Sau đó, họ tìm thêm rất nhiều quyển sách có thể dễ tìm thấy khác, dùng cách này để giải ám hiệu mật mã, nhưng đều thất bại.
Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu có chút nhụt chí, Tống Đình Phong híp mắt lại chỉ còn một cái khe, nói: "Ninh Yến, ngươi đột nhiên cũng hết thông minh rồi."
Rõ ràng có thể cảm giác được, độ linh hoạt trong suy nghĩ của Hứa Thất An đã bị giảm sút nghiêm trọng, không còn bén nhạy như ngày xưa.
Hứa Thất An ngẩng đầu lên, chăm chăm nhìn lương mộc giăng khắp nơi, tức giận đáp trả: "Cơ thể bằng hữu của ngươi nếu không ổn mấy ngày liền, thì có bị mất tinh thần không?"
"Sao, sao lại nói tới bằng hữu của ta!" Tống Đình Phong lúng túng.
"Ha." Hứa Thất An thầm nghĩ, đã mười ba ngày ta không ngủ, ngươi còn trông chờ đầu óc ta suy nghĩ nhanh à? Tô Tô đúng là đồ vô dụng, chút xíu thần thông cũng không có, nuôi nàng ta có ích lợi gì.
Nhưng mà, ưu điểm của Mị không nằm ở trong nội hàm, mà ở cái vỏ bên ngoài.
Nuôi một con mị, tương đương nuôi một con cá trong ao, so với việc khổ cực nuôi đám lốp xe dự phòng Hoài Khánh, Lâm An, Phù Hương, Thải Vi thì thoải mái thích ý hơn.
Đến lúc đó, chủ ao Hứa Thất An tay cầm cương xoa, chỉ cần nhìn trúng con nào, là có thể nhanh nhẹn cắm trúng vào con đó.
"Hay là nghỉ ngơi một chút đi." Tống Đình Phong đề nghị.
"Bảo dịch chốt đưa chút đồ ăn ngọt tới." Hứa Thất An nói.
Khi đầu óc mệt mỏi, cách tốt nhất là nạp thêm lượng đường vào. Đường là năng lượng duy nhất óc có thể sử dụng được, đa phần người ham ăn là ăn ngọt, thật ra không phải vì ăn ngọt rất ngon, mà là để óc đôn đốc thân thể hấp thu đường vào.
Hứa Thất An bây giờ rất cần đường.
Dịch chốt làm súp trứng hoa quế viên, bánh ngọt bồ đào, đậu hũ hạnh nhân cho bọn họ.
Hứa Thất An nhìn mặt bắt hình dong, chọn súp trứng hoa quế viên, đưa đậu hũ hạnh nhân cho Mị mắt hí, Tống Đình Phong vui lắm, cười: "Ninh Yến, sao ngươi biết ta thích ăn đậu hũ ngọt?"
Vì nhìn ngươi là biết là kẻ kì dị rồi. Hứa Thất An cười: "Vì chúng ta là huynh đệ mà, nhìn ngươi lấy nước mắt rửa mặt, cho ngươi ăn đậu hũ, ngọt tới tâm ngươi luôn."
Ai lấy nước mắt rửa mặt? Tống Đình Phong liếc mắt, biết hắn ám chỉ chuyện Tô Tô.
Như đã nói, Tô Tô cô nương thật là diệu, là một cô nương hiếm thấy, có thể đại chiến ba trăm hiệp với ta. Tống Đình Phong lại nhớ tới chuyện mất hồn xảy ra trong phòng bao trà lâu hôm nay, thất thần.
"Ngươi không hiểu được đâu, ngươi là lãng tử, còn ta không phải." Tống Đình Phong lắc đầu, cười khẩy:
"Trước kia lúc ngươi mới vừa gia nhập Đả Canh Nhân, ta đã khuyên ngươi cưới Lữ Thanh Lữ bộ đầu, ngươi õng õng ẹo ẹo không đồng ý, quay đầu đi giao hảo với Phù Hương, lúc đó ta đã biết ngươi là đồng loại. Nếu Lữ bộ đầu gả cho ngươi, đó chính là một đóa hoa tươi cắm trên bãi cứt trâu."
Trong đầu Hứa Thất An thoáng qua hình dáng anh tư hiên ngang của Lữ Thanh, tức giận nói: "Dù Lữ bộ đầu không đẹp bằng Phù Hương, nhưng ngươi nói nàng là cứt trâu, thật là quá đáng."
"Ta đâu có nói nàng là cứt trâu, ta nói ngươi á."
"Chứ ngươi nói gì hoa tươi cắm trên bãi cứt trâu?"
" "
Ăn đồ ngọt xong, vì trạng thái của Ninh Yến không tốt, Tống Đình Phong liền chủ động gánh vác trách nhiệm nặng nề đi phá án, hắng giọng:
"Chúng ta đổi hướng suy nghĩ đi. Nếu ta là Chu Mân, ta nhất định sẽ giấu quyển mật mã ở một nơi mà người của Tuần phủ có thể tìm được bất cứ lúc nào, nhưng không phải là nơi khiến người ta chú ý."
