TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 316: Xác chết vùng dậy (1)

Khí tức của Giám Chính?

Hứa Thất An sửng sốt, còn chưa kịp hỏi, Dương Thiên Huyễn đã biến mất. Sau đó, tiếng chim kêu bên ngoài cũng biến mất.

Kế tiếp, Thuật sĩ áo trắng quay trở về khoang thuyền, vẫn đưa lưng về phía Hứa Thất An như trước, nhưng cúi đầu, vẻ đang quan sát vật gì đó trong tay.

"Lão sư đưa tới cho ta Thoát Thai Hoàn." Giọng Dương Thiên Huyễn ngơ ngác không hiểu.

"Thoát Thai Hoàn?"

"À, ngươi biết điển cố phá kén thành bướm không?" Dương Thiên Huyễn hỏi.

"Phá kén thành bướm không phải điển cố, mà là một câu chuyện nhỏ trong sách võ thuật, giống chuyện sau cơn mưa, nghe nhiều nên biết. Dương sư huynh, ngài nói thẳng vào chuyện chính đi." Hứa Thất An khoát tay, cắt ngang trò giả bộ của Dương Thiên Huyễn.

Lần giả bộ này của Dương Thiên Huyễn, vừa ngượng vừa không có gì thú vị.

"À à" Dương Thiên Huyễn không buồn để ý. Thật ra, hắn là người vừa dễ tính vừa ôn hòa, không có cái tính cao ngạo của đám cường giả cao phẩm, chỉ thích giả trâu bò tí thôi.

"Vị dược chủ yếu của Thoát Thai Hoàn là con nhộng của Cửu Sí Kim Ty Điệp, kèm thêm ít vị dược bí truyền luyện chế thành đan dược, uống nó, có thể kéo dài tuổi thọ, thoát thai đổi cốt.

"Là thoát thai đổi cốt thật sự, dùng thuốc này, trong nửa canh giờ sẽ tiến vào ngủ li bì, như tằm kết kén. Tất cả sinh cơ trong cơ thể sẽ thu lại, trở thành trạng thái chết giả, ngay cả nguyên thần cũng mất đi.

"Trong quá trình này, cơ thể cũ sẽ như cái kén, dựng dục ra cơ thể mới. Cho nên mới được đặt là Thoát Thai Hoàn. Có điều thuốc này là linh đan bảo vệ tính mạng, khi cơ thể bị thương nặng, gần kề cái chết thì mới được dùng."

Nhưng mà dùng loại đan dược này, có phải nghĩa là sẽ lại là thân xử nam không? Hứa Thất An ngạc nhiên: "Lợi hại như vậy?"

"Thần kỳ thì thần kỳ, nhưng mà tính thực dụng không cao." Dương Thiên Huyễn lắc đầu: "Kẻ có thể giết mình, đương nhiên sẽ không cho mình có cơ hội dùng Thoát Thai Hoàn. Võ giả cao phẩm trước giờ khi chiến đấu toàn là tan thành tro bụi thôi."

"Vậy nếu bình thường dùng thì sao?" Hứa Thất An hỏi.

"Chỉ giúp kéo dài tuổi thọ mà thôi, quá lắm thì giúp trạng thái cơ thể thay đổi tốt hơn, tuy là cũng không tệ, nhưng so với cái giá luyện chế ra nó, thì quá sức gân gà. Sáu mươi năm, lão sư cũng chỉ luyện được một lò, ba viên mà thôi."

Hứa Thất An bừng tỉnh gật đầu, đan dược này giá trị sử dụng không cao, buồn bực nói: "Giám Chính đưa ngươi vật này làm gì "

Nói xong, Hứa Thất An ngẩn ra.

Dương Thiên Huyễn cũng ngẩn ra.

Hai người yên lặng hồi lâu, cùng bật thốt:

"Sẽ không phải là đưa cho ta chứ?"

"Chẳng lẽ là cho ngươi?"

Hai người lại cùng im bặt.

Lão sư bảo mình đi Vân Châu trông chừng Hứa Thất An, bây giờ lại đưa Thoát Thai Hoàn tới nhưng mà mình cơ bản là chưa bao giờ cần dùng tới thứ này. Thải Vi sư muội chỉ là Thuật sĩ phẩm cấp thấp, bình thường cũng chưa cần dùng tới, nếu không phải cho Hứa Thất An, thì còn cho ai?

Vừa gặp Hứa Thất An chết mà sống lại, còn đang rầu chưa nghĩ ra nguyên do, giờ lại còn đưa tới Thoát Thai Hoàn.

Trong đầu Dương Thiên Huyễn lóe ra một ý nghĩ.

