"Đây là khuê nữ nhà ta!"
Thẩm thẩm nhíu mày, ôm lấy Linh Âm, để vào giữa hai chân mình.
"Chẳng lẽ trông nó không giống ta à?" Thẩm thẩm có chút không vui.
Có giống tí nào đâu, con bé hoàn toàn chả có liên quan gì tới ngươi hết! Gương mặt đang giữ nụ cười nhàn nhạt của bà dì hơi cứng lại, sau đó nhanh chóng khôi phục, nở nụ cười dịu dàng:
"Cẩn thận nhìn kĩ lại, ánh mắt có mấy phần giống, là mắt ta vụng về."
Ừ, mắt giống với tên phu xe ở ngoài kia.
Một đường không ai nói gì.
Hứa Bình Chí đánh xe ngựa tới gần Quan Tinh Lầu, nghe thấy những tiếng hò reo ồn ào từ nơi đó vọng ra, quẹo qua đầu đường, lập tức nhìn thấy một biển người.
Ông nhìn lướt qua, đám người này ít nhất cũng phải một hai ngàn. Mà đây chỉ là một phần nhỏ của biển người ngày hôm nay thôi, có thể tưởng tượng, lấy Quan Tinh Lầu làm trung tâm, người ở bốn phương tám hướng là bao nhiêu, hẳn phải là một con số khiếp người.
"Náo nhiệt không thua gì xuân tế!" Hứa Bình Chí siết cương ngựa, dừng xe lại.
"Sao lại dừng?" Trong buồng xe vọng ra tiếng thẩm thẩm.
"Hết đường đi rồi, toàn là người thôi." Hứa Bình Chí giải thích: "Chúng ta xuống xe ở đây đi."
Thẩm thẩm vén rèm xe, được trượng phu đỡ xuống xe, Hứa Linh Nguyệt cũng được phụ thân đỡ xuống, tiểu Đậu đinh thì được Hứa Bình Chí ôm xuống.
Bà dì nhíu mày, bình thường lúc xuống xe, nàng ta đều có thị nữ kê cho bậc thang nhỏ để đi, như thế này nàng ta không quen.
Cũng may xe ngựa này đơn giản, đáy xe cách mặt đất không cao, không giống cỗ bằng gỗ lim tơ vàng của nàng, sàn xe cao phải tới eo nàng ấy.
Nàng ung dung nhảy xuống xe ngựa.
Hứa Bình Chí ngoắc tay, kêu một ngự đao vệ bên đường, phân phó: "Trông coi xe ngựa."
Vừa nói, ông vừa lôi lệnh bài ngự đao vệ của mình ra.
Ngự đao vệ trẻ tuổi cung kính đáp vâng.
Hứa Bình Chí dẫn thê tử vòng qua đám người, đi về phía lối đi đã được cấm quân dọn dẹp ra, hai bên lối đi toàn là cấm quân, tạo thành một hàng rào, cản bách tính bên ngoài, lập ra một "Lối đi an toàn" cho đạt quan hiển quý.
Đầu lối đi có hai cấm quân cầm trường mâu giao đầu vào nhau, cản đoàn người Hứa Bình Chí.
Hứa Bình Chí móc lệnh bài Hứa Thất An đưa, cấm quân nhìn xong, liền cho đi.
"Ninh Yến bây giờ địa vị càng ngày càng cao, " thẩm thẩm vui vẻ: "Lão gia, ta nằm mơ cũng chưa từng nghĩ, sẽ được ngồi chung một chỗ với giới đạt quan hiển quý của kinh thành."
Hứa Tân Niên không nhịn được chua lè, hừ một tiếng: "Nương, sau này ngươi sẽ trở thành cáo mệnh phu nhân."
Hứa Bình Chí trở tay đâm sau lưng một nhát: "Trước tiên ngươi nên nghĩ xem làm sao lưu nhiệm kinh thành đi."
Hứa Tân Niên liền xìu xuống.
Theo ý của thư viện, sẽ tìm cách cho hắn đi Thanh Châu, cách xa kinh thành, mở ra con đường cho mình.
Nhưng Hứa Tân Niên không muốn đi lắm, đi Thanh Châu, đồng nghĩa rời xa phụ mẫu, đại ca và các muội muội, nếu sau ba năm đảm nhiệm, không thể trở lại kinh thành, hắn sẽ phải nhậm chức ở ngoài thêm ba năm nữa.
Cứ ba năm lại ba năm, chỉ có khi hồi kinh báo cáo công việc mới được gặp mặt người nhà.
