Ngụy Uyên mở nắp bình, hít một cái, liền nhíu mày. Ông ngửi thấy một cái mùi tươi nồng hơi gay mũi.
"Cái này gọi là gia vị." Hứa Thất An phổ cập khoa học.
Gia vị là một hỗn hợp, kết quả, lấy bột ngọt và mật đường làm thành phần chính, hai thứ này kết hợp, mang tới hiệu quả hỗ trợ lẫn nhau.
Hai từ gia vị này có thể nói là bác đại tinh thâm, nó có ba tầng ý nghĩa, một trong số đó chính là gia vị dạng thô mà ta đang nhìn thấy.
Loại thứ hai là gia vị đã được tinh chế, gọi là bột nêm. Loại thứ ba là đặc sản chỉ nam nhân mới có.
Đóng nắp lại, trả lại bình cho Hứa Thất An, Ngụy Uyên gọi một quan viên: "Bảo đầu bếp đi nấu bát mì."
Hứa Thất An ngầm hiểu, đi theo quan viên ra ngoài.
Một khắc sau, Hứa Thất An bưng một chén mì trứng gà thịt băm trở về, đặt lên bàn trước mặt Ngụy Uyên.
Ngụy Uyên gật đầu: "Ngươi ăn một miếng, thử độc giúp ta."
" " Chỉ có một đôi đũa, Hứa Thất An quay đầu đũa ăn một miếng.
Chờ một lúc, thấy đồng la nhỏ không sao, Ngụy Uyên mới động vào đũa.
Hứa Thất An buồn bã nói: "Nói không chừng độc là bôi ở trên đũa đó."
Ngụy Uyên sững người, cả giận nói: "Cút ra ngoài."
Hứa Thất An không cút, chỉ nhếch nhếch miệng, ở chung với Ngụy ba ba lâu như vậy, Ngụy Uyên là một người không dễ gì nổi giận, công phu điều tức cảm xúc phải nói là thâm hậu đáng sợ.
Quả nhiên, Ngụy Uyên mặc kệ hắn, cúi đầu ăn mì.
Nhai nhai sợi mì, ông quả thật có hơi kinh ngạc với mùi vị của mì, vị giác lần đầu tiên được nếm hương vị mới lạ. Đến khi lại nếm một muỗng nước canh, mắt Ngụy Uyên sáng bừng lên.
"Thế nào?" Hứa Thất An hỏi với vẻ chờ mong.
"Bao nhiêu đầu bếp dốc hết tâm huyết, cũng không làm ra được mùi vị như thế này." Ngụy Uyên hài lòng gật đầu, hoàng hậu ăn đã quen hương vị của những món ăn quý và lạ trong cung, bệnh kén ăn này ngoài việc bản thân không có khẩu vị, thì chán đồ ăn trong cung cũng là một nguyên nhân.
Hứa Thất An có thể cảm nhận được sự khen ngợi trong mắt của Ngụy ba ba.
Ngụy Uyên lấy trong khay một cái bình sứ, đưa cho Hứa Thất An, Hứa Thất An nhận lấy, đổ gia vị trong bình của mình qua đó một ít.
Sau đó đưa lại cái bình cho Ngụy Uyên.
Ngụy Uyên lắc đầu, không nhận, nhìn cái bình của hắn: "Trong bình đó là để cho ngươi, cái đó mới là của ta."
Hứa Thất An cái mặt ngu ra.
Hoàng hôn.
Cung nữ bưng lên rất nhiều món ăn ngon, mùi đồ ăn nồng nàn tỏa ra khắp phòng. Nhưng dáng vẻ hoàng hậu mệt mỏi, không vui nhíu mày:
"Bổn cung đã nói, chuẩn bị một chén cháo loãng thôi."
Cung nữ nói nhỏ: "Ngụy công vừa đưa tới một bí chế, dặn chúng nô tỳ nhất định phải làm cho nương nương ăn."
Một cung nữ khác nói với giọng chờ mong: "Nương nương, người nếm thử đi."
Các nàng đã thử rồi, mùi vị không giống bình thường, làm người ta khó quên. Ở trong Hoàng Cung đã nhiều năm, các nàng đã thử đủ thứ món sơn hào hải vị cho các chủ tử.
Nhưng chỉ có hương vị của hôm nay là chưa từng được nếm bao giờ, không khỏi làm người ta cảm thấy những món ăn trước kia chỉ là bình thường.
