TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 322: Thỉnh bệ hạ ban cho cái chết (1)

Chính Khí Lầu.

Trở lại nha môn, Nam Cung Thiến Nhu và Trương Khai Thái lập tức tới Chính Khí Lầu, có Nam Cung Thiến Nhu là nghĩa tử dẫn đường, không cần truyền đạt, có thể đi thẳng lên lầu gặp Ngụy Uyên.

Ngụy Uyên đứng trước một bức bản đồ to, tay chắp sau lưng, nheo mắt không nói gì. Ông đã duy trì tư thế này nửa canh giờ.

Bản đồ địa hình vùng đông bắc, trong bản đồ, có ký hiệu trụ sở chính của Vu Thần Giáo, và vị trí của các nước đông bắc. Bản đồ này thiếu độ chuẩn xác, chỉ nhìn được đại khái, nên không tính là trân quý.

Bản đồ có độ chính xác cao hơn, dù các nước có phải đánh vỡ đầu cũng sẽ phải cố mà cướp lấy, coi nó là vật cơ mật mà bảo vệ.

Tiếng bước chân từ phía sau vọng tới, tiếp theo là tiếng của Nam Cung Thiến Nhu và Trương Khai Thái:

"Nghĩa phụ."

"Ngụy Công."

Ngụy Uyên không quay đầu, trầm giọng: "Di thể Hứa Thất An đã trên sông cả hơn một tuần, không thích hợp để lâu thêm nữa. Bảo người thân hắn sớm ngày hạ táng đi."

Nếu nghe kỹ, sẽ nghe thấy trong giọng nói ấy có ẩn giấu sự đau lòng.

Nam Cung Thiến Nhu hiểu rất rõ vì sao nghĩa phụ không đi nhìn di thể Hứa Thất An. Nghĩa phụ là người nắm quyền, là người mưu lược, lòng dạ ông lẽ ra phải cứng rắn, phải lãnh khốc, chỉ có người lãnh khốc vô tình mới có thể vô địch.

Ngụy Uyên nên là một người vô địch, không bị tình cảm chi phối.

Đả Canh Nhân trong nha môn và cả người ngoài, đều hy vọng Ngụy Uyên là một người như vậy.

"Nghĩa phụ. . . . ." Nam Cung Thiến Nhu hắng giọng: "Hứa Thất An, chưa có chết."

Ngụy Uyên quay phắt lại, động tác rất mạnh, làm áo bào xanh sau lưng bay tung lên.

Sắc mặt đại hoạn quan khá là phức tạp, ánh mắt cũng vậy, vừa kinh ngạc, vừa không hiểu, vừa mừng rỡ, vừa hy vọng... Nam Cung Thiến Nhu chưa bao giờ nhìn thấy cảm xúc phức tạp như vậy trên mặt nghĩa phụ.

Nhưng chỉ trong phút chốc, đại hoạn quan đã trở lại ung dung trấn định, từ từ đi tới bên bàn, ngồi xuống, giọng nghiêm khắc hỏi:

"Chuyện là sao?"

Nam Cung Thiến Nhu bèn kể lại chuyện của Hứa Thất An cho ông nghe.

Ngụy Uyên lẳng lặng nghe xong, nói ngay: "Bảo hắn lập tức tới gặp ta."

Nam Cung Thiến Nhu gật đầu, nhìn tấm bản đồ đông bắc to tướng, hỏi, "Vậy chuyện điệp tử. . . . ."

Hứa Thất An chết rồi sống lại, Vu Thần Giáo còn phải đánh hay không?

"Sau thu thâu (thu hoạch vụ thu) sẽ đánh Vu Thần Giáo, kế hoạch không thay đổi." Mặt Ngụy Uyên lạnh lùng, giọng nói đầy tự tin.

Nam Cung Thiến Nhu và Trương Khai Thái cáo lui, Nam Cung Thiến Nhu định tới Hứa phủ, nhưng mới ra khỏi nha môn, đã gặp Hứa Thất An vừa giục ngựa tới.