"Ừ!" Hứa Thất An gật đầu.
"Chỗ ở của Chu Mân đã kiểm tra rồi, không có ngăn bí mật hay đồ gì khả nghi. Những quyển sách hắn để lại này, chúng ta cũng mới kiểm tra rồi." Chu Quảng Hiếu nói.
Tống Đình Phong nghĩ nghĩ, sờ cằm, "Có khi nào, không phải là sách không? Chu Mân tâm tư kín đáo, chuyện người khác có thể nghĩ tới, hắn đương nhiên cũng có thể nghĩ đến.
"Chúng ta thoải mái đổi hướng nghĩ khác đi. Đó có thể là một quyển có viết chữ, nhưng không phải là sách? Ninh Yến, ngươi thấy có khả năng này không?"
"Tốt lắm, Đình Phong, sự thông minh tài trí của ngươi đã thành công làm ta chú ý, ngươi là một thiên tài bị nữ nhân Giáo Phường Ty làm cho trễ nãi." Hứa Thất An khen nức nở, hỏi:
"Vậy theo ngươi đó có thể là gì? Không thể là sách nữa, mà nằm trong số di vật của Chu Mân. Hơn nữa còn phải tương đối dày."
Hứa Thất An bỗng dừng lại.
"Là hoàng lịch? !" Tống Đình Phong thốt ra trước tiên.
Chu Quảng Hiếu cắm đầu làm người tốt, đúng là moi ra được một quyển hoàng lịch rất dày trong đống di vật: "Có phải nó không?"
"Chính là nó!" Hứa Thất An khạc một hơi trọc khí nghẹn ở trong ngực ra, mắt đầy hưng phấn.
Là sách, mà cũng không phải là sách. Vừa dễ thấy, lại bình thường không có gì đặc biệt. Dựa theo tính toán và phân tích về Chu Mân trong thời gian vừa qua, Hứa Thất An có một sự khẳng định rất lớn, đây chính là phong cách của Chu Mân.
Ba người đợi không kịp, mở hoàng lịch ra, bắt đầu từ chữ thứ nhất, đếm tới chữ thứ một trăm sáu mươi hai: Ngày!
"Ngày" trong ngày Ất Mão.
Tiếp theo là chữ thứ ba trăm bốn mươi bảy, chữ thứ bốn, chữ thứ nhất, chữ thứ hai.
Hợp lại: Mặc nhật quang đinh nhất ngũ!
Đương nhiên, lại sai.
Tiếp đó, họ áp dụng phương pháp thứ hai, lấy theo số trang, không lấy theo số chữ nữa.
Lấy theo số trang, như vậy mỗi một số đếm sẽ đối ứng với một ngày nào đó trong lịch. Kết quả tổ hợp như sau:
Mặc, ngày 6 tháng 4, ngày 15 tháng 1, ngày 29 tháng 1, ngày 25 tháng 1, ngày 26 tháng 1.
"Ngày, cũng sai rồi." Hứa Thất An ném hoàng lịch đi, chửi tục: "Hướng nghĩ này không đúng, làm lại."
"Có lẽ chúng ta bỏ cái "Mặc" này ra đi. Vì nó là chữ duy nhất, hơn nữa còn đứng đầu tiên." Chu Quảng Hiếu nói.
Đứng đầu có ý nghĩa rất quan trọng.
Hứa Thất An dứt dứt mi tâm: "Ngươi có hướng gì à?"
Chu Quảng Hiếu lắc đầu.
Hứa Thất An lại hỏi: "Chữ ‘Mặc’ này, ở trong nha môn chúng ta không có ý nghĩa gì đặc biệt chứ ?"
Tống Đình Phong trầm ngâm: "Tuần phủ đại nhân và Khương kim la đã từng nghiên cứu các ám hiệu, nếu chữ "Mặc" là một ám hiệu của nha môn, Khương đại nhân và Tuần phủ đại nhân hẳn đã phát hiện ra rồi."
"Tuần phủ đại nhân thì phát hiện ra được cái gì? Ông ấy chỉ giỏi đoán chữ thôi." Hứa Thất An bĩu môi, sau đó ngẩn ra.
Linh quang chợt lóe lên trong cái đầu đã khô kiệt, điện quang hỏa thạch cứ thế bùng lên.
Hắn nhớ hồi còn ở trường cảnh sát, một giáo sư nghiên cứu tâm lý học phạm tội đã từng nói, hành vi của một người và thói quen của hắn có liên quan với nhau.
Khi tiến hành phân tích nhân vật mục tiêu, đầu tiên phải tận lực thu thập tư liệu của đối phương, tìm hiểu thói quen của đối phương.
Tội phạm có giảo hoạt hơn nữa, thì cách thức hành động cũng sẽ để lại dấu vết, đó chính là thói quen của hắn.
Thói quen của Chu Mân là cái gì?
Là giải đố chữ!