Thoát Thai Hoàn rõ ràng là đưa tới chính để cho mình, Dương sư huynh cơ bản là không cần dùng tới loại đan dược này, vấn đề là, làm sao Giám Chính biết mình cần Thoát Thai Hoàn?

Ông ấy biết tình hình của mình hiện giờ, biết mình chết rồi sống lại? Như vậy, rất có khả năng Giám Chính cũng biết chuyện cánh tay cụt của Thần Thù hòa thượng đang ở trong cơ thể mình?

Trong đầu Hứa Thất An suy nghĩ cực nhanh, chi tiết của án Tang Bạc nhanh chóng lướt qua trong đầu hắn.

Trong Giáo Phường Ty có yêu tộc ẩn núp, Giám Chính làm như không thấy.

Cánh tay cụt của Thần Thù hòa thượng thoát khỏi Tang Bạc, Giám Chính giả bệnh khoanh tay đứng nhìn.

Hằng Tuệ ở kinh thành đại khai sát giới, diệt Bình Viễn Bá phủ, tuy nói trên người có pháp khí che giấu hơi thở, nhưng có qua mặt nổi một Thuật sĩ Nhất phẩm như Giám Chính không?

Dư nghiệt Vạn Yêu Quốc thả cánh tay của Thần Thù hòa thượng ra, còn bí mật đưa nó tới chỗ mình, để nó sống nhờ trên người mình, ý là trong kinh thành, chỉ có mình mới chăm sóc được cho Thần Thù hòa thượng, trong khi đó, bí mật lớn nhất trên người mình là vận may khác thường.

Nói cách khác, yêu tộc biết sự cổ quái trên người mình, nhưng mà từ khi tới đây đến giờ, mình mới chỉ giết một con bò sát, đánh một con hồ ly xám, đâu có tiếp xúc gì nhiều với yêu tộc?

Khoan đã!

Giám Chính biết cổ quái trên người mình, đưa cho mình hắc kim trường đao, còn dùng cách thức bí mật đưa tuyệt học《 Thiên Đại Nhất Đao trảm 》 cho mình, mịa, suy nghĩ thật là vô cùng tỉ mỉ.

Trong đầu hắn xuất hiện hai suy đoán: Một, Giám Chính cấu kết với yêu tộc. Hai, Giám Chính biết mưu đồ của yêu tộc, nhưng vì một nguyên nhân nào đó, quyết định khoanh tay đứng nhìn.

Hứa Thất An nghiêng về khả năng thứ nhất hơn. Vì nếu Giám Chính không tiết lộ bí mật cơ thể hắn cho yêu tộc, làm sao yêu tộc biết được điều đó? Hắn đâu có tiếp xúc gần gũi gì với yêu tộc.

Nếu bảo món quà của Ngụy Uyên làm Hứa Thất An vô cùng cảm kích, an tâm mà sử dụng, thì món quà của Giám Chính lại giống với một câu nói rất thịnh hành lúc này:

Mọi món quà số mệnh, đều có cái giá định sẵn của nó ở phía sau.

Dương Thiên Huyễn búng ngón tay, Thoát Thai Hoàn rơi vào ngực Hứa Thất An, "Dùng nó, là ngươi có thể an tâm hồi kinh. Đến lúc đó nếu có người hỏi tới, ngươi cứ nói đây là đan dược Ty Thiên Giám tặng, ngươi tự biết sinh tử khó liệu, nên đã dùng Thoát Thai Hoàn trước đó.

"Sau đó dược liệu phát tác, tiến vào trạng thái thoát thai hoán cốt, rơi vào trạng thái chết giả. Mấy người Trương Tuần phủ tưởng là ngươi chết trận, nhưng thật ra, ngươi chỉ là rơi vào trạng thái ngủ say mà thôi."

"Đây là biện pháp tốt nhất hiện giờ, cảm ơn Giám Chính dùm ta." Hứa Thất An cầm viên Thoát Thai Hoàn màu vàng chanh lên, cầm trong lòng bàn tay, không dùng ngay, mà lấy mấy lá thư ra, cười:

"Giấc ngủ này chắc là ngủ tới lúc về đến kinh thành, Hải Vương thông minh, nhất định không thể để mình bị mất mặt."

Dừng một chút, Hứa Thất An bổ sung: "Ít nhất không thể chết lần thứ hai được."

Nói xong, khí cơ rung lên, những lá thư nát thành giấy vụn.

Quan thuyền lướt đi trong tuyết giá, húc vỡ những phiến băng mỏng, chậm rãi hướng về phía kinh thành.

Giờ Tỵ, sau một ngày một đêm, cuối cùng tuyết cũng ngừng.

Thái tử điện hạ khoác áo khoác hồ cừu, đi trong cản tuyết trắng ngần, dáng người cao ráo anh tuấn, vẻ ngoài cực đẹp.

