TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 437: Ngươi tới rồi (1)

Lão đầu này chính là Thuật sĩ hoang dã trong miệng Tiền Hữu?

Có vẻ ông ta nhìn ra Chung Ly cũng là Thuật sĩ, như vậy, chắc hẳn đã biết Chung Ly là người của Ty Thiên Giám. Dù gì Thuật sĩ hoang dã như đại hùng miêu, vô cùng trân quý, không thể nào ở quanh Tương Thành lại có tới hai người.

Hứa Thất An thầm nghĩ.

"Chủ nhân ngôi mộ này không đơn giản, a, thấy chút đồ không nên thấy cũng không tốt đâu. Đây là tâm đắc nhiều năm quật mộ của lão đầu tử, Thuật sĩ Ty Thiên Giám các ngươi khinh thường loại công việc này, thiếu thốn kinh nghiệm." Công Dương Túc cười.

Thuật sĩ Ty Thiên Giám? !

Bang chúng Hậu Thổ Bang cùng quay qua nhìn Chung Ly, đầy ngạc nhiên, và chấn kinh.

Thì ra là chân nhân bất lộ tướng, nàng ta lại là Thuật sĩ Ty Thiên Giám! Quả nhiên, người không lên tiếng thường mới là người quan trọng.

Bang chủ bệnh phu thầm nhủ.

Hắn lại nhìn về phía Hứa Thất An, càng khẳng định người này là người có địa vị thấp nhất.

Đầu tiên là thân phận võ phu rất khó trở thành người trụ cột trong một đội ngũ thế này. Thứ hai, vừa rồi lúc đánh chết tà vật, tác dụng của người này chỉ là làm tấm thuẫn.

Rõ ràng trực quan thể hiện tác dụng của hắn.

"Được được." Chung Ly gật đầu, bày tỏ mình biết rồi.

Nàng nhất định sẽ không thi triển bất kỳ pháp thuật nào, nhất định sẽ không tham dự bất kỳ chiến đấu nào, đây là kinh nghiệm một tiên đoán sư thành thục đã tổng kết ra được.

Sở Nguyên Chẩn yên lặng không nói gì, khi thì nhìn Hứa Thất An chăm chú, khi thì quan sát Kim Liên đạo trưởng.

Hứa Ninh Yến rất kỳ quái, hắn nhất định không đơn giản như bề ngoài.

Ba lần đều quay lại gian thiên thất này, chỉ có hai khả năng. Một là Hứa Ninh Yến cố ý, hai là có nguyên nhân đặc biệt gì đó, làm hắn không thể không trở lại nơi này.

"Trên người Hứa Ninh Yến rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì, số ba nhất định có liên quan tới thanh khí trùng tiêu của Vân Lộc thư viện, số ba là đệ tử Nho Gia. Mà hắn là đường huynh của số ba, trên người lại còn có bí mật khác nữa, đạo trưởng a đạo trưởng, ngươi giấu ghê gớm thật."

Mọi người tâm tình nặng nề đi vào thiên thất, cuối thiên thất là một con đường lót gạch, dẫn sâu vào trong.

"Cái, cái đó … đạo trưởng à, hay là ngài đi trước đi? Ta vẫn chỉ là đứa bé thôi." Hứa Thất An đứng ở đầu đường, nhìn bóng tối phía trước, trù trừ.

"Cảm giác được nguy hiểm à?" Kim Liên đạo trưởng nghiêm mặt hẳn.

Không có, chỉ là có chút kinh sợ, gợi lại ám ảnh khủng bố trong lòng ta thôi. Hứa Thất An trả lời trong lòng, hít sâu, giơ đuốc đi vào đường lót gạch.

Đường lót gạch hẹp dài, hai bên vách đá có dấu vết đào bới của con người, phản chiếu ánh sáng màu vàng cam của đuốc.

Tiếng bước chân vang vọng trên con đường yên tĩnh, không ai nói gì, càng làm mọi người căng thẳng.

Cuối con đường là một cánh cửa đá cao lớn, cánh cửa đóng chặt, không có ai trông.

Hứa Thất An dừng lại, đặt tay lên cửa, thử phát lực, nhưng không thật sự dùng sức, yên lặng cảm ứng mấy giây, không hề có báo động có nguy hiểm phản hồi về.

Hắn thu tay về, gật đầu với Kim Liên đạo trưởng: "Không có nguy hiểm, ừm, ít nhất ta không cảm giác thấy."

"Mở cửa đi." Kim Liên đạo trưởng nói.

Uỳnh!

Một tiếng va chạm nặng nề, cánh cửa đá từ từ mở rộng ra sau.

Ánh sáng của đuốc theo vào, chỉ chiếu sáng được một khoảng chừng mấy trượng, xa hơn nữa thì vẫn chìm trong bóng tối.