"Không ngờ ngươi cũng rất thức thời, " Nam Cung Thiến Nhu tặc lưỡi: "Không biết còn tưởng nghĩa phụ lại thu thêm một nghĩa tử nữa đấy."

Hứa Thất An tặc lưỡi trả đũa: "Đồ hai mặt."

Nam Cung Thiến Nhu giận dữ, tưởng Hứa Thất An giễu cợt mình nam sinh nữ tướng, nhướng mày lên: "Sao ngươi không chết ở Vân Châu đi."

Tiếng nói vừa dứt, trong đầu Hứa Thất An chợt xuất hiện một hình ảnh: Nam Cung Thiến Nhu vung tay phải lên, bàn tay quạt mạnh xuống. . . . .

Hứa Thất An phản ứng nhanh hơn não, rùn người, cúi đầu, suýt soát tránh thoát bàn tay của Nam Cung Thiến Nhu, trốn vào nha môn như một làn khói.

"Lười đôi co với ngươi, ta đi gặp Ngụy Công."

Trước mặt kim la Tứ phẩm, né được một đòn đã là cực hạn rồi, còn ở lại, thế nào cũng sẽ bị đè xuống đất đập.

Nam Cung Thiến Nhu đờ ra nhìn theo hắn, sau đó cúi đầu nhìn bàn tay mình... né được?

Luyện Thần Cảnh có trực giác vô cùng bén nhạy với nguy hiểm, có thể nhận ra ngay địch ý ở xung quanh, nếu bị mai phục, dù có bị bịt mắt, cũng có chém giết tung hoành giữa loạn quân. Võ giả đến Luyện Thần Cảnh, chiến lực cá nhân đã đạt tới cảnh giới đỉnh phong nhỏ.

Nhưng, với tu vi Tứ phẩm của Nam Cung Thiến Nhu, dù hắn chưa ra tay toàn lực, thì khiến một võ giả Luyện Thần Cảnh bị tay hắn đánh trúng trước khi kịp nhận ra nguy hiểm rồi né vốn là một chuyện dễ dàng.

"Làm sao có thể. . . . ." Nam Cung Thiến Nhu khẽ cau mày.

... .

Trên đường đi, Hứa Thất An hứng phải vô số ánh mắt kinh ngạc, Đả Canh Nhân lẫn quan viên, ai cũng trợn mắt hốc mồm nhìn hắn.

Tin đồng la Hứa Thất An hy sinh vì nhiệm vụ đã lan khắp cả nha môn từ lâu, trở thành câu chuyện đề tài lúc mọi người trà dư tửu hậu mấy ngày nay, nếu viết tít bài theo kiểu kiếp trước thì sẽ là:

‘Khiếp sợ! Đồng la Hứa Thất An trở lại, Ngụy Công cũng sợ ngây người!’

Việc đồng la tiền đồ vô lượng này làm ở Vân Châu, đã kết thúc cuộc đời của hắn.

Nhưng lúc này, nhìn thấy Hứa Thất An đã chết nửa tháng lại mạnh khỏe như rồng như cọp xuất hiện ở nha môn, còn nhiệt tình vẫy tay chào hỏi, trong đầu các Đả Canh Nhân toàn là dấu hỏi.

"Giữa ban ngày ban mặt, mà quỷ hồn vào được nha môn chúng ta à? Mà sao người ta sau khi chết, lại trở thành anh tuấn thế?"

"Là sao thế này, đây là quỷ hồn của Hứa Ninh Yến, chúng ta làm sao ra tay được? Làm hồn phi phách tán không tốt đâu."

"Ngươi bị mù à? Quỷ hồn mà có bóng hả? Chắc đó là bào đệ của Hứa Ninh Yến, Hứa Ninh Yến đâu có tướng mạo tuấn tú như vậy."

