TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 285: Mê đồ sơ hiện (2)

Hắn không khỏi nhớ tới Thuật sĩ áo trắng kiêu ngạo và người có học Nho Gia, họ cũng coi thường võ phu như vậy, thế giới này có một quan điểm khinh bỉ chung, chính là: Bọn ta không ai phục ai, nhưng tất cả đều nhất trí coi thường võ phu.

Trước kia, Hứa Thất An chỉ biết một sự kỳ thị làm nhân gia mắc ói nhất là "Tảo hoàng đả hắc"*, giờ đã có thêm một cái nữa, tên gọi: Võ phu.

*tảo hoàng đả hắc: phong trào đấu tố ở Trung Quốc.

Ngoài Thuật sĩ và võ giả, các hệ thống lớn đều có tồn tại vượt phẩm cấp. Nhưng đúng là Thuật sĩ có tác dụng cao hơn võ phu, Thuật sĩ dễ được nhân gia tôn trọng hơn.

Không biết tới lúc nào, trong hệ thống võ giả mới có được một võ thần.

"Thật là làm nhân gia lạnh lòng." Hứa Thất An nói.

. . . .

Trở về dịch trạm, Trương Tuần phủ và Khương Luật Trung không còn ở trong đại sảnh, để lại một Hổ Bí Vệ, báo cho Hứa Thất An và Lý Diệu Chân biết, Tuần phủ đại nhân chờ ở trong phòng.

Gõ cửa phòng Trương Tuần phủ, Hứa Thất An và Lý Diệu Chân đi vào phòng.

"Người Lý tướng quân vẽ ra, chính là lão bản cửa hàng ở chợ đen giữ chứng cớ của Chu Mân. Ta giải được ám hiệu của Chu Mân, lần tới đó, lấy được trướng bộ."

Hứa Thất An kể lại mọi chuyện cho Trương Tuần phủ và Khương Luật Trung nghe.

Nghe xong, sắc mặt Trương Tuần phủ ngưng trọng: "Không phải lão bản ban đầu mới là người thật sự giữ trướng bộ đấy chứ?"

Hứa Thất An gật đầu: "Có đến tám chín phần là như vậy, hơn nữa nếu đoán không lầm, thì hẳn là đã bị diệt khẩu. Sau đó, Lương Hữu Bình giả làm chủ cửa hàng để gặp ta."

Khương Luật Trung xoa mớ râu cứng dưới cằm, giọng không hiểu: "Vậy họ lần ra tới chợ đen bằng cách nào?"

"Còn nhớ lúc ta phân tích vụ án đã nói không, " Hứa Thất An ấn mi tâm, "Chúng ta là từ Dương Oanh Oanh lần ra cửa hàng số 15 chữ Đinh. Nhưng đầu mối này không phải là dành cho chúng ta, mà là dành cho Thanh Châu Bố Chính Sứ Dương đại nhân.

"Nói cách khác, đầu mối Chu Mân vốn để lại cho chúng ta đã bị người khác giải ra trước chúng ta rồi."

Người thông minh ở đâu cũng có.

Lý Diệu Chân lắc đầu: "Các ngươi không thấy lạ lắm à? Nếu đã tìm được trướng bộ, sao không hủy luôn nó đi, mà lại phải ở đó chờ các ngươi tới tìm, rồi giao nó cho các ngươi?"

Khương Luật Trung kinh hãi: "Trướng bộ đã bị đánh tráo, cái chúng ta lấy được là giả?"

"Không!" Trương Tuần phủ lắc đầu: "Nếu trướng bộ là giả, ngày mai bổn quan đi Đô Chỉ Huy Sứ Ty đối chứng là sẽ nhìn ra ngay. Vậy thì họ đưa trướng bộ giả để làm gì?"

Khương Luật Trung nhíu mày càng chặt hơn: "Nhưng đưa trướng bộ thật thì còn kì quái hơn, đem khử lão bản cửa hàng thịt chó thật, sau đó lại trả trướng bộ nguyên vẹn cho chúng ta?"

