Đêm, dịch trạm tràn ngập trong bầu không khí bi thương, ánh nến sáng ngời xua tan bóng tối, nhưng không xua nổi sự nặng nề trong lòng mọi người.
Hiện giờ là giờ Tý canh ba, các đồng la bị thương đã được đưa về dịch trạm. Tuần phủ đại nhân không có mặt ở đây, Dương Xuyên Nam cũng không, vì hắn đã được thả ra.
Tuần phủ đại nhân tự thả hắn.
Lúc Trương Tuần phủ cả người xốc xếch, mặt không cảm xúc đi về, đã tới gặp Dương Xuyên Nam, hỏi hắn: Có muốn lập công chuộc tội hay không.
Dương Xuyên Nam liền nói có, không phải vì hắn sốt ruột muốn gỡ tội, mà vì lúc này, Dương Đô Chỉ Huy Sứ nhìn thấy được sự bão táp làm tim mình đập dồn dập từ trong đôi mắt của người có học kia.
Dương Xuyên Nam rời khỏi dịch trạm ngay sau đó, phụng mệnh điều động quân Vệ Ty vào thành, phối hợp với quân Phi Yến, tiêu diệt quân phản loạn ở ba cửa thành còn lại.
Trong quá trình diệt phản quân, Chu Quảng Hiếu và Tống Đình Phong đại khai sát giới, bị trúng mấy mũi tên, không thể không trở lại dịch trạm dưỡng thương.
Tiếp quản thành Bạch Đế xong, Dương Xuyên Nam và Lý Diệu Chân dẫn quân bao vây ngũ thành binh mã ti, trên từ chánh Lục phẩm "Chỉ huy", dưới tới quan viên, tập nã toàn bộ.
Sau đó, Trương Tuần phủ ra lệnh triệu tập tất cả quan viên thuộc mọi phẩm cấp của thành Bạch Đế, cho Thuật sĩ áo trắng thẩm vấn từng người một, bắt được ba mươi bốn thành viên thuộc nghịch đảng của Tống Trường Phụ, cộng thêm quan viên của ngũ thành binh mã ty, binh sĩ tù binh, tổng cộng là bốn trăm lẻ tám người.
Không thẩm vấn, cũng chẳng bắt giam, Trương Tuần phủ độc đoán chuyên quyền, lôi hết những kẻ có liên quan tới nghịch đảng ra hình đài chém đầu. Tuần phủ có quyền hành sự, nhưng không có quyền tự chém phạm quan.
Nhưng hiện giờ đang là thời kì phi thường, bất kỳ hành vi vượt quá nào sau này cũng có thể dùng mấy từ ‘tảo thanh nghịch đảng’ để giải quyết. Chỉ cần Trương Tuần phủ bình định được phản loạn Vân Châu, triều đình sẽ chỉ khen thưởng ông mà thôi.
Trên hình đài, đầu người cuồn cuộn, máu chảy thành sông.
Chuyện vẫn còn chưa kết thúc, theo lời nói trước đó của mộng vu, kế hoạch của nghịch đảng vốn là giết Tuần phủ trước, đoạt thành Bạch Đế, sau đó phối hợp với sơn phỉ công hãm Vân Châu.
Trương Tuần phủ phái người đưa tin tới các phủ quận huyện, để vệ sở các địa phương bày sẵn trận đợi, đề phòng sơn phỉ tập kích.
Lý Diệu Chân và Dương Xuyên Nam nhanh chóng xúc tiến công việc thủ thành, điều động dân binh, chuyên chở, sửa chữa khí giới thủ thành, xoa tay chờ kẻ địch.
Nhưng tới tận khuya, vẫn chẳng thấy nửa cái bóng người, thám báo phái đi thám thính cũng chưa trở về phục mệnh.
Cửa nam, trong phòng thủ thành trên tường thành.
Trương Tuần phủ, Khương Luật Trung, Dương Xuyên Nam và Lý Diệu Chân ngồi bên bàn nghị sự, Khương Luật Trung nheo mắt, nhìn chằm chằm bản đồ địa hình thủ thành.
Lý Diệu Chân thì mặt mày buồn bực, im lặng không nói gì.
Trương Tuần phủ quét mắt nhìn hai người, cuối cùng nhìn Dương Xuyên Nam, khiêm tốn thỉnh giáo: "Đô Chỉ Huy Sứ đại nhân, có khi nào sơn phỉ đã biết tin binh biến thất bại, hủy bỏ hành động rồi không?"
Ông là người có học, tuy cũng từng đọc binh pháp mấy năm, nhưng chỉ bàn chuyện quân binh trên giấy, không đáng nhắc tới, ở đây có hai võ phu, một đệ tử Đạo Môn, đều là nhân vật cấp hãn tướng có kinh nghiệm phong phú.
Dương Xuyên Nam mặt vẫn còn tái nhợt, ngực vẫn còn âm ỉ đau.
Cũng may hắn là một tướng tài, tu vi tạm thời bị phế, nhưng trên sa trường, khả năng điều binh khiển tướng quan trọng hơn võ lực cá nhân.