Hứa Thất An tới Chính Khí Lầu, thủ vệ canh cửa trợn mắt hốc mồm nhìn hắn.

"Ta yêu cầu gặp Ngụy Công, nhanh đi bẩm báo."

Thủ vệ vội vã chạy thẳng lên lầu, lát sau quay xuống, "Ngụy Công cho mời... Hứa đại nhân, ngài không phải, không phải..."

Hứa Thất An sờ mặt mình, lấy giọng hiền hòa dịu dàng nhất: "Ta là bào đệ của Hứa Thất An, phụng mệnh Ngụy Công, tới thay thế chức vụ của huynh trưởng."

"À ra vậy, cho hỏi cao tính đại danh của Hứa đại nhân?"

"Hứa Thiến." (Thiến: xinh đẹp)

Thị vệ thầm nghĩ, sao tên nghe như nữ tử thế.

Ngoài mặt vẫn cung kính: "Mời ngài vào."

Vào Chính Khí Lầu, leo lên phòng trà lầu bảy, Hứa Thất An nhìn thấy Ngụy Uyên đã hơn một tháng không gặp. Ngụy Uyên vẫn mặc bào xanh, tóc mai hoa râm, khóe mắt có nếp nhăn nhàn nhạt, nho nhã anh tuấn, là một lão soái ca vừa có khí chất vừa có bề ngoài tuyệt vời.

Với giá trị nhan sắc của mình lúc này, sau này có già, cũng nhất định không thua kém Ngụy Uyên ... Hứa Thất An ôm quyền, cất cao giọng: "Ty chức tham kiến Ngụy Công."

Ngụy Uyên có chút hoảng hốt, ôn hòa nói: "Ngồi đi."

Lần đầu tiên, Ngụy Uyên tự tay rót cho hắn một ly trà nóng, khoan thai nói: "Kể chi tiết chuyện ở Vân Châu cho ta."

Chuyện này kể ra rất dài dòng, Hứa Thất An kể lại mọi chuyện xảy ra ở Vân Châu, dù to hay nhỏ đều không bỏ sót cho Ngụy Uyên nghe, cả chuyện thân phận số hai, và là thánh nữ Thiên Tông của Lý Diệu Chân.

Trừ chuyện có liên quan tới Thần Thù hòa thượng, còn thì hắn không giấu lại cái gì.

Chủ yếu là vì Ngụy Uyên quá thông minh, giấu giếm quá nhiều sẽ bị phát hiện. Thứ hai là đại hoạn quan là coi trọng, tài bồi hắn thật. Hứa Thất An bánh ít đi bánh quy lại, cũng vô cùng tin tưởng Ngụy Uyên.

Quả nhiên, Ngụy Uyên uống một hớp trà, nói: "Dương Thiên Huyễn vẫn luôn đi theo ngươi."

Hứa Thất An giật mình kinh ngạc, hắn không ngu, liền hiểu ra gì đó: "Tại sao Dương sư huynh phải đi theo ta?"

"Đương nhiên hắn sẽ không vô duyên vô cớ đi theo ngươi, theo hiểu biết của ta về hắn, ngoài việc thích làm những chuyện ly kỳ cổ quái, thì hắn chẳng để ý tới cái gì cả." Ngụy Uyên nở nụ cười khó lường, "Nhưng nếu đó là ý của Giám Chính thì khác."

Giám Chính biết bí mật của mình... Nếu đó là ý của ông ta, vậy thì cũng hợp tình hợp lý.

Hứa Thất An tỉnh rụi quan sát Ngụy Uyên, Ngụy Uyên thông minh như yêu nghiệt, có phát giác ra tí đầu mối nào chăng?

Ngụy Uyên không cố chấp với đề tài tài, nói tiếp: "Nhưng Thuật sĩ Tam phẩm kia, tạm thời cho hắn là Tam phẩm nhé, thì ta không nghĩ hắn là Tôn Huyện Cơ của Ty Thiên Giám.”