"Đúng vậy, bất luận trướng bộ là thật hay giả, thì đều không phù hợp suy luận." Hứa Thất An ấn mi tâm, đi đi lại lại trong phòng:

"Để ta nghĩ lại mọi thứ lần nữa."

"Chu Mân tra ra Dương Xuyên Nam thầm tiếp viện cho sơn phỉ, viết mật thư báo cho nha môn. Tề đảng biết được, bèn gây chuyện với nha môn Đả Canh Nhân, bịa ra cái án tham ô để ép Ngụy Công thỏa hiệp.

"Sau đó nhờ cơ duyên xảo hợp, ta tra ra sự thật về việc Tề đảng cấu kết Vu Thần Giáo, âm thầm nâng đỡ sơn phỉ. Đến lúc này, triều đình mới nhận ra chuyện này nghiêm trọng, phái ta. . ."

Trương Tuần phủ tằng hắng.

Hứa Thất An sửa lời: "Phái Tuần phủ đại nhân đi Vân Châu tra án."

"Vừa rồi ở chợ đen, ta đã hỏi ra được lão bản cửa hàng 15 chữ Đinh là bị hại vào một tuần trước. Lúc đó, chúng ta vẫn còn ở biên giới Thanh Châu. Lý tướng quân, Dương Xuyên Nam nhận được mật thư kinh thành gởi tới là khi nào?"

"Đại khái sáu ngày trước, do một bằng hữu của Dương đại nhân gởi cho." Lý Diệu Chân đáp.

"Vậy thì đúng rồi, tuyến đường chúng ta đi đã là tuyến đường nhanh nhất, dù Tề đảng có nhanh hơn chúng ta, thì cũng không thể vượt quá một tuần." Hứa Thất An gật đầu: "Giết Chu Mân diệt khẩu cũng vậy, giết lão bản cửa hàng thịt chó cũng vậy, hẳn là không liên quan tới Tề đảng ở kinh thành. Kẻ địch chân chính của chúng ta là ở Vân Châu.

"Như vậy, vụ án này đơn giản chỉ có hai trường hợp: Một, tất cả mọi việc đều là khổ nhục kế của Dương Xuyên Nam. Hai, phía sau màn còn một người nữa, người này muốn đẩy Dương Xuyên Nam ra làm dê thế tội. Từ lúc mật thư được truyền về kinh thành, đã bắt đầu bố trí mọi việc, giết Chu Mân, tìm ra chứng cớ Chu Mân cất giấu, để Dương Xuyên Nam lãnh tất cả.

"Nếu trướng bộ là thật, như vậy khả năng xảy ra của tình huống thứ nhất là không lớn, vì thế không khác gì đưa đồ đao vào tay chúng ta.

"Nếu trướng bộ là giả, thì lại càng vô nghĩa. Dương Xuyên Nam thoát được hiềm nghi, không thể buộc tội cho hắn ta được. Lương Hữu Bình chủ động giao trướng bộ cho chúng ta, ngược lại còn tự gây ra hiểu lầm, chuyển thành cứu Dương Xuyên Nam."

Lý Diệu Chân bén nhạy bắt được một sơ hở trong suy luận: "Nói cách khác, trướng bộ nhất định là thật. Và theo ngươi suy đoán, thì trướng bộ là thật; đồng thời, có một kẻ đứng ở phía sau, muốn đẩy Dương Xuyên Nam ra làm bia đỡ đạn.

"Vậy hành động Lương Hữu Bình giết lão bản cửa hàng thịt chó, tự tay đưa trướng bộ cho các ngươi trở thành không hợp lý."

Đúng vậy, trong giả thiết trướng bộ là thật, kẻ đứng sau màn chỉ cần chờ người của Tuần phủ tìm ra trướng bộ, thì Dương Xuyên Nam có trăm cái miệng cũng không cãi được.