Dĩ nhiên, còn có một nguyên nhân nữa, nếu không thể vào Hàn lâm viện, coi như con đường vào nội các của hắn cũng chấm dứt.
Câu "Từ Cựu của ta có Thủ phụ chi tư" của phụ thân sẽ trở thành lời sáo rỗng thật.
Đi hết "Lối đi an toàn", người một nhà đưa mắt nhìn ra xa, thấy trên sân rộng, xây dựng rất nhiều lều che nắng, quan văn, võ tướng, huân quý, ngay ngắn có thứ tự được phân chia khu vực ngồi riêng rất rõ ràng.
Ngoài ra, còn có rất nhiều phu nhân và thiên kim tiểu thư, cơ bản đều là kéo cả nhà đến xem đấu pháp.
Đối với nữ quyến của những quý tộc này, mặt mũi của Đại Phụng chỉ đứng thứ hai, xem náo nhiệt mới là quan trọng nhất.
Hứa Bình Chí vừa nhìn tìm, vừa dẫn thê tử tới khu vực của nha môn Đả Canh Nhân, người ngồi đầu của khu này là một người mặc áo xanh, tóc mai muối tiêu.
Hai bên người này đều là kim la, sau kim la là ngân la, đồng la đều bị cho đi duy trì trật tự, không có tư cách được ở trong lều coi.
Hứa Bình Chí dẫn thê tử đến gần, chắp tay chào, sau đó nhanh chóng dẫn thê tử và phụ nhân xa lạ vào ngồi.
Ngụy Uyên đại danh đỉnh đỉnh và các kim la không để ý tới ông, làm Hứa Nhị thúc thở phào nhẹ nhõm, làm một người trong suốt vô hình mới là điều đúng đắn.
Bà dì cũng thở phào, tận lực làm một người trong suốt vô hình.
Trong khu lều che nắng này, khu vực xây dựng sang trọng nhất là một cái đài nghỉ ngơi bọc vải vàng, hai bên bày những chiếc bàn, hoàng thất, tông thất ngồi ở các bàn hai bên đó.
Về phía hậu cung, hoàng hậu và Trần phi suýt nữa đánh nhau văng não cũng tới, hai người nói nói cười cười, cứ như hai tỷ muội yêu thương hòa thuận, không hề có khúc mắc gì với nhau.
Bốn công chúa đều đến đủ, Hoài Khánh ngồi ở chủ vị, Phiếu Phiếu ngồi bên cạnh nàng.
Về phía Hoàng tử, trừ Thái tử vẫn còn đang bị giam không được ra cửa, các hoàng tử còn lại đều có mặt.
Trận đấu pháp này, đối với hoàng thất, không chỉ là một trận náo nhiệt, mà nó liên quan tới mặt mũi triều đình, mặt mũi hoàng thất nhiều hơn.
"Hứa Thất An đang ở đâu? Sao hắn không ra? Hắn có đánh thắng được đám lừa ngốc không? Đám lừa ngốc định đấu pháp thế nào?..."
Lâm An ríu rít nói không ngừng, đôi mắt trong veo như nước nhìn ngó khắp nơi, nhưng mãi mà chẳng thấy cẩu nô tài của mình, làm nàng hơi nhụt chí.
"Không!"
Thất hoàng tử lắc đầu, "Hứa Thất An là một võ phu, làm sao đấu pháp lại Phật môn? Chưa kể, với tu vi hạng bét của hắn, thật đối phó nổi sao?"
Tam hoàng tử cười phụ họa: "Trừ phi Phật môn so đấu thi từ với hắn."
Nhị công chúa và chúng hoàng tử không nhịn được đều bật cười.
Lâm An giận dữ, trừng mắt liếc các huynh muội, mắng: "Hắn thua các ngươi vui lắm à? Có cần Bổn cung tặng cho mỗi người các ngươi một bức tượng Phật không?"
Tam công chúa cau mày: "Chúng ta chỉ là nói một chút thôi, Lâm An ngươi làm gì vậy?"
Các hoàng tử cũng cau mày.
Từ sau án Phúc phi, tính tình của Lâm An trở nên nóng nảy, không hề khách khí với các huynh đệ tỷ muội của mình, nói chuyện càng ngày càng khó chịu.
Hoài Khánh nhàn nhạt: "Nếu là đấu pháp Đạo Môn, dĩ nhiên là ai mạnh hơn thì người đó thắng, những hệ thống khác cũng vậy. Nhưng Phật môn thì khác. Phật môn chú trọng ngộ tính, chú trọng Phật tâm, chú trọng thiên cơ.
