Cùng một giấc mơ! Là tình cờ ư?
Hứa Thất An nghĩ tới Vu Thần Giáo, Vu Thần Giáo có năng lực chui vào mộng, xâm nhập vào giấc mộng của Chu Quảng Hiếu và Tống Đình Phong, để nắm tình hình.
Đây là một suy luận đơn giản.
Hứa Thất An nghĩ không ra, vì sao người của Vu Thần Giáo lại phải xông vào giấc mơ tra hỏi tung tích của Lương Hữu Bình?
Chẳng lẽ Lương Hữu Bình không phải người Tề đảng, Tề đảng không phải cấu kết với Vu Thần Giáo sao, bọn họ không phải là một phe à?
"Ngươi sao vậy?"
Tống Đình Phong thấy đồng liêu sắc mặt không đúng, ân cần hỏi.
"Lão thiên lắm trò. . ." Hứa Thất An lẩm bẩm.
"Cái gì, ngươi muốn ăn bánh hả?" Chu Quảng Hiếu hỏi, chỉ cần Hứa Ninh Yến trả lời phải, hắn sẽ đi bảo dịch chốt đi chuẩn bị đồ ăn đêm liền.
Hứa Thất An không trả lời, mà rời phòng, gõ cửa phòng ngân la bên cạnh.
"Triệu ngân la, hồi đêm ngủ ngon không?" Hứa Thất An hỏi.
Ngân la họ Triệu nhìn hắn với vẻ không vui: "Ngươi đừng làm phiền, thì ta rất tốt."
"Có nằm mơ không?"
". . . Sao ngươi biết?" Triệu ngân la kinh hãi.
Hứa Thất An nghiêm mặt, vội hỏi: "Ngươi mơ thấy cái gì?"
"Mơ thấy đám tiểu nương của Giáo Phường Ty, aiz, tới Vân Châu đã lâu như vậy, mà còn chưa được sờ tay một tiểu nương nào, khó sống ghê. . ."
"Quấy rầy rồi, cáo từ!"
Hắn đi gõ cửa phòng đồng la và Hổ Bí Vệ khác, một hơi mười mấy người, phát hiện họ không có nằm mơ. Cả dịch trạm nằm mơ thấy bị thẩm vấn chỉ có một mình Chu Quảng Hiếu và Tống Đình Phong.
Thật là đáng thương, chẳng những bị Tô Tô PTSD (rối loạn căng thẳng sau sang chấn), còn nằm mơ bị người ta nhốt vào phòng thẩm vấn nữa.
Chuyện không hay toàn dành cho hai người này không. . . . Hứa Thất An nhìn hai đồng liêu đầy thương hại.
"Ánh mắt của ngươi làm ta khó chịu nha, còn nhìn ta kiểu ấy, chúng ta không làm huynh đệ được nữa đâu." Tống Đình Phong trầm giọng.
"Chúng ta vốn là phụ tử mà."
Hứa Thất An nói xong, thấy Tống Đình Phong xách ghế định xông qua đánh mình, vội xin lỗi: "Sai rồi sai rồi, ngươi về phòng trước đi, ta muốn yên lặng nghĩ nghĩ."
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Chu Quảng Hiếu hỏi.
"Để ta nghĩ cho kĩ đã." Hứa Thất An khoát tay.
Chỉ có Chu Quảng Hiếu và Tống Đình Phong là bị thẩm vấn trong mơ, hỏi tung tích của Lương Hữu Bình, rõ ràng nguyên nhân là vì ba người họ từng tới chợ đen, lấy được trướng bộ từ tay Lương Hữu Bình. . . . tại sao hắn không bị thẩm vấn? Nguyên nhân rất đơn giản, vì hắn không ngủ!
Không được không được, đầu óc càng lúc càng lú lẫn, một mình mình không thể ôm hết được, phải kéo Trương Tuần phủ và Khương Luật Trung cùng bị đau đầu với nhau. . . Hứa Thất An lập tức đi ra cửa, đi tìm Trương Tuần phủ.
Đi ngang qua phòng nhốt Dương Xuyên Nam, vừa đúng lúc Lý Diệu Chân và Khương Luật Trung đang đi ra, theo sau là Tô Tô xinh đẹp.
Nàng mới đi "thăm" Dương Xuyên Nam.
"Lý tướng quân định đi à?" Hứa Thất An nghênh đón.
Lý Diệu Chân gật đầu, mặc dù vụ án này có nhiều tình tiết rối rắm, nhưng Tuần phủ đã hứa sẽ vận toàn lực tìm ra chân tướng, Dương Xuyên Nam vẫn còn một đường sống.
Nàng tới dịch trạm lần này, chính là để cầu một con đường sống đó, không uổng phí thời gian từng kết giao với Dương Xuyên Nam.
Cả chuyện đưa quân Phi Yến vào thành, cũng chỉ để gây áp lực, làm tiền cược để đàm phán, chứ không phải thật muốn ngọc đá cùng vỡ.
"A, e là ngươi không đi được!" Hứa Thất An kêu.
Lý Diệu Chân sững người, nheo mắt nhìn hắn.
Tô Tô yêu kiều hứ một cái, quát: "Chủ nhân, tiểu tử này gây bất lợi với ngươi, Tô Tô đánh hắn cho ngươi."