Lúc cần thì gọi mình là Đô Chỉ Huy Sứ đại nhân, lúc không cần thì phán một câu nghịch đảng. . . . . trong lòng Dương Xuyên Nam không tránh được oán thầm, bề ngoài vẫn đường hoàng nghiêm túc nói:
"Khi tác chiến nhiều đường, tốc độ truyền tin sẽ không thể nhanh như vậy được, dù quân tấn công thành Bạch Đế có nhận được tin tức, thì binh mã các lộ khác cũng không bao giờ nhận được tin đồng bộ cùng một lúc với nhau.
"Nếu tình hình quả thật giống như lời mộng vu kia nói, thì hiện giờ các phủ quận huyện hẳn đã bùng nổ chiến tranh. Chúng ta đợi thêm một giờ, nếu quân phản loạn không tấn công thành Bạch Đế, chúng ta sẽ xuất binh đi tiếp viện các quận huyện."
Dương Xuyên Nam nhìn Phi Yến nữ hiệp có giao tình thân thiết với mình, "Diệu Chân, ngươi thấy thế nào ? Diệu Chân, Diệu Chân. . . . ."
Lý Diệu Chân "A" một cái, như giật mình tỉnh hồn, hỏi ngược lại: "Cái gì?"
Dương Xuyên Nam lặp lại câu nói của mình, rồi hỏi nàng vẻ quan tâm: "Ngươi có sao không?"
"Không sao."
Lý Diệu Chân lắc đầu, trong đầu lại hiện lên hình ảnh đồng la trẻ tuổi nửa bước không lùi, canh giữ ở cửa vào viện.
Bi hùng mà thê lương.
Nhưng thứ thật sự khiến Lý Diệu Chân nhớ mãi không quên không phải đơn thuần chỉ là hình ảnh đó, mà là nàng không bao giờ ngờ, nam nhân mà nàng cho là háo sắc vô sỉ ấy, lại có thể làm được một chuyện như vậy.
Khi mọi người đã rơi vào tình hình tuyệt cảnh, các đồng la đều lựa chọn thổ nạp chữa thương, kẻ thật sự đứng ra lại là cái đồ háo sắc đó.
Cảm xúc do hình ảnh tương phản mạnh mẽ đó đánh vào mới là cái mãnh liệt nhất.
Mỗi lần nhớ lại hình ảnh hắn chống đao đứng đó, trong lòng Lý Diệu Chân lại cảm thấy khổ sở, có lẽ nhiều năm sau, mỗi khi nhớ lại cảnh tượng ngày hôm nay, nó sẽ vẫn tươi sáng sâu sắc như vậy.
"Dương Thiên Huyễn đâu?" Trương Tuần phủ hỏi.
"Đi rồi, ta không giữ được hắn." Khương Luật Trung đáp.
Hắn có chút giận cá chém thớt với Dương Thiên Huyễn, chỉ cần nhớ tới ba thuộc hạ hy sinh, Khương Luật Trung lại nổi điên lên, tự thấy ghét mình, đồng thời giận cả Dương Thiên Huyễn.
Mặc dù Dương Thiên Huyễn đã từng giải thích lý do.
Tự trách và hối hận sẽ còn đi theo hắn một thời gian rất dài, cho đến khi nào năm tháng xóa nhòa, cởi bỏ suy nghĩ đó đi giúp hắn, hắn mới lại có thể nở nụ cười với quá khứ của mình, xóa bỏ cái quá khứ ấy đi.
"Sao hắn lại tới Vân Châu?" Trương Tuần phủ cau mày.
Khương Luật Trung lắc đầu.
Đột nhiên, tai Khương Luật Trung khẽ nhúc nhích, nghiêng đầu nhìn ra màn đêm đen nhánh. Lý Diệu Chân chậm một giây, cũng nghiêng đầu nhìn ra theo.
"Tới rồi!" Khương Luật Trung trầm giọng.
Mọi người vọt ra khỏi thủ thành, đi lên tường thành, nhìn ra xa, nhìn thấy những dải đốm lửa kéo dài liên miên xuất hiện trong bóng tối phía xa, từ từ lơ lửng như một dòng sông đang chảy.
Tu tu tu. . . . tùng tùng tùng. . . . .
Tiếng kèn và trống lệnh cùng vang lên, vang vọng trong đêm vắng lạnh giá.
Sĩ tốt đang dựa vào tường gà gật vội tỉnh giấc, cầm lấy vũ khí, tiến vào trạng thái sẵn sàng tác chiến.
Lý Diệu Chân đứng trên tường thành, nheo mắt nhìn ra xa, đột nhiên quát to: "Cẩn thận!"
Tiếng hét vừa dứt, một làn sáng bạc phá không lao tới, mũi thương ma sát với không khí, tạo ra tiếng rít chát chúa.
Võ giả Tứ phẩm!
Lại còn là võ giả Tứ phẩm đỉnh phong!
Lý Diệu Chân cả kinh thất sắc, cơ thể mềm mại căng cứng, Vân Châu có cao thủ cỡ này bao giờ? Trong sơn phỉ còn có cường đạo cỡ phẩm cấp này sao?
