TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 403: Nói năng phách lối vào sân (2)

Thời gian từ từ trôi đi, thức ăn trước người Ngụy Uyên càng ngày càng ít, ông nhìn cái bụng nhỏ của Hứa Linh Âm, nhíu mày, đặt tay lên đầu bé.

Sau đó, nắn nắn khắp người con bé hồi lâu.

"Đáng tiếc." Ngụy Uyên giọng tiếc hận.

"Nghĩa phụ, sao vậy?" Dương Nghiên hỏi.

"Đứa nhỏ này cốt tráng khí chân, căn cơ tiên thiên thâm hậu, nhưng tính mềm dẻo của gân cốt quá kém, không thích hợp luyện võ." Ngụy Uyên lắc đầu.

"Hèn gì lại ăn nhiều như vậy, con nhóc này là một thùng cơm đây." Nam Cung Thiến Nhu cười nhạo.

"phi phi phi" Hứa Linh Âm nhổ nước miếng về phía hắn, nhướng mày lên: "Ngươi là người xấu."

Bé vẫn nhớ cái tỷ tỷ xinh đẹp này, tới nhà bé lừa cả nhà, nói là đại ca đã chết, hại cha và nương khóc thật lâu.

Nam Cung Thiến Nhu hừ lạnh, rút khăn tay ra, chùi nước miếng văng lên đùi.

Bất tri bất giác, thời gian đã tới giờ Tỵ, Độ Ách đại sư vẫn luôn ngồi xếp bằng tĩnh tâm tĩnh tọa mở mắt, tiếng vang vọng: "Giám Chính, ngươi có biết tu di giới tử?"

"Trò bịp vặt thôi!"

Trên chín tầng trời, truyền tới tiếng cười nhạo của Giám Chính.

Các đạt quan hiển quý, và bách tính xung quanh lập tức tinh thần phấn khởi, vui vẻ kích động.

Trò vui bắt đầu rồi !

Độ Ách đại sư lấy từ trong tay áo một chiếc bát vàng, nhẹ nhàng ném ra.

"Ầm!"

Bát vàng như nặng ngàn cân, đập đá lót bên dưới nứt ra, lún sâu xuống đất.

Một luồng kim quang tinh khiết từ trong bát bốc lên, dâng tới trời cao, xòe ra thành hình một ngọn núi cao, có bậc thang đá dài quanh co kéo dài vào trong rừng.

Trên đỉnh núi, mơ hồ có một ngôi chùa.

"Thủ đoạn của Thần tiên!" Thẩm thẩm sợ ngây người, trố mắt nghẹn họng.

Trừ những võ phu có tu vi, phàm nhân ai nhìn thấy cảnh này, đều không kiểm soát được cảm xúc, tiếng xôn xao vang lên khắp bốn phía.

"Nghĩa phụ, tu di giới tử là gì?" Nam Cung Thiến Nhu cau mày.

"Là một điển cố của Phật môn." Ngụy Uyên liếc Hứa Linh Âm đang chuyên tâm, chẳng quan tâm gì tới mọi việc xung quanh, nhàn nhạt giải thích:

"Tu di tàng giới tử, giới tử nạp tu di, truyền thuyết trong tay Phật Đà có một ngọn núi, gọi là núi Tu Di, đó là đạo tràng của ông ta, dù ông ta có đi tới chỗ nào, thì đạo tràng cũng sẽ ở nơi đó."

Dương Nghiên nhớ lại chiến dịch Sơn Hải Quan hai mươi năm trước, nhớ lại cảnh tượng Phật môn cao tăng chuyển vận quân binh, chợt thốt: "Phật quốc trong lòng bàn tay?"

Ngụy Uyên gật đầu: "Trong Kim bát, có giấu một ngọn núi."

"Tịnh Tư, ngươi vào núi, trấn giữ ải thứ hai." Độ Ách đại sư phân phó.

Hòa thượng tuấn tú đứng dậy, chắp tay hành lễ, sau đó, dưới con mắt mọi người, ngay trước mặt vô số người, bước chân vào kim bát.