"Hứa Thất An đúng là chỉ là một thất phẩm võ giả, người có tu vi mạnh hơn hắn ở đâu cũng có, nhưng so với hắn mạnh nơi nơi, có thể tu tu vi cao thì có ích lợi gì? Cao hơn nữa cũng cao bằng Độ Ách La Hán không?"
Hoài Khánh nói chuyện luôn làm người ta không ai cãi nổi, cũng không đỡ nổi.
Đám hoàng tử công chúa đều im bặt.
Ở vị trí bên cạnh khu tông thất, Thủ phụ Vương Trinh Văn nhấp miếng rượu, nhận ra nữ nhi không ngừng nhìn về phía khu vực nha môn Đả Canh Nhân.
Ông ta nhíu mày: "Mộ nhi, ngươi đang nhìn cái gì?"
Vương tiểu thư thu hồi ánh mắt, cười nhàn nhạt đáp: "Chỉ là lần đầu nữ nhi được nhìn thấy Ngụy Công đại danh đỉnh đỉnh mà thôi, quả nhiên khí độ bất phàm."
Dứt lời, khóe mắt lại liếc nhìn tiểu lão đệ vô cùng tuấn mỹ kia.
"Đúng rồi, sao không thấy bệ hạ?" Vương tiểu thư tỉnh rụi nói sang chuyện khác, phân tán sự chú ý của phụ thân.
Vương Thủ phụ nghiêng đầu nhìn về phía khu vực hoàng thất, cười: "Hai vị ở trong cung đang đánh tới sục sôi ngất trời, bệ hạ ngại phiền, không muốn xuống. Hẳn đang ở trên bát quái đài nhìn xuống."
Vương tiểu thư "Nga" một tiếng, hỏi tiếp: "Cha, lần này sứ đoàn Tây Vực vào kinh, là để làm gì? Không có lý do lại đòi đi đấu pháp, thật làm người ta khó hiểu."
Sứ đoàn không phải nói muốn tới là tới, nhất định là có mục đích, mấy ngày nay, Phật môn hành động rất lớn, khiến người ta ý thức được lần này Tây Vực sứ đoàn vào kinh, người tới bất thiện.
"Có lẽ có liên quan tới án Tang Bạc." Vương Thủ phụ nhàn nhạt đáp.
Vương tiểu thư nhíu mày, từ câu trả lời của phụ thân tìm ra hai tin tức, một, là chính Thủ phụ cũng không biết rõ. Hai, án Tang Bạc có vẻ còn có nội tình bên trong.
Vừa định truy hỏi, Vương Thủ phụ đã không nhịn được huơ tay: "Ngươi chỉ là một nữ nhi gia, đừng có hỏi chuyện triều đình, cơ trí đầy bụng đó, sau này dùng cho trượng phu đi."
Vương tiểu thư bĩu môi, không nói thêm gì nữa, thừa dịp cha không để ý, nàng lại nhìn về phía khu vực nha môn Đả Canh Nhân. (đẹp trai muôn đời lợi)
Chờ đấu pháp kết thúc, mình sẽ cử hành văn hội trong phủ, nàng thầm nghĩ.
Bên kia, Hứa Bình Chí nhờ kinh nghiệm nhiều năm nhậm chức ở kinh thành, quét mắt qua các dãy lều, nhìn thấy toàn là nhân vật lớn, và đương nhiên, số nhân vật lớn ông ta không biết còn nhiều hơn.
Nhưng mà, lấy khu vực hoàng thất là trung tâm, những đại lão ở những lều càng gần đó, thì nhất định là địa vị càng cao.
Đột nhiên có một ảo giác mình đang được đứng trên võ đài quyền lực của kinh thành, và tất cả những điều này, đều là nhờ Ninh Yến mà có. Lần này đấu pháp xong, nếu Ninh Yến thắng, nó sẽ nổi tiếng cả kinh thành, nổi tiếng cả Đại Phụng, nhưng nếu thua, e là cả một thời gian dài sẽ bị người ta phỉ nhổ, sách sử cũng sẽ ghi vào, nó sẽ phải mang tiếng xấu thiên cổ.
Nghĩ tới đây, trong lòng Hứa Nhị thúc rất là phức tạp.
"Lão gia, ngươi nhìn công chúa kia, có phải là người ngày đó tới tế bái Ninh Yến không?" Thẩm thẩm cũng đang quan sát hiện trường, cũng nhận ra Hoài Khánh công chúa trong trẻo lạnh lùng như hoa sen.
