Tiếp theo, nội dung bích họa miêu tả một cuộc chiến tranh, đội quân giáp đen đấu với đội quân giáp trắng. Phía sau đội quân giáp trắng chính là vị hoàng đế khổng lồ —— đạo nhân soán vị kia.
Đằng sau đội quân giáp đen là trống không.
Đội quân của hoàng đế ổn định phản loạn, nhưng hắn tựa hồ không định làm một hoàng đế tốt, hắn bắt đầu chơi trò vận động tập thể.
Trên ngai vàng, trong lòng hoàng đế là một nữ nhân lõa thể, xung quanh là nhiều nữ tử khác, cũng đều không mảnh vải che thân.
Tiếp theo, số lượng nam nhân và nữ nhân dần dần nhiều lên, vô số cặp nam nam nữ nữ, khoái trá làm vận động.
"Đây không phải là bích họa chúng ta nhìn thấy ở ngoài kia à?" Hứa Thất An nói xong, cảm thấy câu vừa rồi sao mà quen quá.
Bức bích họa "Nhiều người vận động" này, giống hệt bức ngoài kia, chỉ khác chăng là không có vẽ đường mạch hành khí. Ý muốn truyền đạt của bức bích họa này là, hoàng đế sau đó mê mệt song tu, trở thành người hâm mộ cuồng nhiệt thuật song tu Đạo Môn, hoang dâm vô đạo?
Không đúng, bản thân hắn ta là đạo nhân, soán vị làm hoàng đế!
Trong đầu Hứa Thất An nghĩ tới rất nhiều thứ, sau đó nghe Sở Nguyên Chẩn khẽ nói: "Đạo trưởng, vị hoàng đế này, quan hệ rất sâu xa với lưu phái song tu của Đạo Môn."
Ý thật sự hắn muốn nói là, đạo trưởng này có phải là tổ sư khai tông của lưu phái kia không?
Sở trạng nguyên vẫn là thông minh hết sức, mình cũng nghĩ như vậy. Hứa Thất An vừa gật đầu, vừa nhìn Kim Liên đạo trưởng.
"Không biết." Kim Liên đạo trưởng trả lời lời ít ý nhiều.
Mọi người chậm chạp rời đi, tiếp tục coi bích họa.
Có lẽ là trời cao không ưa trò chướng mắt này của hoàng đế, một ngày nào đó bỗng mây đen đại tác, lôi đình hạ xuống đánh chết hắn. Hoàng đế băng hà.
"Đạo trưởng soán vị, hoang dâm vô độ, vì vậy trời cao hạ xuống lôi đình đánh chết hắn, thế này thì câu lan quá." Bang chủ bệnh phu lắc đầu, cho ý kiến.
Ý của "câu lan quá" và "buồn cười quá" là tương tự nhau, thời đại này hí khúc thường đều là được biểu diễn trong câu lan.
Thành viên Thiên Địa hội mặt mày cổ quái, bởi vì họ liên tưởng đến nhiều thứ hơn.
Hứa Thất An từ góc độ lý tính phân tích: "Kỳ quái, có nhiều chỗ không phù hợp suy luận."
Đám người Kim Liên và Sở Nguyên Chẩn biết Hứa Thất An về mặt phá án rất có thiên phú khác với người thường, đều dừng suy nghĩ, lắng nghe hắn nói chuyện.
"Nếu chủ nhân ngôi mộ này là hoàng đế trong bích họa, cũng chính là đạo nhân, như vậy, bức bích họa này rất là kỳ quái." Hứa Thất An trầm giọng:
"Dù là bệ hạ anh minh thần vũ của Đại Phụng chúng ta, mà còn biết sửa đổi sách sử, che giấu điểm nhơ của mình. Trong khi bích họa này, vẽ khỏa thân thế này, chẳng lẽ là châm chọc?"
Bệ hạ anh minh thần vũ sửa đổi sách sử, che giấu điểm nhơ của mình! Hứa Ninh Yến cẩn thận qúa đi, cho dù ở trong trường hợp thế này, mà vẫn không để hở cái chuôi "Đại bất kính".
Sở Nguyên Chẩn thầm nhủ.
"Thiên lôi đánh chết hắn, nên, ngôi mộ này hẳn là bề tôi, hậu nhân xây cất, phê phán hắn không phải là rất bình thường sao?" Hằng Viễn nói.
"Đại sư, có lẽ ngài sẽ xây mộ cho kẻ thù, nhưng người khác thì chưa chắc." Hứa Thất An lắc đầu:
"Nếu hậu nhân căm ghét hắn, vậy sẽ không xây theo cách thức đại mộ như thế này. Ngược lại, cũng sẽ không vẽ bích họa như vậy. Trừ phi nội dung bích họa vô cùng chân thực."