Nghe thấy là sắp xếp của Ngụy Uyên, hoàng hậu thở dài, có chút miễn cưỡng múc một chén canh, cau mày nhấm nháp.
Hương vị tươi ngon nồng đậm bùng nổ trong miệng, trong chiếc cổ thon dài, yết hầu chuyển động, theo bản năng liền nuốt xuống.
Sau đó, hoàng hậu múc hết muỗng này tới muỗng khác, không còn chút kháng cự khó chịu nào, ăn hết chén canh.
"Bổn cung chợt thấy đói, xới cơm đi." Hoàng hậu đưa chén cho cung nữ, nhìn chằm chằm vào những món ăn ngon đầy bàn với vẻ chờ mong.
Ngày hôm sau, vừa qua giờ mẹo, thái giám trong cung hoàng hậu mang theo một đống vàng bạc ngọc khí đi tới nha môn Đả Canh Nhân.
Ngụy Uyên tiếp hoạn quan ở Chính Khí Lầu. Vị công công này rõ ràng là quen biết với Ngụy Uyên đã lâu, thoải mái ngồi xuống bàn, vừa uống trà Ngụy Uyên tự tay pha, vừa cười:
"Ngụy công tìm đâu ra bí phương đó thế, tối qua hoàng hậu nương nương ăn rất là vui."
Ngụy Uyên nhìn ông ta, hơi hồi hộp hỏi: "Không còn bị chán ăn? Ăn được bao nhiêu?"
Công công cười: "Ăn nhiều hơn hẳn trước, còn nhiều hơn cả hồi còn khỏe mạnh. Sáng sớm nay, lần đầu tiên hoàng hậu nương nương hỏi món ăn trưa đấy."
Ngụy Uyên nở nụ cười từ tận đáy lòng.
Giờ ngọ vừa qua, Hứa Thất An được Hoài Khánh công chúa gọi vào nội cung, qua cửa sổ đầy ánh sáng của nhã phòng, nhìn thấy công chúa đang tì ngực lên bàn.
Nàng vẫn lãnh diễm, cao quý, xinh đẹp như xưa, nếu không nhìn bộ dáng đầy đặn kia, sẽ cảm thấy công chúa điện hạ chẳng khác gì đóa sen trắng trên núi tuyết, không nhiễm một hạt bụi.
"Hôm nay Bổn cung ăn trưa ở chỗ với mẫu hậu, điều chế kia của ngươi hình như có cải tiến hả?" Hoài Khánh công chúa hỏi.
"Là công lao của Tống sư huynh và Thải Vi cô nương." Hứa Thất An nói.
Hoài Khánh công chúa gật đầu, "Bổn cung có chút lưu luyến cái mùi vị này, nhưng mẫu hậu lại keo kiệt không cho. Ngươi có còn không?"
"Không còn." Hứa Thất An lập tức lắc đầu: "Đầy một bình đều đưa cho Ngụy công, đưa tới chỗ Hoàng hậu nương nương hết rồi."
Thật ra hắn vẫn còn một bình nhỏ, nhưng không thể cho Hoài Khánh được, hắn phải để dành cho Phiếu Phiếu.
Không phải điều ấy có nghĩa là Lâm An công chúa có vị trí cao trong lòng hắn, mà là vì rất có khả năng Phiếu Phiếu sẽ làm ầm ĩ, hậu cung của Hoàng Đế nói lớn không lớn, thứ đồ chơi mới lạ như gia vị sớm muộn cũng sẽ truyền tới chỗ Lâm An. Thật ra có nghe thấy cũng không sao, vì đó là đồ Ngụy Uyên đưa tới.
Nhưng Hoài Khánh công chúa lại biết "Người khởi xướng" thật sự của thứ ấy là ai, với bụng dạ đen tối của Hoài Khánh, đến lúc đó nhất định Phiếu Phiếu sẽ thành oán phụ như bình dấm đổ, sẽ đổ hết cơn giận lên đầu Hứa Thất An.
Dù sao trong lòng Lâm An công chúa, Hứa Thất An đã bỏ gian tà theo chính nghĩa, đã trở thành kẻ hầu dưới trướng của nàng từ lâu rồi.
Hoài Khánh công chúa nhẹ chau đôi mi thanh tú, "Nhưng Bổn cung nghe nói, chỗ gia vị Ngụy Uyên đưa đến chỗ mẫu hậu chỉ có nửa bình."
"Hả?" Hứa Thất An sững người, nhìn Hoài Khánh.
Hoài Khánh cũng nhìn lại hắn, hai người không khỏi trầm mặc.