TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 319: Xác chết vùng dậy (4)

"Lão gia, phu nhân." Lão Trương canh cửa vội vã chạy tới, đứng ở ngoài linh đường, nói: "Bên ngoài có một cô nương tới, nói muốn túc trực bên linh cữu Đại Lang."

Ai?

Hứa Thất An thắc mắc, mấy người Nhị thúc thẩm thẩm cũng tò mò.

"Nàng ta nói tên là Phù Hương." Lão Trương canh cửa nói.

Hứa Nhị thúc với Hứa Đại Lang đều sầm mặt.

Hứa Thất An không đi câu lan, Hứa Nhị Lang chánh nhân quân tử, Hứa Bình Chí yêu nhà yêu thê Hứa Thất An cười khổ trong lòng. =))

Hứa Nhị thúc liếc thê tử, khẽ vuốt cằm: "Để ta ra gặp nàng ta."

Thẩm thẩm nhìn theo bóng lưng trượng phu, chùi bước mắt, hỏi nhi tử bên cạnh: "Nhị Lang, Phù Hương đó là ai ?"

Chỉ cần nghe tên, đã biết không phải là một cô nương đứng đắn.

Tiếng Hứa Nhị Lang đầy giọng mũi: "Phù Hương là hoa khôi Giáo Phường Ty, nghe nói vô cùng ngưỡng mộ tài thơ của đại ca."

Hứa Linh Nguyệt nhíu mày, đêm đã khuya còn tới cửa, còn đòi túc trực bên linh sàng đại ca, e là quan hệ không phải bình thường.

Hứa Nhị thúc gặp Phù Hương ở tiền sảnh. Phù Hương mặc đồ trắng, đầu cài hoa nhỏ cũng màu trắng, ăn vận vô cùng giản dị.

Vừa nhìn thấy Phù Hương, sự bực bội trong lòng Hứa Nhị thúc chợt tiêu tán, vì nữ nhân này mặt mày tiều tụy, mắt đỏ bừng, sự bi thương trên mặt không thể nào giả được.

"Phù Hương cô nương, trời đã khuya, sao lại còn đến thăm?" Hứa Nhị thúc trầm giọng.

"Hứa đại nhân, ta muốn túc trực bên linh sàng Hứa lang." Phù Hương đứng dậy thi lễ.

"Như vậy không thích hợp." Hứa Nhị thúc từ chối ngay tức khắc.

Dù Hứa gia không phải là thư hương môn đệ, nhưng cũng là một nhà có quy củ thể diện, Phù Hương không thân không phận, dựa vào cái gì mà cho túc trực bên linh sàng Đại Lang.

"Lúc ta tới đây, đã đuổi tùy tùng của Giáo Phường Ty về, hiện giờ không thể trở về nội thành, ở ngoại thành thì không an toàn. Nếu Hứa đại nhân không cho phép, đuổi ta đi, thì ta đi vậy." Phù Hương nói khẽ.

Hứa Bình Chí thở dài, nữ nhân này đối với Đại Lang quả thật là tình thâm nghĩa nặng.

Đi tới linh đường, lúc nhìn thấy di thể Hứa Thất An, sự cố gắng trấn định của Phù Hương cuối cùng cũng tan vỡ, hôm nay nàng từ tú bà của Giáo Phường Ty nói mới biết tin dữ Hứa Thất An đã hy sinh vì nhiệm vụ.

Nàng ngất xỉu tại chỗ, sau khi tỉnh lại đã khóc rất lâu, quyết định đi đưa tiễn Hứa Thất An đoạn đường cuối cùng.

Hứa Linh Nguyệt nghe Phù Hương khóc đau đớn, liền nghĩ ra mối quan hệ của nữ nhân này với đại ca.

Phù Hương không ở lại Hứa phủ túc trực bên linh sàng, rất hiểu chuyện rời khỏi, Hứa Bình Chí vốn định cho nàng ở lại trong phủ qua đêm, nhưng lời Phù Hương ban nãy lại là lừa gạt ông, Giáo Phường Ty sao có thể để một hoa khôi rời khỏi mắt mình được!

Phù Hương sở dĩ nói như vậy, là vì sợ Hứa gia không cho nàng nhìn Hứa Thất An một lần cuối cùng.

Ngày hôm sau, thân bằng hảo hữu của Hứa gia tới chia buồn.

Nhất mạch tổ phụ của Hứa Thất An chỉ có hai nhi tử. Hứa gia lão đại chết trận sa trường đã hai mươi năm, giờ nhi tử của Hứa lão đại cũng hy sinh vì nhiệm vụ, nên hương khói nhất mạch này đến đây chấm dứt.

Người của Hứa gia đều phải lắc đầu than thở.

Ngoài người của Hứa tộc, thượng cấp trước kia của Hứa Thất An, Chu huyện lệnh huyện Trường Nhạc và Vương bộ đầu cùng các khoái thủ cũng đều tới.

Chu huyện lệnh nhìn di thể, thở dài: "Ninh Yến tráng niên mất sớm, đáng tiếc, đáng tiếc."

Đám Vương bộ đầu thì mặt đầy đau lòng, thổn thức.

"Không biết Ninh Yến có để lại trăn trối gì chăng?" Chu huyện lệnh hỏi.

Hứa Bình Chí lắc đầu.