Một khắc sau, trên bức họa mở ra trên bầu trời, có thêm một hòa thượng trẻ tuổi đang leo lên núi.

Hắn không nhanh không chậm leo lên từng bậc thang, đi tới sườn núi, ngồi xuống xếp bằng.

Từng đạo kim quang từ trên không tỏa ra, hội tụ vào người hắn, trong khoảnh khắc, bên ngoài thân hắn như được mạ một lớp hào quang ánh vàng rực rỡ, cả người như được đúc bằng vàng.

"Thì ra trong thế giới này thật sự có tu di giới tử." Hứa Thất An chắt lưỡi hít hà.

Dương Thiên Huyễn đưa lưng về phía hắn vuốt cằm: "Tu di giới tử, nằm trong lòng bàn tay Phật quốc, nhưng mà, đây cũng là một thế giới vô chủ, nấp ở trong kim bát.

"Nếu là "Phật quốc” có chủ, như vậy thắng bại chỉ nằm trong một ý niệm của chủ nhân nó thôi, cái này xem như vẫn công bằng."

Chử Thải Vi nhét một túi bánh ngọt vào trong ngực hắn, dịu dàng: "Hứa Ninh Yến, đi đi, trên đường leo núi ăn."

"Cám ơn, không đói bụng." Hứa Thất An từ chối.

Sau lưng, một đám Thuật sĩ áo trắng khích lệ: "Đi đi, Hứa công tử, dù không biết tại sao Giám Chính lão sư lại chọn ngươi, nhưng lão sư nhất định là có cái lý của mình."

"Nhất định phải khải hoàn trở về, Hứa công tử."

Có khải hoàn được hay không chưa biết, có cơ hội như này, ngay trước mặt toàn kinh thành, mình cứ giả ngầu trước đã, Hứa Thất An vỗ vai Dương Thiên Huyễn:

"Dương sư huynh, sau ngày hôm nay, ngươi sẽ hiểu, cái gì gọi là nhân tiền hiển thánh!" (hiển thánh trước mặt mọi người)

Bên ngoài, trên tầng chót của một tửu lâu, kiếm khách áo xanh Sở Nguyên Chẩn và đại đầu trọc khôi ngô Hằng Viễn đứng cạnh nhau, nhìn Tịnh Tư tiểu hòa thượng kim quang sáng chói, Trạng nguyên lang "chậc" một tiếng:

"Kim quang chú thể, Tịnh Tư kim cương thân được tu di thế giới tăng cường, với thực lực của Hứa Ninh Yến bây giờ, không thể nào phá được."

Trong lòng Hằng Viễn khá là phức tạp, theo lý thuyết, hắn là đệ tử Phật môn, vốn nên đứng ở bên phía Phật môn, nhưng hắn còn là nhân sĩ Đại Phụng, và người xuất chiến lại còn là Hứa Đại thiện nhân.

"Đúng rồi, tối hôm qua rốt cuộc là sao? Sao các ngươi không nhận được tin nhắn của ta?" Sở Nguyên Chẩn hỏi.

"Kim Liên đạo trưởng che chắn rồi." Hằng Viễn nói.

Sáng nay, Sở Nguyên Chẩn đến tìm hắn kết bạn đi "Xem cuộc vui", nhân tiện hỏi chuyện truyền tin đêm qua, hai người đối chiếu lời khai xong, nhất trí cho rằng Kim Liên đạo trưởng đã ra tay che chắn số bốn.

"Ta biết là Kim Liên đạo trưởng che chắn ta truyền tin, nhưng vấn đề là, tại sao?" Sở Nguyên Chẩn bày tỏ không hiểu.

"Kim Liên đạo trưởng không muốn ngươi nói ra chuyện Hứa Thất An đại diện cho Ty Thiên Giám đi đấu pháp?"

"A, ngươi cảm thấy thế có hợp lý không?" Sở Nguyên Chẩn mỉm cười.

