúc rung động quen thuộc truyền tới.

Đành mò mảnh vỡ Địa Thư ra, thắp nến, kiểm tra tin nhắn.

【Số bốn: Ngày mai chính là ngày Giám Chính và Độ Ách đấu pháp, ta nghe được từ chỗ quốc sư một thông tin làm người ta kinh ngạc.】

【Tin tức gì?】

Thành viên Thiên Địa hội rối rít hỏi.

Chỉ có Hứa Thất An là biến sắc, thầm nhủ ngươi tốt nhất là câm miệng cho lão tử, câm miệng!

Sở Nguyên Chẩn dùng tay thay bút, truyền tin: 【Ty Thiên Giám đã chọn ngân la Hứa Thất An là người thay mặt ra nghênh chiến.】

Phát tin xong, Sở Nguyên Chẩn mong đợi nhìn thấy phản ứng khiếp sợ của đám "Bầy hữu", sau đó mỗi người tiếp tục phát biểu ý kiến của mình, nhưng, chờ một hồi, chẳng thấy cái gì.

"?"

Sở Nguyên Chẩn nhíu mày, chẳng lẽ họ cũng đã biết?

【Số hai: số bốn ngươi làm gì đấy? Cố tình nói mấp mé nhử người ta hả?】

【Số sáu: Số bốn không giống loại người như vậy, chắc là đang tạm bận chuyện gì đó.】

Số bốn có chuyện đang tạm thời bận, ha ha ha, trời cao phù hộ, đừng nói chuyện mình ra ngoài, nếu không số hai nghe tin mình chưa chết, sẽ vạch trần thân phận của mình ra với mọi người. Hứa Thất An như trút được gánh nặng.

Lúc này, hắn nhìn thấy mặt gương hiện lên tin nhắn từ Kim Liên đạo trưởng:

【Số chín: Ta đã tạm thời chắn hết mọi người, số bốn ta cũng chắn luôn rồi.】

Đạo trưởng chắn luôn số bốn? !

Hứa Thất An sửng sốt, vội truyền tin: 【tạ Tạ đạo trưởng.】

【Số chín: Không cần cám ơn.】

Không cần cám ơn, bây giờ nếu để Lý Diệu Chân biết tin ngươi sống lại, sau khi tới kinh thành, nàng ấy sẽ càng thêm chuyên tâm chuẩn bị chiến đấu. Vai trò của tên chuyên gây chuyện xấu nhà ngươi liền thành vô dụng.

【Số chín: Nhưng mà giấy không gói được lửa, ngươi là người thông minh, hẳn là hiểu ý ta.】

【Số ba: Ta tự có chừng mực.】

Hứa Thất An định sẽ gặp mặt nói chuyện trực tiếp với Lý Diệu Chân, nói tới khả năng bị tập thể ‘xử tử’ cho nàng ấy nghe, như vậy hẳn Lý Diệu Chân sẽ đồng ý giữ bí mật thân phận cho hắn.

Kim Liên đạo trưởng, ngươi nghĩ ta ở lầu hai, thật ra ta ở lầu năm lận!

【Số ba: Đúng rồi đạo trưởng, hình như ta nhìn thấy nữ tử có liên hệ sâu xa với ta kia.】

【Số chín: A, sớm muộn gì thì cũng sẽ gặp, gặp sớm cho thấy duyên phận của các ngươi đã tới.】

Duyên phận đã tới! Hứa Thất An nuốt nước miếng, vẻ mặt đưa đám truyền tin: 【Duyên phận ngài nói này, nó là duyên phận thật chứ? Tuổi của bà ấy phải làm thẩm thẩm ta ấy!】

Tuổi của bà dì kia, hẳn cũng chỉ thua thẩm thẩm mấy tuổi thôi, tuổi mụ của thẩm thẩm năm nay đã ba mươi sáu rồi.

【Số chín: Hình như ta chưa nói cho ngươi biết năng lực của chuỗi đeo tay bồ đề kia. Ừm, nó có thể che giấu khí số, thay đổi dung mạo. Thứ Phật môn am hiểu nhất chính là che giấu khí số của bản thân.

【Chuỗi đeo tay đó là hồi trước ta đi du lịch Tây Vực, hành thiện tích đức, luận đạo với một cao tăng, thắng được từ tay hắn đó.】

Nói như vậy, nếu bà dì là một mỹ phụ vẫn còn phong vận, thì mình coi như vẫn chấp nhận được, hơn nữa, hơn ba mươi tuổi, theo kinh nghiệm của mình kiếp trước, chính là độ tuổi chín muồi của nữ giới, a phi phi phi, không được để tư tưởng đi lệch lạc, làm vậy có khác gì mình đã nhận định mình với bà dì có nghiệt duyên?

