Nguyên Cảnh Đế nhìn Ngụy Uyên, vuốt cằm: "Chuyện gì?"
Ngụy Uyên hỏi: "Trong chiết tử Thanh Châu Bố Chánh Sứ Ty truyền về, có viết rõ thơ này là của Bố Chánh Sứ Dương Cung làm chăng?"
Hắn nói lời này là có ý gì? Các lão làng chốn quan trường đều ngửi thấy có mùi.
Nguyên Cảnh Đế không trả lời, mà hỏi ngược lại: "Có vấn đề gì?"
Trong chiết tử không hề nói thơ là Dương Cung viết, mà chọn lời như sau: Dương công giao trách nhiệm cho bách quan Thanh Châu lập giới bia, khắc chữ viết trên bia, để răn nhắc người đời.
Đây là một loại dùng từ rất thông minh, vừa không nói rõ, lại cũng không có chỗ sơ hở để bắt bẻ. Khi Nguyên Cảnh Đế thấy, cũng có ý ngầm cho phép.
"Thơ này không phải do Dương Cung làm, mà là người khác. Vi thần cảm thấy, thơ này một khi truyền lưu, nhất định sẽ nổi tiếng thiên hạ, đối với con người, chính là một cơ hội chỉ có thể gặp không thể cầu để dương danh tên tuổi. Không nên bị Dương Cung độc chiếm." Ngụy Uyên nói.
"Hả? Thanh Châu có đại tài như vậy khi nào?" Nguyên Cảnh Đế bật cười, hứng thú nhìn chằm chằm Ngụy Uyên: "Nhưng mà, làm sao ngươi biết?"
Không phải Dương Cung làm, mà là người khác. Thanh Châu quả là có nhiều tài tử, đúng là đại châu của khoa thi. Chư công thầm nghĩ, theo câu hỏi của Nguyên Cảnh Đế, đều quay qua nhìn Ngụy Uyên.
Cũng đang nghi ngờ làm sao Ngụy Uyên biết bài thơ này không phải Dương Cung làm.
"Cũng không phải là người Thanh Châu." Ngụy Uyên lắc đầu.
Nguyên Cảnh Đế giọng nghi vấn "ừ" một tiếng.
"Hơn nữa, vi thần còn biết thơ này cũng không phải là làm ở Thanh Châu, mà đã ra đời vào buổi sáng hơn một tháng trước rồi. Cũng không phải người Thanh Châu làm." Ngụy Uyên lại nói.
Lần này, chúng đại thần cũng đi theo nghi ngờ "ừ" một tiếng, Cấp Sự Trung phát biểu câu "Đây mới là thi từ Đại Phụng" nói với giọng nghi ngờ:
"Ngụy Công đừng ở trước mặt bệ hạ nói vòng vo nữa."
Lão già chết tiệt, vừa mở miệng là chụp mũ người ta.
Buổi sáng một tháng trước đã xuất thế? Không phải người Thanh Châu làm? Đám quan viên tâm tư bén nhạy giật mình, đưa ra suy đoán.
Nhất thời, sắc mặt chư công trở nên cổ quái.
Ngụy Uyên nhìn sắc mặt Nguyên Cảnh Đế đột nhiên trầm xuống, giọng bình tĩnh: "Thơ này là của đồng la nha môn Đả Canh Nhân, Hứa Thất An làm, bản nguyên gốc vẫn còn được bày trong nha môn, chư vị đại nhân nếu muốn thưởng thức, bổn quan có thể cho mượn xem."
Quả nhiên là hắn! Tiếng bàn luận xì xào lại vang lên:
"Người này đại tài, không đọc sách thật là đáng tiếc."
"Hừ, tên Hứa Bình Chí kia đúng là đồ võ phu thô tục, mắt chuột nhìn thấp mà."
"Hứa Thất An này, nếu là có thể vào Quốc Tử Giám, tốt biết bao nhiêu!"
Đến lúc này, cho dù chư công trong triều không thích Hứa Thất An, cũng không tránh được thở dài tiếc rẻ, nhân tài làm thơ này nếu là người có học, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là người có học của Quốc Tử Giám, thì tốt biết bao.
Không ai nghi ngờ Ngụy Uyên nói dối, ngay cả kẻ địch của ông ta cũng vậy. Ngụy Uyên không có khả năng nói dối, cũng không cần phải ở đây làm việc ấy, nói chuyện không có bằng chứng.
Cấp Sự Trung kia lúng túng, cúi đầu không nói gì nữa, giữ im lặng.
Nguyên Cảnh Đế "A" một tiếng: "Ngươi nói tới chuyện này, là có ý gì?"
Ngụy Uyên cười ha ha: "Dĩ nhiên là nêu cao tên tuổi giúp thuộc hạ."
Nguyên Cảnh Đế hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không nói gì.
Tuy ông ta không thích Hứa Thất An, nhưng là cửu ngũ chí tôn, không đến nỗi cứ túm chặt một đồng la nho nhỏ không tha. Chưa kể, kẻ Nguyên Cảnh Đế không thích, trong triều có không ít.
Dĩ nhiên, nếu đồng la nhỏ đó phạm sai lầm, hoặc chọc giận ông ta, lại là một chuyện khác.
Núi Thanh Vân, thư viện Vân Lộc.
Từ chân trời, một con vân nhạn bay tới, vỗ cánh lao thẳng tới núi Thanh Vân, lướt qua những cái sân, những tòa lầu các, đến một các nhỏ xinh xắn nằm bên vách đá, trong vọng sảnh trên lầu hai, được một bàn tay ung dung đón lấy.
Ánh sáng xanh biến hóa, vân nhạn hóa thành một con nhạn giấy được cắt rất đẹp, giống y như đúc.