"Không có." Hằng Viễn lắc đầu.

"Ta luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản." Sở Nguyên Chẩn trầm ngâm, nhưng hắn không quấn quít vấn đề này, quay lại:

"Ngươi ở dịch trạm Tam Dương đợi ba ngày, có thu hoạch gì không?"

"Kinh Kim Cương không thể tùy tiện truyền thụ, Độ Ách sư thúc tổ nói với ta, nếu muốn xem kinh Kim Cương, thì cùng ông ta trở về Tây Vực, ở núi Tu Di tu hành ba năm." Hằng Viễn nói.

"Để ngươi cả người từ trong ra ngoài trở thành người trong Phật môn, chẳng còn quan hệ gì tới Đại Phụng nữa?" Sở Nguyên Chẩn cong môi cười giễu cợt.

"Không phải vậy, " Hằng Viễn giải thích: "Kinh Kim Cương người thường không tu hành được. Ngươi không thấy lạ à, tại sao lại là Tịnh Tư ra mặt ứng chiến, mà không phải là những người khác?"

Sở Nguyên Chẩn giật mình: "Trong sứ đoàn Tây Vực, chỉ có Tịnh Tư tu thành kinh Kim Cương?"

Hằng Viễn gật đầu: "Hoặc là trời sinh có Phật căn, có thể ngộ ra ý nghĩa sâu xa trong đó. Hoặc là, đi núi Tu Di lắng nghe Phật pháp, thì mới có khả năng hiểu được kinh Kim Cương."

Sở Nguyên Chẩn bỗng nghĩ tới một chuyện, giọng vội vã: "Nói cách khác, dù Hứa Thất An có đấu pháp thắng, lấy được kinh Kim Cương, cũng vô ích?

"Vì Hứa Thất An là loại người háo sắc, không thể có phật căn?"

Hằng Viễn im lặng một lúc, từ từ gật đầu.

Hai người đang nói chuyện, nghe thấy Độ Ách đại sư cất cao giọng: "Đấu pháp lần này, là leo núi! Lên tới đỉnh núi, đi vào trong chùa, nếu vẫn không muốn quy y theo Phật môn, thì coi như Phật môn ta thua. Ty Thiên Giám có ba lần cơ hội."

Nghe thấy câu này, Ngụy Uyên cười.

"Leo núi!" Dương Nghiên trầm ngâm: "Dọc đường nhất định là khó khăn không ngừng, sơ sẩy một cái, là thua ngay."

Độ Ách La Hán nói xong, thì không lên tiếng nữa, tĩnh tâm ngồi tĩnh tọa.

Trong sân ngoài sân, các khán giả chờ đợi hồi lâu, vẫn không thấy Ty Thiên Giám phái người ứng chiến, thì bàn tán xôn xao.

"Sao Ty Thiên Giám không có động tĩnh, chẳng lẽ sợ rồi?"

"Giám Chính đâu? Giám Chính ra nói chuyện đi!"

"Chuyện gì thế? Nếu Ty Thiên Giám sợ, vậy vì sao còn đồng ý đấu pháp? Ngại Đại Phụng chưa đủ mất mặt hả?"

Chợt có ai đó kinh ngạc vui mừng hô: "Trong Quan Tinh Lầu có người ra rồi! "

Ai nấy lập tức cùng nghiêng đầu, bao nhiêu con mắt cùng nhìn về phía cửa Quan Tinh Lầu.

Từ đại sảnh, có một người từ từ đi ra, đội nón rộng vành, tay xách một vò rượu, nón có khăn che, đầu cúi thấp, không thấy rõ mặt.

Đấu bồng nhân vừa bước ra tới đầu bậc thang, một giọng ngâm trầm thấp vang lên, vọng khắp toàn trường, nhờ có khí cơ hỗ trợ, truyền vào tai của từng người.

"Thiếu niên mười lăm hai mươi tuổi, áo xanh trường kiếm tẩu giang hồ."