Nhất định là do ám chí của Kim Liên đạo trưởng!

【Số ba: Đạo trưởng, liên hệ sâu xa đó là cái gì?】

【Số chín: Liên hệ sâu xa có rất nhiều loại, là tình nghĩa sinh ra với nhau, chính là liên hệ sâu xa. Nhưng tình nghĩa đó có thể là bạn, có thể là tri kỷ, cũng có thể là ân nhân vân vân.】

Phù, Hứa Thất An thở phào nhẹ nhõm.

Nói chuyện phiếm xong, hắn quấn chăn, đi vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau, sáng sớm, Hứa Bình Chí xin nghỉ, trở về nhà, dẫn nữ quyến ra cửa, tự mình đánh xe đưa nữ quyến nhà mình tới Quan Tinh Lầu xem náo nhiệt.

Hứa Nhị Lang cưỡi ngựa, đi theo bên xe ngựa.

Mới vừa ra khỏi nhà, định quẹo vào đường chính, đã nhìn thấy bên đường có một cỗ xe ngựa đơn sơ, một phụ nhân rất bình thường chui ra, đưa tay ra cản xe ngựa của Hứa Bình Chí.

Hứa Bình Chí cau mày quan sát phụ nhân: "Ngươi là?"

"Ngươi là Nhị thúc của Hứa Thất An?"

"Phải!"

"Đi Quan Tinh Lầu?"

"Phải."

Phụ nhân gật đầu, tự đi tới, leo lên xe ngựa: "Đưa ta đi Quan Tinh Lầu, nói với Hứa Thất An, chuyện nhặt túi thơm của ta coi như xóa bỏ."

Hứa Nhị thúc vốn định đẩy phụ nhân xuống, nghe tới câu cuối cùng, sắc mặt trở nên cổ quái.

Nghe như, phụ nhân này có vẻ có gì đó với chất nhi nhà mình?

"Với thân phận và tư chất của Ninh Yến, làm gì tới nỗi có chuyện gì với một bà dì lớn hơn tuổi nó nhiều như vậy! Là mình suy nghĩ nhiều, nhất định là mình suy nghĩ nhiều rồi!"

Hứa Bình Chí nghĩ chừng nào về nhà, nhất định sẽ chất vấn Hứa Ninh Yến, còn lúc này thì tạm nhịn đã.

Bà dì chui vào buồng xe, nhìn thấy thẩm thẩm nở nang xinh đẹp và Linh Nguyệt thanh lệ thoát tục thì sửng sốt, nhớ lại dáng vẻ tuấn mỹ của cái tên kia, lòng thầm hô một tiếng:

Vẻ ngoài của cái nhà này không tệ!

Sau đó, nàng ta nhìn thấy Hứa Linh Âm nhan sắc bình thường giống với mình lúc này, đầu búi tóc đồng tử, ngồi trên ghế dài, hai cái chân ngắn đung đưa.

Không hề để ý tí nào tới nàng ta, chuyên tâm ăn thịt khô ôm trong lòng.

Thẩm thẩm cẩn thận nhìn kỹ bà dì, giọng dè đặt: "Ngươi là phu nhân nhà nào?"

Bà dì nở nụ cười yểu điệu: "Chỉ là một nhà bình thường mà thôi, muốn đi Ty Thiên Giám xem náo nhiệt, nhưng không vào sân được. Vừa vặn có chút quen biết với Hứa đại nhân, nên tới đây để hưởng ké chút hào quang."

Thẩm thẩm gật đầu, chỉ cần người đàn bà này không có liên quan gì với trượng phu nhà bà, thì bà không thèm để ý.

Hai phụ nhân tuổi xêm xêm trò chuyện mấy câu, thẩm thẩm mới phát hiện đối phương tự xưng là "gia đình bình thường", e đây là tự khiêm nhường.

Người đàn bà này nói năng ưu nhã, nụ cười vừa phải, tuyệt không phải phụ nhân của nhà người bình thường.

Hẳn là phụ nhân của nhà quan viên nào đó có quen biết với Ninh Yến, nhưng, sao không thấy nam nhân nhà nàng ta?

Lúc này, bà dì nhìn Hứa Linh Âm, thuận miệng hỏi: "Đây là bé con nhà thân gia à?"