Hành động của Lương Hữu Bình là uổng công vô ích.

Trương Tuần phủ trầm ngâm: "Có lẽ, là trướng bộ có vấn đề. Trướng bộ là thật, nhưng bên trong nó có vấn đề gì đó, vấn đề này sẽ khiến chúng ta chĩa mũi dùi vào kẻ thật sự đứng ở đằng sau, nên họ mới không thể không vắt hết óc tìm ra nó, hủy điểm sơ hở đó.

"Sau đó giả mạo lão bản cửa hàng thịt chó, chờ chúng ta tìm tới cửa, đưa trướng bộ cho chúng ta."

Khương Luật Trung gật đầu, nhưng sau đó lắc đầu: "Làm sao chúng biết trướng bộ có vấn đề? Trướng bộ đó không phải do Chu Mân làm ra à?"

Trương Tuần phủ mỉm cười: "Mặc dù Chu Mân tìm ra chứng cớ, vì hắn là Kinh Lịch của Đô Chỉ Huy Sứ Ty, chưởng quản kho thu phát, quân bị khí giới ra vào đều phải qua tay hắn, nhưng Lương Hữu Bình, cũng là Kinh Lịch."

Hứa Thất An đột nhiên: "Có một chuyện ta nghĩ chưa ra."

"Hở?" Lý Diệu Chân nhìn sang.

"Tại sao người phụ trách giao trướng bộ cho chúng ta là Lương Hữu Bình?" Hứa Thất An nhìn ba người, "Các ngươi không thấy rất kỳ lạ sao, Lương Hữu Bình đã bị bại lộ rồi. Một khi chúng ta bắt được Dương Xuyên Nam, chỉ cần tra hỏi, để tự chứng minh trong sạch, nhất định Dương Xuyên Nam sẽ kể ra mọi việc.

"Như vậy, chỉ cần chúng ta so sánh bức họa vẽ Lương Hữu Bình … À, thì sẽ có một cuộc họp như thế này."

Lý Diệu Chân cau mày: "Vì chỉ có Lương Hữu Bình mới tìm ra trướng bộ?"

Khương Luật Trung nhìn nàng: "Bọn chúng có đủ thời gian để tìm ra vấn đề ẩn trong trướng bộ, tới lúc đó chỉ cần cho người khác giả trang là được, cơ bản không cần phải để chính Lương Hữu Bình đợi chúng ta ở đó. Nếu không phải Ninh Yến nhìn thấy bức họa ngươi vẽ, thì hắn sẽ không thể biết được lão bản cửa hàng thịt chó là giả.

"Nói cách khác, chỉ cần người đó không phải là Lương Hữu Bình, chúng ta sẽ không phát hiện ra được. Nhìn giống như chủ động để lộ sơ hở ra vậy."

Nhưng nếu dịch dung, với nhãn lực của đám Hứa Thất An, chỉ cần tiếp xúc trong khoảng cách gần, là có thể dễ dàng nhìn ra là ngụy trang.

. . . . .

Chu Quảng Hiếu bừng tỉnh khỏi cơn mơ, thấy bọng đái căng trướng, liền giữa đêm ra khỏi phòng, hướng tới nhà vệ sinh.

Ra khỏi phòng, đi ra hành lang, thì nhìn thấy trong phòng khách, có một nữ nhân mặc váy trắng ngồi bên bàn.

Nàng này có một mái tóc dài đen nhánh. Dưới góc độ của Chu Quảng Hiếu, chỉ nhìn thấy được một phần gò má của nữ nhân, gò má ấy rất đẹp, không giống tục vật phàm trần, làm tim nhân gia đập thình thịch.

Tô, Tô Tô cô nương. . . . Không, là nữ quỷ kia! !

Mắt Chu Quảng Hiếu muốn lòi ra khỏi hốc mắt.

. . . . .