Đấu bồng nhân bước ra bước thứ hai, giọng trầm thấp thay đổi, trở nên cao hơn: "Một ngày đại bàng lên cùng gió, bay thẳng chín ngàn dặm trời xanh."

Trong các lều chống nắng, các quan văn vô thức đều đứng cả dậy, cúi người hành lễ với người đội nón kia.

Đấu bồng nhân bước ra bước thứ ba, một tay chỉ lên trời, giọng nói từ cao vút chuyển sang hùng hồn: "Biển xa lấy chân trời làm bờ, võ đạo tột cùng ta vấn đỉnh!"

Tất cả võ phu trong sân ngoài sân đều nhướng mày, nét mặt cổ quái, nhân sĩ giang hồ bên ngoài sân, thậm chí còn có người lên tiếng đáp lại khí cơ đầy kích thích kia.

Đấu bồng nhân bước ra bước thứ tư, thét dài: "Một người chuyển chiến ba ngàn dặm, một kiếm phân tranh bách vạn sư."

Ngụy Uyên khẽ nhích chân mày, người hơi nghiêng về phía trước.

Các võ tướng, đều đứng dậy.

Đấu bồng nhân bước ra bước thứ năm, chuyển sang thở dài: "Trời không sinh Hứa Ninh Yến ta, Cửu Châu vạn cổ như đêm dài!"

Hứa Tân Niên giận tới mức cả người run rẩy, đây là tác phẩm xuất sắc nhất cả đời này của hắn, một sáng tác lúc nản chí ngã lòng.

Đại ca thật là siêu vô sỉ.

Hắn tức giận nhìn quanh, thấy ai nấy đều đờ ra, chăm chú nhìn theo người đội mũ kia từ từ đi vào sân.

Lúc mình đọc bài thơ này, bị cả nhà giễu cợt, vậy mà bây giờ, đại ca đọc bài thơ này, lại được bao người chăm chú dõi theo, vạn người kính ngưỡng Hứa Tân Niên giận dữ nghĩ:

Đại ca thật vô sỉ!

Hứa Tân Niên vô tình nhìn thấy ánh mắt của phụ nhân ngồi bên, bà ta cũng đang nhìn đấu bồng nhân, ánh mắt có chút thất thần.

Phiếu Phiếu si ngốc nhìn đấu bồng nhân, trong mắt như không còn chứa được thứ khác.

Hoài Khánh thì mắt sáng rực một ánh sáng kì dị, lần đầu tiên nàng cảm thấy, người đàn ông này sáng chói tới như vậy.

Hứa Thất An không ngâm thơ nữa, xách vò rượu, từng bước một vào sân, dừng lại bên cạnh kim bát, tháo mũ ra, ngửa đầu uống rượu.

Rượu chảy dọc theo cằm xuống cổ họng, làm ướt cả vạt áo, phóng khoáng tiêu sái.

Hắn đột ngột ném vò rượu xuống đất, trong tiếng vỡ, cười như điên:

"Anh hùng thiên hạ khi có ta, vừa vào giang hồ thời gian đứt. Hoành đồ nghiệp bá trong cười nói, không khỏi đời người một trận say."

Trong tiếng cười to đầy ngông cuồng, hắn nhảy vào trong kim bát.

Toàn trường im phăng phắc.

Hồi lâu sau, đột nhiên, tiếng ồn dâng lên, cuồn cuộn như sóng biển, quét ngang toàn trường.

"Đại Phụng, tất thắng!"

"Đại Phụng, tất thắng!"

Lần này cao giọng ra sân, bài kiệt tác kia xuất thế, trong nháy mắt về mặt phong cách đã nghiền ép Phật môn, khí thế từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống Phật môn.

Cũng trả lại niềm tin cho kinh thành trăm họ.

Văn võ bá quan chậm rãi gật gù, tỏ vẻ tán thưởng, thì ra Hứa Thất An lần này nói năng phách lối vào sân, là có thâm ý.

Đảo chiều xu thế suy sụp, chỉnh lại cờ trống.