TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 258: Nữ nhân (2)

Bốn người đi dạo trong Bạch Đế Thành một hồi, ngắm nghía phong thổ dân tình địa phương, ăn món ăn ngon.

Nữ tử tự xưng Tô Tô, xuất thân nhà thương nhân, cha là thương nhân tơ lụa, nên mới mặc đồ đẹp như vậy.

Nàng thấy ba công tử này tuấn tú lịch sự, tướng mạo bất phàm, nên sinh lòng kính ngưỡng, không kiềm được lòng muốn kết giao.

Là kết giao hay cái gì giao . . . Ngươi nói cho rõ đi. . . Hứa Thất An thầm mắc ói. Mấu chốt là, giải thích thiếu muối như vậy, mà Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu lại tin, lại tin. . . .

Ừ, không thể trách bọn họ, bọn họ đã bị hàng mê muội đầu óc mất rồi.

Vào trà lâu, trong bao sương, Tống Đình Phong đẩy bánh ngọt tới trước mặt Tô Tô, giọng ân cần: "Sao Tô Tô cô nương không ăn?"

"Ta không đói."

"Sao Tô Tô cô nương không uống trà?"

"Ta không khát."

Uống vô sợ chảy hết ra luôn í. . . Hứa Thất An nâng chung trà lên, cười: "Tô Tô cô nương, vào trà lâu mà không uống trà, có phải coi thường ba huynh đệ chúng ta không?"

Tô Tô bày vẻ nghẹn khuất: "Sao công tử lại nói thế."

"Ninh Yến, Tô Tô cô nương không muốn uống, ngươi chớ bức bách người ta." Chu Quảng Hiếu với Tống Đình Phong lập tức rầy đồng liêu, ra mặt thay người trong lòng.

Con khỉ, hai ngươi còn không biết mình họ gì luôn rồi nhỉ. . . . Thứ bên dưới thay cho cái đầu luôn rồi. . . . Hứa Thất An bèn bỏ qua ý tưởng dùng nước làm ướt người giấy.

Tô Tô khẽ nhấp đôi môi nhỏ nhắn, lơ đãng hỏi: "Nghe giọng mấy vị công tử, hình như không phải nhân sĩ Vân Châu."

Tống Đình Phong hất cằm, giọng kiêu căng: "Bọn ta là người kinh thành."

Tô Tô "nha" một tiếng, đưa tay lên che miệng, giọng kinh ngạc mang theo kính ngưỡng: "Mấy vị công tử là nhân sĩ kinh thành? Tiểu nữ nghe nói kinh thành là tòa thành thân thiện hàng đầu thiên hạ, là nơi địa linh nhân kiệt, trong lòng ước mơ đã lâu."

Hứa Thất An phải thừa nhận, bàn về cách thức khơi dậy lòng của nam nhân, nữ quỷ không biết lai lịch này là người mạnh nhất trước nay hắn thấy, cả Phù Hương cũng phải kém hơn một bậc.

Ả ta luôn có thể khơi được tới nơi phòng thủ yếu ớt nhất của nam nhân.

Đây mới thật sự là dụ dỗ nha. . . dùng thân thể làm mồi câu là loại sắc dụ thấp kém, khiến đầu óc trở nên hưng phấn mới là tinh túy của sắc dụ.

Chu Quảng Hiếu không khỏi lấy le bổ sung: "Bọn ta là Đả Canh Nhân. . . Tô Tô cô nương từng nghe nói tới Đả Canh Nhân chưa?"

Tô Tô rất phối hợp lắc cái đầu nhỏ, chớp chớp đôi mắt trong veo ngây thơ.

Tống Đình Phong cướp lời, khen nha môn Đả Canh Nhân một bài hết lời, nhận được ánh mắt đầy ngưỡng mộ của Tô Tô cô nương, cả người trở nên nhẹ bẫng đứng không vững.

Tô Tô tỉnh rụi dẫn dắt đề tài, "Các vị công tử. . . A không, đại nhân, theo Tuần phủ đến Vân Châu làm gì?"

"Dĩ nhiên là tra án."

"Tra án gì?"

Tống Đình Phong đang định trả lời, bị Hứa Thất An ở dưới bàn đá vào chân một cái, mới tỉnh táo được một chút, khổ sở nói: "Tô Tô cô nương, chuyện này liên quan đến cơ mật triều đình, không thể truyền ra ngoài."

Tô Tô cười bình thản: "Là tiểu nữ không biết cân nhắc."

Nhận sai vô cùng sảng khoái, không hề có chút giả bộ nào, khiến Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu vô cùng ưa thích.

Ý chí ba người các ngươi còn kiên định nhỉ, bà cô phải thêm chút lực mới được, nếu hôm nay không mang được về tin gì hữu dụng, chủ nhân sẽ giận, chủ nhân mà nhận, không cho ta nam nhân đâu. . . . Cái tên kêu Hứa Thất An này có ý chí vững vàng ghê, dù thường xuyên nhìn lén ta, nhưng đầu óc của hắn luôn là tỉnh táo nhất. .. Ừ, chủ nhân phân phó ta dụ dỗ hắn, hai tên còn lại có thể bỏ qua. . . .

Nữ quỷ bắt đầu xuất chiêu rồi, không được, Đình Phong và Quảng Hiếu sắp không chịu nổi nữa, mình phải ra tay thôi. . .

