TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 268: Tin (2)

Trước giờ nàng ăn không nói ngủ không nói, nhưng nội hàm ẩn chứa trong bài thơ này khiến các hoàng trưởng nữ đều tâm huyết dâng trào, khiến nàng còn thích hơn cả bài "Sau say không biết trời trong nước, hay ám hương phù động hoàng hôn".

Thơ quái gì thế, chả có tí ý cảnh nào cả! Phiếu Phiếu thầm nghĩ.

Hoài Khánh nhìn chằm chằm Tứ hoàng tử, hỏi: "Thơ đó do ai làm?"

Nàng không để ý tin tức ở trong cung.

Thái tử trả lời thay: "Là Hứa Thất An."

"Thơ hay!" Phiếu Phiếu vỗ bàn tay nhỏ lên bàn, lớn tiếng khen.

"Đúng là cái tính của hắn." Hoài Khánh cười.

"Cái gì ‘đúng là tính của hắn’, nói cứ như ngươi rành hắn lắm ấy." Phiếu Phiếu tranh cãi theo thói quen.

Hoài Khánh vốn định mặc kệ nàng, nhưng thấy mấy hoàng tử cũng quay sang nhìn mình, mới trầm ngâm một chút, rồi nói:

"Hứa Thất An này ghét ác như thù, làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, khác hẳn với đám người có học chỉ biết nói ngoài miệng đường đường chính chính kia."

"Đang bảo chuyện hắn chém ngân la đó hả?" Thái tử điện hạ cười.

"Hôm trước tán gẫu với Ngụy Công, có nhắc tới người này, " Hoài Khánh quét mắt qua đám hoàng tử: "Ngụy Công nói, từ khi Hứa Thất An nhậm chức tới nay, chưa từng tham ô một phân một xu nào."

"Vậy ngươi dựa vào đâu mà nói hắn làm việc không câu nệ tiểu tiết?" Phiếu Phiếu cảm thấy Hoài Khánh đang vu khống thuộc hạ yêu quý của mình.

Nàng hung hãn trừng mắt nhìn Hoài Khánh.

Hoài Khánh đáp: "Hứa Thất An mê mệt Giáo Phường Ty, ở suốt đêm không về, có quan hệ không ít với hoa khôi Phù Hương của Ảnh Mai Tiểu Các."

Ý cười trên mặt Phiếu Phiếu dần biến mất, nàng mở to đôi mắt hoa đào, lớn tiếng: "Ngươi nói bậy."

Nàng buồn bực và mấy muỗng cơm, cảm giác đồ ăn không ngon, bèn ném đũa đi, nói với giọng giận dữ: "Không ăn nữa."

Đứng dậy, xách váy, dẫn cung nữ của mình rời đi.

Lâm An tức giận bỏ đi, không ảnh hưởng gì tới việc mọi người ăn cơm, Thái tử điện hạ có chút lúng túng, cười giơ ly rượu lên, ý bảo bữa ăn tiếp tục.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Hoài Khánh trở lại cung uyển, rót cho mình một ly trà, sau đó ngồi trong khuê phòng tĩnh tọa thổ nạp.

Nàng đang lặng lẽ tấn thăng Luyện Khí Cảnh, hôm đó tìm Ngụy Uyên "nói chuyện phiếm", chính là vì chuyện này.

Thiên tư của Hoài Khánh rất tốt, nhưng nàng cứ luôn nén xuống, không hề để lộ ra ngoài. Nhưng khi tuổi dần tăng lên, nàng nghĩ có lẽ đã đến lúc thích hợp tăng tu vi của mình lên.

Chủ yếu là, nguyên một năm nay, Nguyên Cảnh Đế vẫn chưa nhắc tới chuyện hôn phối của các công chúa.

Phụ hoàng tu tiên, mẫu hậu lại là phật hệ, Nguyên Cảnh Đế không đề cập tới, nàng cũng để kệ mẫu hậu như vậy, bà là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, nhưng lại không hề yêu cái chức vụ và thân phận của mình.

"Điện hạ, trong phủ đưa tới một phong thơ, là từ Thanh Châu bên kia gửi tới." Thị vệ vội vã đi vào.

Trong phủ, là chỉ phủ của Hoài Khánh ở trong hoàng thành.

Thơ riêng của các công chúa hoàng tử đều không được gởi vào hoàng cung, mà phải chuyển tới phủ riêng của mỗi người.

Thanh Châu? Hoài Khánh công chúa tưởng là thơ Tử Dương cư sĩ viết cho mình, vuốt cằm nói: "Mang tới."

Thị vệ cung kính đưa lên, cáo lui.