Mọi người gật đầu, chấp nhận giải thích của hắn, Sở Nguyên Chẩn trầm giọng: "Với thực lực của đạo nhân, lôi đình bình thường không thể nào đánh chết hắn được. Lôi đình này có phải là còn có ngụ ý đặc biệt nào hay không?"
Lúc này, Kim Liên đạo trưởng lên tiếng, gằn từng chữ, trầm giọng: "Là thiên kiếp."
"Thiên kiếp?"
Nghe vậy, đám người Hứa Thất An đều quay qua nhìn Kim Liên đạo trưởng, đây là một từ ngữ xa lạ.
Kim Liên đạo trưởng từ từ gật đầu: "Trong hệ thống Đạo Môn, nhị phẩm gọi là 'Độ kiếp', vượt qua thiên kiếp, sẽ trở thành nhất phẩm Lục Địa Thần Tiên. A, thiên phạt của tiên đoán sư Ty Thiên Giám không so nổi với cái này đâu. Đạo thủ Nhân Tông đời trước, chính là bị thiên kiếp đánh cho tan thành mây khói."
Thì ra Đạo Môn nhị phẩm gọi là "Độ kiếp", nhất phẩm gọi là "Lục Địa Thần Tiên". Người của Thiên Địa hội vui vẻ ghi nhớ.
Hứa Thất An vỗ đầu: "Ta nhớ ra rồi, đạo trưởng ngươi từng nói, đạo thủ Địa Tông đáng chết đó chính là bị độ kiếp thất bại, mới bị ma tính cắn trả, sa đọa thành yêu đạo."
Lúc đó, sau khi giết chết Tử Liên, đêm ấy Kim Liên đạo trưởng lẻn vào phòng Hứa Thất An, nói chuyện thẳng thắn với hắn.
"Nói cách khác, vị hoàng đế này là Đạo Môn nhị phẩm, hơn nữa còn là nhị phẩm đỉnh phong, cách Lục Địa Thần Tiên cảnh chỉ còn một chút." Sở Nguyên Chẩn nói.
Kim Liên đạo trưởng thở phào nhẹ nhõm, "Chết trong thiên kiếp, tan thành mây khói, như vậy trong mộ này hẳn chỉ là mộ rỗng, vậy thì sẽ không có nguy hiểm gì quá lớn."
Mọi người nghe thế, đều thở phào, Hứa Thất An ung dung trêu: "Đạo trưởng, phán đoán chắc chắn quá, thường sẽ đưa tới hậu quả ngược lại."
Đạo trưởng này, đừng có cắm cờ lung tung.
Hứa Thất An dẫn đầu, mọi người đi qua mé bên kia của chủ mộ, thất vọng phát hiện bên này không có bích họa.
Cuộc thăm dò xung quanh chủ mộ đến đây kết thúc, Hứa Thất An cầm đuốc, dẫn mọi người đi vòng về khu vực trung tâm, nhìn thấy một lối đi rộng rãi.
Lối đi này nối thẳng tới đài cao ở chính giữa, hai bên lối đi là ao nước, màu đục ngầu.
"Hai bên đều là đài cắm nến."
Hứa Thất An dịch đuốc, ánh đuốc chiếu sáng hai bên lối đi, cứ mỗi mười bước lại có một đài cắm nến cao, kéo dài tới tận đài cao.
Trên đài vẫn còn nến chưa cháy hết, màu đỏ thẫm như máu, nhưng sáp nến chảy ra lại có một màu trong suốt, như hồng ngọc.
"Hình như là mỡ của hồng long Đông Hải, một cây có thể cháy suốt mấy chục năm không tắt." Kim Liên đạo trưởng ngửi một cái, nhận ra chất liệu của cây nến.
Hứa Thất An và Sở Nguyên Chẩn đốt nến lên, mang tới thêm nhiều ánh sáng cho chủ mộ.
Hứa Thất An vừa nhìn ao nước hai bên, đề phòng trong nước có tà vật ẩn núp, vừa thắp những cây nến trên đài ở sát lối đi.
Đuốc không cháy được lâu, cuối cùng sẽ tắt, phải dùng thứ khác thay thế nhiệm vụ chiếu sáng của nó trước khi nó cháy hết.
Tới gần đài cao, Hứa Thất An bỗng dừng lại, bởi vì trên bậc thang lên đài có hai hàng sĩ tốt đang đứng, nó lặng lẽ nhìn vào đám khách không mời.
Mẹ, làm lão tử giật cả mình! Hứa Thất An hùng hùng hổ hổ đi tới, nghiêng tai lắng nghe, xác nhận không nghe thấy tiếng tim đập, mới tiếp tục quan sát những ‘người’ kia.