Màn tiếp theo khiến nàng thất kinh, Khương Luật Trung lại chủ động xông lên nghênh đón, không nhanh không chậm đưa tay đón lấy ngân thương, hoàn toàn không có sự nghiêm túc và cảnh giác khi gặp phải cường địch.
Càng bất ngờ hơn là, thanh ngân thương trông hung hãn vô bì kia, lại trở nên mềm nhũn vô lực, chủ động dâng mình vào tay Khương Luật Trung.
Lý Diệu Chân nhìn chăm chú, đó là một cây ngân thương rất nặng, thân thương loang lổ, lộ ra vết tích năm tháng tang thương, mũi thương hàn quang lẫm lẫm, vết máu vẫn còn chưa khô.
So với cây ngân thương bình thường trong tay nàng, cây thương này mới là chiến binh thật sự.
Vũ khí bản mạng của Lý Diệu Chân là phi kiếm, nàng dùng thương là vì sau khi đầu quân, phải có một món vũ khí xứng đôi với thân phận của mình.
Từ xa vọng tới một tiếng xoẹt, một bóng người từ cách đó cả mấy trăm thước nhảy lên, tạo nên một đường vòng cung thật cao trong không khí, dẫm mạnh lên tường thành.
Người này mặc trang phục màu đen của Đả Canh Nhân, trên ngực có một cái chiêng vàng, gương mặt cứng đơ, như bức tượng.
"Sao ngươi lại tới đây?" Khương Luật Trung vừa bất ngờ vừa vui mừng, ném ngân thương qua.
"Phụng lệnh nghĩa phụ, phó Vân Châu diệt sơn phỉ." Dương Nghiên nhận lấy trường thương, lời ít mà ý nhiều trả lời.
Trương Tuần phủ sửng sốt, như nắm được cái gì, hỏi tới: "Ngụy Công nói gì với ngươi?"
"Nghĩa phụ nói sơn phỉ Vân Châu sẽ làm loạn, lệnh ta bí mật tới." Dương Nghiên nói:
"Mấy hôm trước, ta đã bí mật nắm được tình hình binh lực các vệ của Vân Châu, vốn định qua một thời gian ngắn sẽ tiến hành tảo thanh sơn phỉ, không ngờ xế chiều nay, mười mấy nhóm sơn phỉ ở khắp nơi làm loạn, nên ta dẫn đội đi tiêu diệt, đoán có lẽ thành Bạch Đế xảy ra chuyện, bèn lập tức chạy tới.
"Cách thành Bạch Đế hơn sáu mươi dặm, gặp phải một nhóm binh mã hai ngàn người, mới vừa giết xong."
Lý Diệu Chân liếc mũi thương, thầm nhủ, hèn gì trên mũi thương vẫn còn vết máu.
Trương Tuần phủ như trút được gánh nặng, thì ra chúng ta chỉ là quân cờ nổi, phía sau Ngụy Công còn thầm có an bài.
Dương Nghiên quét mắt một vòng, cau mày hỏi: "Hứa Thất An đâu?"
Mặt Trương Tuần phủ khựng lại, sự vui vẻ trên mặt Khương Luật Trung cũng dần biến mất.
Lòng Dương Nghiên trầm xuống, gương mặt đơ trở nên cứng ngắc.
"Hắn..." ánh mắt Trương Tuần phủ bi thương, nói: "Hắn, chết trận rồi."
Lý Diệu Chân hơi cúi đầu, thở dài.
Két. . . . . viên đá dưới chân Dương Nghiên vỡ vụn, văng tung tóe, những luồng khí cơ vô thức tràn ra, biểu lộ sự mất khống chế của kim la này.
Mắt hắn trở nên sắc bén như đao, gương mặt liệt bao năm hiếm khi trở nên vặn vẹo, nặn ra một câu từ trong kẽ răng: "Chết thế nào?"
Trương Tuần phủ kể lại mọi chuyện đầu đuôi cho Dương Nghiên nghe, cuối cùng khi nói tới chỗ Hứa Thất An vì bảo vệ mọi người, mà tử thủ không lùi, mắt Tuần phủ đỏ lên:
"Trên người hắn trúng ba mươi mốt mũi tên, vết đao hơn sáu mươi chỗ. . . . . Hắn đến chết vẫn còn đứng, nói không lùi là không lùi.. . . Một lời hứa nặng ngàn vàng, một lời hứa nặng ngàn vàng!"
Khương Luật Trung thở ra một hơi dài, nhìn Trương Tuần phủ đau lòng tới mất hình tượng, không đành lòng, trầm giọng:
"Là ta không làm tròn bổn phận, ta xin lỗi. . . ."
Trường thương trong tay Dương Nghiên không hề báo trước vung lên, cán thương nặng nề nện vào ngực Khương Luật Trung.
Rầm!
Một tiếng va chạm rất to.
Khương Luật Trung tông vỡ tường, bắn ra ngoài.
Dương Nghiên dẫm một chân lên đầu tường, phóng lên cao, rống lên vang vọng: "Khương Luật Trung, đồ phế vật nhà ngươi, hôm nay lão tử phải giết ngươi!"
... . .