Hứa Thất An nhìn thấy ánh đuốc yếu đi, vội kêu lên: "Chờ một chút, bên trong không có dưỡng khí."

Quay qua phân phó Chung Ly: "Có ích độc đan không? Cho huynh đệ Hậu Thổ Bang một chút."

Công Dương Túc nói: "Không cần khách khí, bọn ta đã dùng ích độc đan rồi."

Chờ ở bên ngoài một khắc, Hứa Thất An chỉ bước nửa chân vào trong mộ, thấy không có nguy hiểm phản hồi, ánh đuốc cũng không yếu đi, mới thở phào:

"Ta đi trước đánh trận đầu, các ngươi theo sau lưng, nhớ, đừng làm chuyện dư thừa."

Bang chúng Hậu Thổ Bang gật mạnh đầu.

Đến lúc này, không chỉ bang chủ bệnh phu, ngay cả thành viên bình thường cũng đã nhìn ra vị trí thấp kém của Hứa Thất An.

Dò đường đánh trận đầu, nguy hiểm làm tấm thuẫn.

Võ phu, chính là thô bỉ như vậy.

Hừ, việc ta làm đều tạo nên danh tiếng, là người có tác dụng lớn nhất, mấy người đạo trưởng đều phải cậy vào ta! Hứa Thất An khẽ cong khóe môi.

Hắn chợt nhớ tới một chi tiết trước kia không chú ý.

"Kim Liên đạo trưởng quả nhiên là tàn hồn, ta nhớ ra rồi, hồi án Tang Bạc, chúng ta lẻn vào Bình Viễn Bá phủ, gặp phải Hằng Tuệ bị Thần Thù ký sinh, lúc đó việc đạo trưởng làm là, xuất nguyên thần ra đánh.

"Lúc đó ‘Trình độ văn hóa’ của mình chưa cao, không cảm thấy có điểm nào không đúng, bây giờ nghĩ lại, mới thấy kì. Pháp bảo đâu? Pháp thuật đâu? Kim đan đâu?

"Dùng nguyên thần để đánh, có khác gì cởi quần ra, lấy da thịt làm súng liều mạng với súng bằng sắt bằng thép của người ta. Thuần túy chính là tìm chết.

"Nhưng nếu đạo trưởng là tàn hồn, thì mọi việc coi như đã rõ. Thậm chí, chuyện ông ấy thích mèo cũng có thể giải thích được, vì dù gì, người hay mèo cũng đều không phải là thân xác của mình.

"Nhưng mà, tàn hồn có thể sống lâu như vậy à? Đạo Môn không hổ là dân chuyên nghiệp chơi quỷ."

Dù trong lòng đang vô cùng phong phú, nhưng bề ngoài Hứa Thất An không hề coi thường hoàn cảnh chung quanh, luôn để ý những nguy cơ có khả năng tồn tại.

Đi vào chủ mộ, năm cây đuốc xua tan phần lớn bóng tối, một góc cảnh tượng trong mộ đã bắt đầu hiện ra trước mắt mọi người.

Không gian chủ mộ rất rộng, nếu so nó với nhà ở, thì đám người Hứa Thất An hiện giờ mới chỉ đang đứng ở huyền quan, cơ mà dù chỉ là huyền quan, cũng đã tạo cho người ta ảo giác là đi vào trong thần miếu.

Cột trụ to mấy người ôm không hết, đỉnh cao tới mức không nhìn thấy, vách tường hai bên cách nhau hẳn phải tới hai mươi trượng, nói cách khác, chiều rộng của chủ mộ này phải tới hai mươi trượng (60 thước).

Độ sâu không biết, còn chờ thăm dò.

"Theo cách cục xây mộ huyệt, ở trung ương nhất định là quan quách của chủ nhân mộ huyệt, ta đề nghị đừng tới đó vội, mà lần theo tường xung quanh tìm kiếm một vòng, tính toán kích thước, tiện thể xem xem có thông tin có giá trị nào không."

Bang chủ bệnh phu đi tới cạnh Kim Liên đạo trưởng, đề nghị.

Ngươi chuyên về trộm mộ, nhưng mà, người lĩnh đội là ta, tại sao không tìm ta thương lượng? Hứa Thất An thầm nghĩ.

"Có lý." Kim Liên đạo trưởng gật đầu.

Hứa Thất An dẫn mọi người bắt đầu đi thăm dò từ phía bên trái, di chuyển một cách cẩn thận, đến khi nhìn thấy một bức bích họa to.

Trước khi chữ viết xuất hiện, bích họa chính là cách thức duy nhất để ghi lại sự kiện, cho dù tới bây giờ, cũng vẫn còn lưu hành truyền thống “Bích họa ký sự”.

Hứa Thất An và Sở Nguyên Chẩn một trước một sau, giơ cao đuốc, chiếu sáng bích họa.