Hứa Bình Chí "ừ" một tiếng, coi như là đáp lại vợ.
Thẩm thẩm nói tiếp: "Công chúa mặc đồ đỏ ngồi bên cạnh cũng đẹp ghê, đôi mắt như dụ người ta vậy, trông là biết không đứng đắn."
Hứa Bình Chí sợ hết hồn, khẽ quát: "Nói bậy nói bạ, không được ở nơi này vọng nghị công chúa, ngươi muốn cả nhà bị chém sao?"
Thẩm thẩm vội im miệng.
"Có cái gì mà không nói được? Đại Phụng hoàng thất chẳng có một ai coi được hết." Bà dì nhàn nhạt nói.
Bọn ta không biết ngươi, ngươi cút đi chỗ khác mà nói! Hứa Tân Niên oán thầm.
Hứa Bình Chí thở ra một hơi, cố ép mình mặc xác người đàn bà kia, chỉ cảnh cáo thê tử: "Ở những nơi như này, nhất định phải nhìn nhiều nghe nhiều nói ít, không được làm gì hết, thì sẽ không làm sai, Linh Âm!"
Hai chữ "Linh Âm" hoàn toàn là đổi thành âm điệu khác.
Không biết từ lúc nào, Hứa Linh Âm đã đi tới chỗ đại hoạn quan, ngẩng mặt, chỉ đồ ăn trên bàn, hỏi với giọng đầy khao khát:
"Bá bá, ta ăn đồ của ngươi được không?"
Thấy thế, cả người Hứa Bình Chí tê dại, từ xương cụt đến thiên linh cái.
Các kim la hai bên Ngụy Uyên đều cau mày, thầm nghĩ con nhóc này ở đâu chui ra đây, không biết lễ phép gì hết.
Trương Khai Thái từng tới tế bái Hứa Thất An, nhận ra tiểu Đậu đinh, vội nói: "Ngụy Công, đây là ấu muội của Hứa Ninh Yến."
Ánh mắt các kim la dịu hẳn đi, quan sát Hứa Linh Âm, thầm nhủ, đứa nhỏ này không biết sợ, rất can đảm, tất thành đại khí.
Ngụy Uyên cầm một cái mứt quả đưa tới.
Hứa Linh Âm nhận lấy, mấy phát đã ăn xong.
"Mứt quả không phải ăn như vậy, ngậm trong miệng càng lâu, vị ngọt càng kéo dài." Ngụy Uyên cười.
"Nhưng hết ngọt rồi, thì mứt quả cũng đã bị người ta ăn sạch." Hứa Linh Âm nhướng mày:
"Ta chỉ cần không ngừng ăn, thì sẽ luôn luôn thấy ngọt. Bá bá, ta muốn ăn nữa."
Ngụy Uyên cười, đưa thêm mấy viên mứt quả, Hứa Linh Âm ăn một hồi, có chút ngượng ngùng: "Sao bá bá không ăn?"
Ngụy Uyên cười lắc đầu.
"Là tự ngươi không ăn đấy nhé, " Hứa Linh Âm chớp đôi mắt trong veo, thận trọng hỏi dò: "Bá bá không ăn, thì ta ăn hết đó nha."
"Ngươi ăn hết được hả?" Ngụy Uyên cười, liếc cái bụng nhỏ của Hứa Linh Âm, rồi nhìn trái cây, mứt quả và bánh ngọt cực phẩm đầy bàn.
"Ngụy, Ngụy Công "
Hứa Bình Chí lấy hết dũng khí đi tới, cúi người, cố làm tiếng mình không run: "Tiểu nữ ngu dốt, thỉnh ngài đừng trách nó."
Ngụy Uyên khẽ nhấc tay, cầm một quả lê vàng đưa cho Hứa Linh Âm.
Khương Luật Trung thấy vậy, cười: "Ngụy Công muốn nói chuyện với con bé, ngươi quay về đi."
Hứa Bình Chí liếc nhìn tiểu Đậu đinh, rồi nhìn Ngụy Uyên đang xem mình như vô hình, bất đắc dĩ xoay người rời khỏi.
"Cha, ngươi sợ cái gì? Đại ca là ngân la, rất được Ngụy Công thưởng thức, Linh Âm không sao đâu." Hứa Nhị Lang nói.
Hứa Bình Chí thở dài.
Người trẻ tuổi không hiểu được sự đáng sợ của Ngụy Uyên, người từng trải qua chiến dịch Sơn Hải Quan, không một ai dám nghĩ Ngụy Uyên là người hòa ái dễ gần.