Hoài Khánh mở thư, câu mở màn đầu tiên: Lúc viết phong thư này, ta đã đến biên giới Thanh Châu

Hoài Khánh biết ngay, người viết thơ là Hứa Thất An. Lá thơ rất dài, chừng hai trang, nàng tập trung ngồi đọc, tới đoạn nha môn tào vận Vũ Châu tham ô, nét mặt nàng trở nên ngưng trọng.

Đọc tiếp xuống dưới, lời lẽ bỗng trở nên không còn nghiêm túc. Phần nội dung sau không còn giống giọng điệu của một thuộc hạ báo cáo cho cấp trên, mà giống một nam nhân gởi lời trong lòng với nữ tử của lòng mình.

"Sống trong bùn mà không nhuốm mùi bùn, rực rỡ yêu diễm mà không lẳng lơ, một thân thẳng băng không cong không nhánh, mùi hương bay xa càng thêm đẹp đẽ thanh tao sạch sẽ, chỉ có thể đứng xa nhìn mà không thể khinh nhờn."

Hoài Khánh công chúa lẩm nhẩm những dòng chữ, đắm chìm trong những từ ngữ đẹp đẽ, trong đầu hiện lên hình ảnh bông hoa sen.

"Hứa Ninh Yến không học sách, thực là đáng tiếc, đáng tiếc!" Nói xong, Hoài Khánh công chúa khẽ nghiêng phong thư, một cánh hoa sen khô trợt ra.

Tiểu tử này viết phong thư này, là muốn thổ lộ tình yêu với ta? Hoài Khánh công chúa rơi vào trầm tư.

Nếu bổn cung đưa thư này vào hoàng cung, hắn có mười đầu cũng không đủ chém.

Nàng gấp thư lại, kẹp vào trong một quyển sách mình không thường đọc để gìn giữ.

Sau đó hứng thú dồi dào kêu cung nữ tới mài mực, viết lại những câu văn tuyệt vời tả vẻ đẹp của hoa sen ở trong thơ xuống, treo trong thư phòng.

Nhìn bức tranh chữ đó, khóe môi Hoài Khánh khẽ cong lên.

"Điện hạ thế nào rồi?"

"Không biết, từ lúc ở chỗ Thái tử trở về, vẫn luôn buồn buồn không vui."

"Chắc là lại bị trưởng công chúa ăn hiếp rồi. Nhưng mà cũng không giống, nếu là bị trưởng công chúa ăn hiếp, điện hạ đã bực bội mắng ầm lên rồi, mắng xong thì cũng không còn chuyện gì nữa."

Trong sân, mấy cung nữ tụm lại nói chuyện với nhau. Lâm An mới vừa phát tiết xong, trong phòng ngủ chỉ có hai cung nữ thiếp thân bầu bạn, những người khác không dám đi vào chọc rủi ro.

"Điện hạ cần gì phải bực bội vì Hoài Khánh công chúa." Cung nữ thiếp thân khuyên nhủ.

"Không phải nàng ta!" Phiếu Phiếu cả giận: "Là tên cẩu nô tài kia."

Hai cung nữ sững ra một hồi, mới nghĩ ra "Cẩu nô tài" là chỉ ai, một người trong số họ còn từng bị Hứa Thất An vỗ mông nữa.

Hai cung nữ nhìn nhau, vẻ mặt nghi ngờ, thầm nghĩ điện hạ à, cẩu nô tài đã rời kinh hơn nửa tháng rồi mà?

"Hắn chọc giận điện hạ thế nào?"

"Ta cũng không biết." Vẻ mặt Lâm An buồn bực, "Chính là trong lòng thấy không thoải mái."

"? ? ?"

Lúc này, một thị vệ đi vào sân, cầu kiến Lâm An công chúa. Cung nữ thấy là thị vệ của phủ nhà mình, đành phải nhắm mắt gõ cửa:

"Điện hạ, thị vệ trong phủ cầu kiến, nói có thơ cho ngài, là từ Thanh Châu gởi tới."

Thanh Châu gởi thư tới? Lâm An ngây ra, vòng giao tế của nàng rất nhỏ, trừ huynh đệ tỷ muội trong hoàng cung, huynh đệ tỷ muội trong tông thất, thì chỉ còn gia quyến của người lớn trong nhà thỉnh thoảng viết thơ cho nàng, mời nàng tham gia tiệc trà dành riêng cho nữ tử trong khuê phòng với nhau mà thôi.

Nhưng không có ai trong số đó sống ở Thanh Châu.

"Là thư của ai?" Cung nữ hỏi thay nàng.

"Không biết." Cung nữ bên ngoài trả lời.

Cung nữ thiếp thân liếc nhìn Lâm An, thấy nàng gật đầu, liền nghiêng đầu hô: "Cầm vào."