"Chỉ là thây khô thôi, nhưng mọi người đừng chạm vào, đi theo sau lưng ta."
Nói xong, hắn bắt đầu bước lên bậc thang, qua chín mươi chín nấc, leo lên đài cao.
Trên đài, thứ đầu tiên Hứa Thất An nhìn thấy, là một cái quan tài bằng đồng xanh to tướng, ở bốn góc của đài có bốn bóng người cao lớn đứng nghiêm.
Bốn người, mỗi người cầm một loại vũ khí khác nhau, im lặng đứng đó, đứng suốt mấy ngàn năm, sừng sững không ngã.
Kim Liên đạo trưởng nhìn quan tài một cái rồi dời mắt đi, tới bên đài, quan sát một cái thây khô.
Thây khô mặc áo giáp vảy cá, cầm chùy tử kim, đeo mặt nạ bằng đồng xanh, chỉ lộ ra đôi mắt.
Những miếng vảy áo giáp được nối với nhau bằng dây đỏ, trên mỗi mảnh vảy đều có khắc phù văn kì lạ, vừa tà dị vừa tinh mỹ.
"Hình như đây là tác phẩm của Đạo Môn?" Sở Nguyên Chẩn cũng đang quan sát thây khô, nhưng thứ hắn nhìn là thanh kiếm bằng đồng xanh đã hoen rỉ loang lổ trong tay thây khô.
Kim Liên đạo trưởng nhìn xong bốn thây khô, quan sát áo giáp trên người họ, trầm ngâm:
"Đúng là có dấu vết của Đạo Môn, nhưng mà, loại phù văn thượng cổ này ta chỉ đoán lờ mờ được một hai, cái thây phía tây kia chủ kim, nam bắc đông chia ra là chủ hỏa, thủy, mộc."
"Địa đâu?" Hứa Thất An hỏi.
Kim Liên đạo trưởng không trả lời, mà nhìn vào cỗ quan tài đồng xanh ở chính giữ.
"Trung ương chủ đất!" Sở Nguyên Chẩn khẽ nói: "Bày cục kiểu này có ý gì?"
"Có phải là vãng sinh không?" Thuật sĩ hoang dã Công Dương Túc nhìn Chung Ly.
Chung Ly gật đầu: "Thiên địa vạn vật đều biến ảo từ ngũ hành, người cổ đại tin rằng, người sau khi chết được táng trong mộ, mộ ở trong đất, nếu có thể ở trong mộ bày ra ngũ hành trận, sẽ có ngày người chết sẽ được chuyển kiếp từ trong đất."
Mọi người lắng nghe hăng say, lưng Hứa Thất An chợt lạnh:
"Không đúng, đạo trưởng, không phải ngươi nói chết trong thiên kiếp, tan thành mây khói hay sao? Nếu không còn gì nữa, vậy làm sao mà chuyển kiếp? Bày Ngũ hành trận này thì có ích gì?"
Kim Liên đạo trưởng sửng sốt, con ngươi hơi co lại, trầm giọng: "Đi thôi, chủ mộ đi thăm dò qua là được, đừng dừng lại lâu."
Hứa Thất An gật đầu, đang định tuyên bố rút lui, thì chợt nghe thấy một tiếng thở dài vọng ra từ trong quan tài đồng xanh:
"Ngươi tới rồi!"
Khí lạnh từ dưới xương cụt dâng lên, vọt thẳng lên tới da đầu, Hứa Thất An "Ực" một tiếng, nuốt nước miếng, nghiêng đầu nhìn mọi người, thấy ai nấy mặt mũi mặc dù nghiêm túc, nhưng không hề sợ hãi.
Kim Liên đạo trưởng nhìn thấy mặt Hứa Thất An khó coi, bèn hỏi: "Ngươi sao thế?"
"Ta nghe… nghe thấy… trong quan tài…" Hứa Thất An ngập ngừng, rặn ra từng chữ:
"Có —— người —— nói —— chuyện."
Khí lạnh từ xương cụt vọt lên, da đầu mọi người tê dại trong nháy mắt.
Chung Ly rùng mình một cái, thiếu chút nữa không cõng nổi được Lệ Na.
Sở Nguyên Chẩn xanh mặt, giọng vừa nhỏ vừa vội: "Đi, rời khỏi chủ mộ, rời mau!"
Ai nấy đều nổi lên ý chí cầu sinh mãnh liệt, không nói một lời, quay đầu bước đi ngay.
Kít!
Nhưng, mọi người nghe thấy một âm thanh va chạm nặng nề, từ phía sau vọng tới.
Là tiếng nắp quan tài bị đẩy ra!