"Dương Tử Khiêm gửi thư về." Lý Mộ Bạch cười quay đầu, nói với hai Đại Nho trong phòng, hai kẻ chơi cờ dở ẹt.
Trương Thận và Trần Thái đang chém giết nhau hăng máu, không buồn ngẩng đầu lên, thuận miệng hỏi: "Viết cái gì?"
Lý Mộ Bạch mở thư, mặt mỉm cười đọc, không lâu sau, nụ cười trên mặt dần biến mất, sắc mặt dần chuyển thành dữ tợn.
"Vô sỉ, thật là vô sỉ!" Lý Mộ Bạch bóp lá thư trong tay, gầm lên:
"Lão tặc Dương Cung, mặt dày vô sỉ, uổng cho hắn ta là người có học. Lý Mộ Bạch ta xấu hổ dùm hắn, xấu hổ dùm hắn."
Tiếng gầm vang lên bất ngờ, làm Trương Thận và Trần Thái giật mình.
"Sao vậy? Một phong thơ của Tử Khiêm cũng chọc được ngươi tức giận như vậy?" Trương Thận lắc đầu với vẻ không biết làm sao, cười nhạo:
"Thuần Tĩnh à, tính tình ngươi hơi kém thật đó, nóng nảy dễ giận, nên năm đó mới bị bại dưới tay Ngụy Uyên. Ngươi nhìn Ngụy Uyên đi , bình tâm tĩnh khí, bất động như núi."
Đại Nho Trần Thái lắc đầu: "Tính tình Thuần Tĩnh đúng là hơi nóng nảy, đưa thư cho ta xem nào."
Lý Mộ Bạch đã giận lắm rồi, trong lòng đầy mùi chanh chua loét, tức giận hừ một tiếng, quăng lá thư lên bàn cờ.
Trương Thận đưa tay nhặt lên, ngưng thần đọc, trong thư, Dương Cung Dương Tử Khiêm nói, ở Thanh Châu khi tiếp đón đoàn người Tuần phủ, hắn gặp Hứa Thất An.
Dương Cung khen Hứa Thất An hết lời, gọi hắn là đệ nhất thi tài năm trăm năm nay của Đại Phụng, khen mãi khen mãi, khen tới mức Trương Thận cảm thấy không được bình thường, ngửi được mùi khoe khoang và chứng tỏ hơn người.
Nhìn xuống chút nữa, thấy một bài thơ:
Ngươi ăn lộc ngươi, xương dân máu dân, hạ dân dễ hiếp, trời cao khó lừa. —— Hứa Thất An (sư Dương Cung)
Trong thơ còn nói, đây là in lại từ chữ viết trên bia.
Ùng! Vách đá chấn động kịch liệt, đá vụn cuồn cuộn, từ trong các tỏa ra thanh khí gây rung chuyển, tiếng gầm của Trương Thận và Trần Thái vang khắp cả thư viện Vân Lộc.
"Lão tặc Dương Cung không xứng vi nhân sư biểu, lão phu đề nghị, đá tên gian tặc này ra khỏi thư viện Vân Lộc."
"Một bài thơ tiễn biệt thì thôi, giờ cả bài này cũng thuộc về hắn? Lão phu không phục! !"
"Tức chết ta, tức chết ta, hắn còn dám viết thơ khoe khoang!"
Ở dịch trạm ăn bữa trưa mang đầy hương vị Vân Châu xong, Hứa Thất An rót cho mình một ly nước lạnh, tinh thần phấn chấn.
Mặc đồ trong màu trắng trở về phòng, mở nắp bầu rượu, khói xanh lượn lờ bay ra, hóa thành mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, bạnh cổ mắng to:
"Nam nhân thúi!"
Hứa Thất An bất đắc dĩ nói: "Vốn định thả cho ngươi đi, nhưng giờ ta đổi ý."
Tô Tô lập tức thay đổi thái độ, nũng nịu như nước: "Gia ~ "
Hứa Thất An híp mắt, nhìn nàng ta với ánh mắt dò xét.
"Gia, ngài nhìn cái gì thế?" Tô Tô chớp chớp mắt, thuận thế tạo tư thế vũ mị dụ người.
"Ta đang suy nghĩ Ninh Thái Thần đã làm như thế nào." Hứa Thất An nói thẳng không kiêng kỵ.
"Ninh Thái Thần là ai?"
"Là một thư sinh, hắn cũng yêu một Mị."
"Mị đó nhất định là thèm thuồng tinh khí của hắn." Tô Tô tức giận nói.
"Tại sao?"
"Vì ta chính là Mị, ta cũng rất thèm ăn tinh khí của nam nhân."
"Ngươi ăn như thế nào?" Hứa Thất An híp mắt, trầm giọng: "Thành thật khai báo, ta phải căn cứ mức độ tội nghiệt của ngươi để cân nhắc có thả ngươi hay không."
"Dùng miệng hút." Tô Tô bày vẻ thiếu nữ vô tội, "Người ta hút đều là sơn phỉ thập ác không tha, ta chưa từng lạm sát kẻ vô tội."
"Hút chỗ nào? Ừ, ta chỉ là tò mò thủ đoạn của Mị thôi."
"Hút đầu."
"Đầu nào?" Mắt Hứa Thất An sáng trưng.
Tô Tô khó hiểu, nhưng vẫn cặn kẽ tỉ mỉ trả lời, ngón tay nhỏ nhắn chỉ vào mi tâm của mình: "Chỗ này."
Ánh sáng trong mắt Hứa Thất An tắt ngúm, trầm giọng: "Ta nghĩ rồi, ngươi làm nhiều chuyện ác, ta không thể tùy tiện thả ngươi ra được, trở về đi."
Bụp!
Đậy bầu rượu lại.