Dứt lời, nàng định dùng "hơi nước mặn" phun chết Hứa Thất An, nhưng một hơi âm khí còn chưa kịp khạc ra, đã bị Lý Diệu Chân cản lại.
"Ngươi muốn mượn cơ hội trả thù chứ gì." Lý Diệu Chân nhìn nàng, quay đầu hỏi: "Chuyện gì?"
"Đừng đi vội, nửa hiệp sau bắt đầu rồi, ta mới vừa lấy được chút đầu mối mới." Hứa Thất An ấn mi tâm.
Khương Luật Trung nhướng mày ngạc nhiên: "Ngươi nhớ ra cái gì à?"
Ba người cùng vào phòng Trương Tuần phủ, Trương Tuần phủ sắp năm mươi, cũng coi như già rồi, song nhờ có sự tồn tại của Thuật sĩ Ty Thiên Giám, khiến tuổi thọ của tầng lớp sĩ – đại phu của thế giới khá cao, có thể giống với kiếp trước của Hứa Thất An, thoải mái mà hưởng thụ căn bệnh sống lâu như ung thư này.
Trương Tuần phủ đang định đi ngủ, lại phải bất đắc dĩ đứng dậy mặc quần áo.
Sai trường tùy (tùy tùng thân cận) mở cửa.
"Đêm đã khuya, các ngươi còn có chuyện gì mà ngày mai không bàn được?" Trương Tuần phủ dứt mi tâm: "Bổn quan chỉ là người bình thường, không được tinh lực dồi dào như đám võ phu các ngươi."
Lý Diệu Chân phản bác theo bản năng: "Ta cũng không phải võ phu."
Hứa Thất An và Khương Luật Trung "lạnh lùng" liếc nàng.
Trương Tuần phủ khoát tay, giọng hết kiên nhẫn: "Có gì nói mau, nói xong thì cút."
Người có học rất chú trọng dưỡng sinh, loại hành vi thức đêm như này chính là sỉ nhục sinh mạng.
Lý Diệu Chân và Khương Luật Trung cùng quay qua nhìn Hứa Thất An.
Hẳn rồi, lại là tên tiểu tử này. . . Trương Tuần phủ bất đắc dĩ nhìn Hứa Thất An.
"Có một chuyện ta nghĩ phải nói cho các vị biết."
Hứa Thất An rì rì kể lại chuyện Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu bị tra hỏi trong mộng cho ba người nghe.
"Không sai, là thủ đoạn của Vu Thần Giáo." Khương Luật Trung khẳng định.
Lý Diệu Chân cũng gật đầu, nói với Hứa Thất An: "Ngươi không bị thẩm vấn nguyên nhân vì ngươi đang đánh vào Luyện Thần Cảnh, không có ngủ đúng không?"
"Đúng."
"Vu Thần Giáo cũng đang đi tìm Lương Hữu Bình?" Trương Tuần phủ cố gắng tiêu hóa tin tức này, nhất thời có chút ngơ ngác, "Lương Hữu Bình không phải người Tề đảng à?"
Tề đảng và Vu Thần Giáo là một phe mà.
Lý Diệu Chân nhìn ngọn nến nhỏ xíu trên giá cắm nến, ngây ngẩn xuất thần một lúc, "Có khi nào chúng ta đã đoán sai, Lương Hữu Bình không phải người Tề đảng, giao trướng bộ cho chúng ta, không phải vì muốn hãm hại Dương đại nhân không?"
Khương Luật Trung thấy nhức đầu, nếu đúng là như vậy, thì vụ án này phức tạp quá.
"Thông tin Lương Hữu Bình là người Tề đảng, là ngươi nói với chúng ta, không phải chúng ta đoán." Hứa Thất An nhìn nàng, nói tiếp:
"Hơn nữa, nếu Lương Hữu Bình không phải người Tề đảng, vậy thì những suy luận trước đó cũng không thông, nên ta vẫn nghiêng về giả thuyết hắn là người Tề đảng, những thông tin chúng ta thăm dò được cũng không có vấn đề."
"Vậy ngươi giải thích chuyện Vu Thần Giáo tìm hắn thế nào?" Lý Diệu Chân cau mày.
. . . Chỉ số thông minh của cô nương cũng chỉ bằng người bình thường thôi. . . Mặc dù không đần nhưng cũng không phải là thông minh lắm. . . . Nếu Hoài Khánh ở đây thì tốt biết mấy, áp lực của mình sẽ giảm bớt biết bao nhiêu. . . . Số bốn cũng được, số bốn là một người rất biết liên tưởng. . . .
Bốn người thảo luận một hồi, tạm thời không tìm ra được gì mới. Trương Tuần phủ đã hơi mệt mỏi, ngày mai còn phải tới Đô Chỉ Huy Sứ Ty, không thể thức đêm. Khương Luật Trung với Lý Diệu Chân thì không giỏi trinh thám, đầu Hứa Thất An như muốn nứt ra.
Không thể làm gì khác, đành phải tạm để nó sang bên, ngày sau bàn lại.
"Tuần phủ đại nhân, tối nay ta ngủ lại ở đây nhé?" Lý Diệu Chân thỉnh cầu.
Trương Tuần phủ sảng khoái đồng ý, dịch trạm là đại bản doanh, có kim la ngân la trấn giữ, không sợ Lý Diệu Chân làm ra chuyện gì ngu ngốc.
Lý Diệu Chân nhìn Hứa Thất An đầy thâm ý.
. . . .