"Nhưng chuyện này lại khiến ta nghĩ tới một ít thứ khác."

Hứa Thất An giật mình: "Thỉnh Ngụy Công giải thích nghi hoặc."

Vẫn là Ngụy Công đáng tin hơn, cái lão ngân tệ Kim Liên đạo trưởng kia, nói chuyện lúc nào cũng giấu giấu giếm giếm, trong khi Ngụy Uyên hầu như chẳng giấu giếm gì mình.

"Ngươi quen với Chử Thải Vi Ty Thiên Giám, cũng quen thuộc Tống Khanh, có biết thân phận của hai người đó không?"

"Là đệ tử thân truyền của Giám Chính?" Hứa Thất An không dám chắc lắm.

Đám áo trắng của Ty Thiên Giám không phải ai cũng là đệ tử của Giám Chính, như Vân Lộc thư viện đại nho, thường lên lớp giảng bài, nhưng đệ tử thân truyền thật sự thì rất ít.

Tống Khanh với Chử Thải Vi, và Dương Thiên Huyễn đều là đệ tử thân truyền của Giám Chính.

"Dương Thiên Huyễn là tam đệ tử của Giám Chính, Tống Khanh là Tứ đệ tử, Chử Thải Vi là Lục đệ tử, những Thuật sĩ áo trắng đều gọi nàng ta là tiểu sư muội." Ngụy Uyên nói.

. . . . . Vậy thì sao? Hứa Thất An nghe không hiểu.

"Nhưng, Giám Chính tổng cộng chỉ có năm đệ tử thân truyền." Ngụy Uyên nói với ý sâu xa.

Ơ. . . . . con ngươi Hứa Thất An hơi co lại, rốt cuộc đã hiểu ý của Ngụy Uyên. Giám Chính chỉ có năm đệ tử, nhưng Chử Thải Vi lại được gọi là Lục đệ tử, vậy cái thứ sáu đó là sao?

Vị trí thứ sáu đó ở đâu ra?

Dương Thiên Huyễn là Tam đệ tử, Tống Khanh là Tứ đệ tử, Chử Thải Vi là Lục đệ tử... vậy Tôn Huyền Cơ kia là thứ mấy.

"Tôn Huyện Cơ là Nhị đệ tử." Ngụy Uyên nói.

"Như vậy, Đại đệ tử cùng Ngũ đệ tử tạm thời không rõ." Hứa Thất An nói.

Nhất thời, hai người đều không nói gì thêm, phòng trà chìm vào một sự im lặng ngắn ngủi.

Ly trà đã thấy đáy, Ngụy Uyên mới nói tiếp: "Ngươi tỉnh lại không phải lúc."

"Sao Ngụy Công nói thế?" Hứa Thất An không hiểu.

"Trương Hành Anh thượng thư thỉnh tấu, mong triều đình thụy tước cho ngươi. Sau khi bệ hạ với chư công thương nghị, đã quyết định phong ngươi là Trường Nhạc Huyện Tử. Mấy ngày nữa, thánh chỉ sẽ ban xuống."

Giọng Ngụy Uyên bất đắc dĩ: "Nhưng ngươi sống lại, rất có khả năng nội các sẽ thu thánh chỉ về, bệ hạ cũng sẽ vui vẻ hủy nó."

"Vậy có sao đâu, chỉ cần ban thưởng bạc đừng thiếu ta là được." Hứa Thất An sao cũng được vai.

Trường Nhạc Huyện Tử, hẳn là Tử tước, nghe là biết là loại tước vị không truyền cho đệ đệ hay nhi tử được.

Sau này gặp phải quan viên hộ tịch Trường Nhạc huyện, mọi người tự giới thiệu với nhau, đối phương nói: Xin chào, ta là Trường Nhạc Huyện xxx

Hứa Thất An nói: Ta là Trường Nhạc Huyện Tử.

Người không biết nghe thế có khi còn tưởng mình là nhi tử của người ta.