Nếu có thể, ta muốn được người da đen khiêng quan tài một lần! Hứa Thất An rất là hài hước thầm nghĩ, ý thức của hắn đã dần khôi phục, nhưng cơ thể thì vẫn còn trong trạng thái chết giả. (cái clip trên mạng có 4 anh da đen khiêng cái quan tài nhảy nhót ấy)

"Thải Vi cô nương, ngươi đang làm gì thế?"

Đột nhiên, tiếng Hứa Nhị Lang giận dữ vọng tới.

Sau đó, là tiếng của Chử Thải Vi: "Ta, ta chỉ là muốn xác nhận chút thôi."

Giọng nàng nghe có vẻ khổ sở.

Kim la Nam Cung Thiến Nhu với Trương Khai Thái cũng đến chia buồn, lúc nhìn di thể, lão Trương than thở: "Kỳ tài ngút trời nửa đường chết yểu, Ngụy Công dạo này luôn ưu tư không vui, tinh thần không tốt."

Trương Khai Thái là một trong số ít người biết tư chất kim la của Hứa Thất An.

"Người xấu!"

Hứa Linh Âm gào lên với Nam Cung Thiến Nhu, nhanh chóng bị Lục Nga dẫn đi.

Hứa Thất An chợt nghe thấy một tiếng thét kinh hãi: "Ty chức tham kiến Hoài Khánh công chúa!"

Mọi âm thanh trong linh đường im bặt, sau đó lục tục vang lên những tiếng hô to "Bái kiến công chúa".

Người tộc Hứa thị sợ tới ngây người, đây là cái tình huống gì? Tang lễ của Hứa Đại Lang mà có cả công chúa đương triều đến?

Sự tiếc nuối trong lòng tộc nhân Hứa thị trở nên mãnh liệt chưa từng có, thì ra đến cả công chúa Đại Lang cũng quen, nếu không gặp phải tai nạn bất ngờ, sau này nhất định một bước lên mây.

Nói không chừng Hứa thị sẽ trở thành một đại tộc của kinh thành, đến lúc đó, quang tông diệu tổ, người toàn tộc đều có thể gà chó thăng thiên.

Phiếu Phiếu không tới à. Ừm, nàng là con chim tước được nuôi trong lồng, không có được tự do như Hoài Khánh.

Những cô nương hoa sen của ta, tụ được ba người rồi.

Hứa Đại Lang không khỏi nhớ tới một chuyện cười hàng đầu ở kiếp trước: Một phú nhị đại nào đó bất ngờ qua đời, ngay ngày treo tang, tất cả bạn gái của hắn đều tới nhà, cô thì phá thai vì hắn, cô thì đang mang thai con hắn, có cô chỉ mới mười tám nhưng ba năm trước đã đi theo hắn; cô thì vì hắn mà bỏ chồng.

Dần dần, tang lễ biến thành đại hội họp vợ của phú nhị đại.

May mà, phú nhị đại đó đã chết rồi.

"Các ngươi nhất định đừng có kể lể nói chuyện gì với nhau, nếu không ta sống lại cũng không có ý nghĩa." Hứa Thất An lo âu nghĩ.

Sợ điều gì thì sẽ gặp điều đó.

Giọng Chử Thải Vi khổ sở: "Lúc hắn ở Thanh Châu viết thơ cho ta, kể cho ta nghe bao nhiêu là thức ăn ngon ở đó, ta coi thư xong, giận tới mức muốn lấy đũa đâm chết hắn, nhưng mà ta chưa bao giờ nghĩ hắn sẽ chết thật."

Nghe vậy, Hứa Linh Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu lên, mũi đỏ hít hít, nức nở nói: "Đại ca cũng viết thư cho ta."

Hoài Khánh nhàn nhạt thêm: "Ta cũng nhận được."

Nói xong, ba nữ nhân cùng trầm mặc.

Hứa Thất An: " "

Hoài Khánh giật mình, ánh mắt lóe lên, hỏi: "Vậy hắn có … "

Ngay lúc này, một tiếng mèo kêu thê lương vọng tới, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong linh đường.

Một con mèo cam đuôi dựng thẳng đứng, xuyên qua đám người, đi vào linh đường, bước về phía quan tài của Hứa Thất An.

Một tộc nhân Hứa thị kinh hô: "Mau cản nó lại, mèo mà nhảy qua người chết, xác chết sẽ vùng dậy đó!"

Người tộc Hứa thị đều biến sắc.

Nhưng Hoài Khánh Lâm An Chử Thải Vi đều khinh bỉ cái quan điểm kia, nên không ai đi ra cản.

"Meo ~ "

Mèo cam bay qua đầu Hứa Thất An, kêu lên chói tai, một giọng nói vang lên ầm ầm trong đầu Hứa Thất An: "Hứa Thất An, tỉnh lại!"

Tiếng gọi của Kim Liên đạo trưởng làm nguyên thần Hứa Thất An chấn động, linh hồn và thân xác bắt đầu hòa vào nhau.

Một khắc sau, hắn khôi phục tri giác, lại có cảm giác khống chế được cơ thể mình.

Hắn cảm giác mặt mình nhồn nhột, liền quơ tay lên chụp, túm xuống một nhúm da khô.

Mình cử động được rồi! Hứa Thất An vui mừng, từ trong quan tài ngồi dậy.

Cả linh đường chìm vào tĩnh mịch.

Dậy.. dậy… dậy rồi? !

Ai nấy vừa sợ hãi vừa kinh khủng.

"Ôi, ôi mẹ ơi, xác chết vùng dậy thật kìa! ! !"

Có người hét rầm lên.