Hứa Thất An và Tô Tô đầu mang ý xấu nhìn nhau cười một cái, Hứa Thất An giành nói trước: "Ta đi vệ sinh một cái, Đình Phong Quảng Hiếu, các ngươi phụng bồi Tô Tô cô nương."

Két. . . sầm. . . cửa phòng bao mở ra, rồi đóng lại.

Trong phòng chỉ còn lại ba người, Tống Đình Phong gọi: "Tô Tô cô nương. . . ."

Đôi môi đỏ của Tô Tô khẽ hé, phun ra một làn âm khí hư ảo, phả lên mặt hai người.

Hai người tức khắc trở nên đờ đẫn, trông như tượng gỗ.

Trong ảo giác, Tống Đình Phong nhìn thấy Chu Quảng Hiếu cũng rời đi, trong phòng bao chỉ còn lại hắn và Tô Tô. Lúc này, Tô Tô cô nương đứng dậy, bắt đầu cởi quần ra.

Quần lụa, áo lót… từng món từng món một ra đi. . . .

"Tô, Tô Tô cô nương đừng như vậy, ta không phải người như vậy."

"Tô Tô cô nương, chúng ta qua cây cột bên kia. . . . ."

Ảo thuật tương tự cũng xảy ra với Chu Quảng Hiếu, Nhưng hắn không dối trá như Tống Đình Phong, giả vờ mình là người đàng hoàng, hắn kéo Tô Tô cô nương lên ngồi ở trên bàn. . .

. . . .

"Xoẹt!"

Khí cơ đốt cháy trang giấy, Hứa Thất An ném trang giấy cháy vào trong bầu rượu, lát sau, tờ giấy cháy hết, khói xanh bay ra khỏi miệng bầu, bên ngoài bầu rượu xuất hiện những văn tự nguyền rủa phức tạp.

Đây là phong linh phù lục của Đạo môn, chuyên dùng để bắt quỷ.

Lúc thi triển bùa này, cần tìm một vật làm vật chứa, ly, bình, nang, hồ, vò gì cũng được, nhắm miệng bình vào ác linh, phù lục sẽ ứng kích có hiệu lực.

Hắn nhét bầu rượu vào trong ngực, nắm ngọc ban chỉ trong lòng bàn tay, quay lại phòng bao.

Mới vừa đi tới cửa, hắn đã nghe thấy hai âm thanh hít thở nặng nề, đều của nam tử, làm lòng Hứa Thất An trầm xuống, nghĩ ngay tới khả năng không hay.

Mình đã đánh giá thấp nữ quỷ này.

Trong phòng bao, Tô Tô nghe thấy tiếng bước chân, bèn lớn tiếng: "Là Hứa công tử phải không? Hai vị công tử chẳng biết tại sao, đột phát chứng bệnh, ngươi mau tới xem xem. . ."

Hứa Thất An vừa giữ cảnh giác, vừa phối hợp "vội vã" đẩy cửa phòng.

Thấy trong phòng bao, Tống Đình Phong ôm một cây cột, điên cuồng đưa đẩy; Chu Quảng Hiếu hai tay đè dọc theo bàn, phô trương lực eo.

". . . ." Hứa Thất An sợ ngây người.

Ngay lúc này, Tô Tô mai phục ở cạnh cửa, bắt ngay cơ hội, phun âm khí về phía hắn.

Ý thức của Hứa Thất An hơi trầm xuống, nhưng trong tích tắc đã tỉnh trở lại, ngọc ban chỉ trong lòng bàn tay tràn ra một luồng lực ấm áp.

Hắn phối hợp tạo vẻ con ngươi tan rã, giả vờ mình trúng ảo thuật.

"Kẹt. . ." Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, bên tai vang lên tiếng cười khẽ.

Tô Tô cô nương bước quanh phòng một vòng, cười khanh khách: "A, nam nhân!"

Ả ta ngồi xuống trường kỷ, vắt chân lên, từ nữ nhân quyến rũ nhu mì, đổi thành nữ vương cao lãnh.

Không để ý tới hai đồng la bị trúng chiêu đang đắm chìm trong tình yêu, ả ta nhìn Hứa Thất An, mày liễu khẽ nhướng: "Bà cô có lời hỏi ngươi, thành thật trả lời."

Hứa Thất An ánh mắt tan rã gật đầu, như một tên ngốc hoàn toàn nghe lời, mặc người định đoạt.

Tô Tô trầm ngâm một lúc, hỏi: "Chu Mân có phải ám tử Đả Canh Nhân không?"

" Phải."

. . . . Giống với lời chủ nhân đã nói! Tô Tô khẽ gật đầu, không còn nghi ngờ, nói ngắn gọn: "Nói hết tin tức các ngươi có được cho ta nghe."

Đồng la đối diện ánh mắt đờ đẫn nói: "Ngươi nằm mơ!"

Hử?

Tô Tô sửng sốt, ngay sau đó, ả ta nhìn thấy đồng la Hứa Thất An trấn định moi trong ngực ra một bầu rượu nhỏ, mở nắp bình, chĩa miệng bầu ngay vào ả:

"Thu!"

Suốt cả quá trình, hắn vẫn giữ nguyên ánh mắt đờ đẫn thất thần, nên đến khi hắn móc bầu rượu ra, Tô Tô mới nhận ra tình hình không đúng.

Trong tích tắc, một lực hút cực mạnh bao phủ lấy ả, kéo linh thể của ả ta, hút vào trong bầu.

"A, nữ nhân!"

Mắt Hứa Thất An lóe lên, trở lại bình thường, mỉm cười đậy nắp bình vào.