Ngụy Uyên nhìn hắn: "Bạc chẳng qua chỉ là vật ngoài thân, ý nghĩa tượng trưng của tước, bạc làm sao so bì được? Dù ngươi có thành ngân la, trong tay có quyền có thế, nhưng địa vị của ngươi vẫn sẽ không được người ta coi trọng.

"Chỉ có tước vị, mới là bằng chứng giúp ngươi hoàn toàn thoát khỏi dân tịch, trở thành quyền quý vương triều. Nếu ngươi được phong tước, Hứa gia sẽ không còn là gia tộc bình thường, mà trở thành quyền quý.

"Sau này lấy thê, nữ tử bình dân sẽ không tư cách gả cho ngươi. Phải là thiên kim hào môn mới có thể xứng đôi với ngươi."

"Có thể lấy công chúa được không?" Hứa Thất An hỏi nhỏ.

. . . . . Ngụy Uyên gật đầu: "Trên lý thuyết là có thể."

Công chúa là không thể gả cho bình dân, phu quân sau này, nhất định phải là quyền quý. Dù rằng Tử tước không cao, nhưng đó cũng là tước vị.

"Không biết vì sao, bệ hạ lại không thích ngươi. Nếu ông ta không muốn, thì không ai làm gì được." Ngụy Uyên nói xong, bật cười:

"May ngươi không phải là không còn đường cứu vãn, vẫn còn cách cứu được."

"Thỉnh Ngụy Công dạy ta."

"Thời gian trước, trong cung xảy ra một chuyện lớn, Phúc phi bất ngờ bỏ mạng, áo quần xốc xếch từ trên lầu rơi xuống. Lúc ấy trong cung chỉ có một mình Thái tử, lại còn đang say rượu. Án này rất khó giải quyết, vừa liên quan tới mặt mũi hoàng thất, còn dính dáng tới chuyện phế lập Thái tử, ba pháp ty đều không muốn bị cuốn vào trong đó, nhất định sẽ phá án rất tiêu cực."

. . . . . cmn, Thái tử lăng nhục hậu phi của hoàng đế?

Hứa Thất An lập tức lắc đầu: "Ngụy Công, ngươi làm thế này không phải hại ta sao, chuyện xấu của hoàng gia, làm sao ta nhúng tay vào được."

"Không sao." Ngụy Uyên khoát tay: "Chuyện này bách quan đều biết, có thêm ngươi cũng chả có nhiều. Nếu ngươi tra ra được thì rất tốt, không tra được, thì nói là.

"Năng lực chưa đủ, quá lắm là bị chút trừng phạt, dù bệ hạ không thích ngươi, nhưng nếu ngươi không phạm phải sai lầm lớn, thì chức Tử tước cũng không phải ông ta nói chém là chém được, giới huân quý sẽ không đồng ý."

Hiểu rồi, ý của Ngụy Công là, nếu hoàng đế hủy thánh chỉ phong tước của mình, thì sau này có tìm mình làm việc, mình sẽ giở trò, có chết cũng không chấp nhận. Phải dụ Nguyên Cảnh Đế phong tước cho mình trước đã.

Sau đó, lấy lý do năng lực không đủ rút mình về, đến lúc đó quá lắm sẽ chỉ bị chút trừng phạt, nhưng lại kiếm được một tước vị.

Ngụy Công thật là. . . . . lão ngân tệ đa mưu túc trí nha.

"Thái tử là bào huynh của Lâm An." Hứa Thất An chợt nhớ tới con cá nhỏ quyến rũ mình nuôi.

Tiểu nữ vương hộp đêm lúc này nhất định là vừa thương tâm vừa bất lực.

"Ngươi không bất hòa gì với Lâm An công chúa chứ?" Ngụy Uyên nheo mắt, dò xét hắn.

"Không không." Hứa Thất An vội lắc đầu.

Ngụy Uyên yên tâm gật đầu.

... . .