Mặc dù Hứa Thất An đã từng cho rằng đám con của Nguyên Cảnh Đế không ai vượt qua nổi tiểu lão đệ Hứa Nhị Lang của mình.

Nhưng Thái tử thật sự là một đại soái ca, Nguyên Cảnh Đế hồi còn trẻ rất tuấn tú, Trần quý phi cũng là đại mỹ nhân phong hoa tuyệt đại, nên mới có khuê nữ Phiếu Phiếu xinh đẹp như vậy, Thái tử là bào huynh của nàng, đương nhiên cũng không thể kém được.

Tới cung uyển của Trần quý phi, Thái tử cởi áo khoác, đưa cho cung nữ.

Đi vào trong phòng, gian phòng ấm áp như xuân, mùi thơm thấm lòng người xông vào mũi.

Trần quý phi dẫn hai cung nữ, cười ra đón: "Sao Lâm An không tới?"

Thái tử khoát tay, tự đi tới ngồi xuống bàn, để cung nữ hầu hạ mình dùng bữa.

"Ừm, rượu này mùi vị không tệ."

Thái tử kinh ngạc nói.

"Là Bách Nhật Xuân Hoàng hậu nương nương phái người đưa tới, dưỡng sinh cực tốt, ngươi uống nhiều một chút." Trần quý phi cười hiền hòa, phân phó cung nữ rót rượu.

Hai nương tử cười nói dùng bữa, bầu không khí hòa hợp.

Vì Nguyên Cảnh Đế mê mệt tu tiên, không gần nữ sắc, hậu cung vắng vẻ đã lâu, vô cùng tịch mịch nhàm chán, các nương nương dù có muốn cung đấu cũng không tìm được lý do để khai chiến.

Nên Thái tử với Lâm An thường tới thăm mẫu phi, bồi bà ăn cơm nói chuyện phiếm, giúp bà đỡ tịch mịch.

"Lâm An không khỏe à? Người ta phái tới mời nàng về bẩm, Lâm An tránh ở trong phòng không gặp ai cả." Trần quý phi khẽ cau mày.

"Nàng hả," Thái tử thở dài: "Mẫu phi, ngài có thấy, có phải Lâm An cũng đến tuổi xuất giá rồi không?"

Trần quý phi sửng sốt, bất đắc dĩ gật đầu: "Bệ hạ si mê tu đạo, chẳng ngó ngàng gì tới hôn sự của các ngươi. Hoàng hậu nương nương là đích mẫu, lại ẩn mình không ra, ngay cả chuyện của Tứ hoàng tử và Hoài Khánh bà ấy cũng không để tâm, càng khỏi bàn về chuyện Lâm An."

Thái tử nhai thức ăn, gật đầu: "Hài nhi cảm thấy, hay là sớm gả Lâm An ra ngoài đi."

Trần quý phi cẩn thận quan sát Thái tử, cau mày: "Sao Thái tử lại nói vậy?"

Thái tử không trả lời, cúi đầu uống rượu.

Hắn biết chắc, Lâm An đã nảy sinh tình cảm thiếu nữ hoài xuân với đồng la kia. Lâm An là loại nữ tử tự do phóng khoáng, tâm tư đơn thuần, dễ bị người ta lừa gạt tình cảm.

Bình thường, không ai dám thân cận với nàng, nên tới giờ vẫn chưa xảy ra chuyện gì.

Nhưng chỉ cần có một nam nhân hợp với khẩu vị của nàng xuất hiện, tình cảm đó sẽ mọc mầm, rồi phát triển.

Biểu hiện buồn bực không vui dạo này của Lâm An chính là chứng cớ.

Cũng may đồng la kia đã hy sinh vì nhiệm vụ, nhưng cũng đã giúp Thái tử nhận ra, rằng Lâm An đã đến tuổi nên lập gia đình.

"Uống ít thôi, uống ít thôi." Trần quý phi cau mày khuyên.

Thái tử điện hạ mãi suy nghĩ chuyện tình cảm của bào muội, bất giác uống vào khá nhiều, cảm thấy bụng mình không ngừng cuộn lên nóng hực.

Đám cung nữ mi thanh mục tú đứng xung quanh, lúc này cũng trở nên hấp dẫn hơn.

"Mẫu phi, ta đi về trước." Thái tử ợ rượu, đứng dậy cáo từ.

Gió lạnh đập vào mặt, không khí bên ngoài phòng mát lạnh, gió lạnh thổi vào, khiến cơ thể Thái tử đỡ hơn.

Hắn dẫn thị vệ đi về, trên đường, gặp một cung nữ đứng hầu ở ven đường, nhìn thấy đám người Thái tử, liền tiến lên thi lễ:

"Thái tử điện hạ, Phúc phi mời ngài đi qua một chuyến."