Nội dung bích họa là: Một con cự xà đáng sợ xông vào thành trấn của loài người, lúc nó từ quấn tròn dựng thân lên, thì còn cao hơn cả tường thành, đôi mắt đỏ rực, vô cùng dữ dằn.

Lúc này, một đạo nhân chân đạp phi kiếm từ trên trời hạ xuống, chém chết cự xà.

Hoàng đế trong thành dẫn thần tử ra nghênh đón đạo nhân, dập đầu quỳ lạy hắn, đạo nhân đạp phi kiếm, đứng giữa không trung, quan sát hoàng đế và bề tôi bên dưới.

"Rắn to như vậy, là Yêu tộc?" Hằng Viễn cau mày.

Sở Nguyên Chẩn lắc đầu, bày tỏ mình không biết, hắn tuy dạo chơi khắp nơi, nhưng từ sau giáp đãng yêu, đại yêu đã dần dần tuyệt tích. Trong chiến dịch Sơn Hải Quan hai mươi năm trước, có Yêu tộc xuất hiện, nhưng Sở Nguyên Chẩn lúc ấy vẫn còn là trẻ con.

Thế là, Hứa Thất An và mọi người cùng quay qua nhìn Kim Liên đạo trưởng.

"Đúng là có chút dị bẩm thiên phú của Yêu tộc, có dáng vóc khổng lồ. Nhưng mà không khoa trương tới mức ấy. Hơn nữa, nếu các ngươi biết Yêu tộc khi tới ngũ phẩm, sẽ ngưng tụ yêu đan, sẽ không còn nghĩ con rắn trong bích họa này là Yêu tộc nữa."

Kim Liên đạo trưởng đứng chắp tay sau lưng, dáng vẻ đầy phong độ của một cao nhân đắc đạo.

Ba người mỗi người có một suy nghĩ khác nhau.

Hứa Thất An nghĩ là, thì ra ngũ phẩm Yêu tộc ngưng luyện ra yêu đan, nghe ý của đạo trưởng thì, sau khi ngưng luyện yêu đan, kích thước sẽ thu nhỏ lại? Có nghĩa con đường tu hành của Yêu tộc không phải là theo hướng ngày càng to ra.

Sở Nguyên Chẩn thì nghĩ, nếu không phải Yêu tộc, vậy con rắn này là cái gì? Trong lòng hắn nảy ra một suy đoán mơ hồ.

Hằng Viễn thì khá là đơn giản, con rắn này hắn không đánh lại, là dạng yêu nghiệt mà Phật pháp tạm thời không hàng phục được.

Kim Liên đạo trưởng không hề vòng vo: "Thân hình khổng lồ không phải là chuyện tốt, dù sẽ giúp sức lực tăng tiến mạnh, nhưng cũng sẽ làm lộ ra rất nhiều sơ hở. Trên thế gian này, lấy dáng người khổng lồ để nổi danh, lại còn có thực lực mạnh mẽ, thì chỉ có viễn cổ Thần Ma.

"Có điều thời kì viễn cổ Thần Ma sống, thì loài người vẫn còn trong thời kì mông muội, sống thành bộ lạc. Nên, con rắn trên bức họa này, hẳn là hậu duệ của viễn cổ thần ma, không phải là Thần Ma thật sự."

Sở Nguyên Chẩn khẽ gật đầu, lời đạo trưởng nói, giống với suy nghĩ của hắn.

"Cho dù như vậy, người có thể chém con đại xà này, thực lực e là cũng rất phi phàm." Sở trạng nguyên nói.

Cả mặt vách tường đều được vẽ tranh, họ vừa nói vừa đi, nhìn thấy nội dung sau đó.

Hoàng đế vì đền ơn đạo nhân, đúc cho hắn một cái đài cao, văn võ bá quan quỳ lạy.

"Đây không phải là bích họa chúng ta từng nhìn thấy à?" Hứa Thất An nói.

Ảnh vẻ quần thần quỳ lạy đài cao này, giống hệt bức bích họa vẽ ở bên ngoài kia.

Nội dung kế tiếp, làm mọi người thất kinh, đạo trưởng gương mặt mơ hồ kia vung kiếm chém chết hoàng đế, sau đó mặc long bào vào, đeo vương miện lên, soán vị ông ta.

Cái quái gì đây? Hứa Thất An trố mắt nghẹn họng.

Sở Nguyên Chẩn há miệng, như bị hành động của đạo trưởng làm cho khiếp sợ.

Kim Liên đạo trưởng cau mày.

Hằng Viễn đại sư nhíu mày: "Người có địa vị cao như vậy, đâu tới nỗi lưu luyến quyền lực hồng trần. Xưng đế đối với hắn thì có ý nghĩa gì?"

Vừa nói xong, Hứa Thất An và Sở Nguyên Chẩn cùng "A" một tiếng.

Hai người ăn ý nhìn nhau cười, biết đối phương cũng giống mình, đều nghĩ tới Nguyên Cảnh Đế.