(cảm ơn Tuanpham, Tranvu3693 đề cử ngọc phiếu)
Từ xưa, dân đối với quan luôn có một sự kính sợ trời sinh, nhìn vào nha môn khí phái, phối hợp thị vệ đeo đao đứng canh, các Đả Canh Nhân mặt mày nghiêm nghị đi qua đi lại, thẩm thẩm và Hứa Linh Nguyệt có chút sợ hãi.
Đây là lần đầu thẩm thẩm tới nha môn, nên rất căng thẳng, ôm Hứa Linh Âm vào lòng, siết siết bóp bóp để làm mình bình tĩnh hơn.
Mặt tiểu đậu đỏ bị tay của thẩm thẩm làm cho biến thành đủ thứ hình thù.
Hứa Linh Nguyệt im lặng đến gần Hứa Thất An.
"Ninh Yến!"
Một đồng la lạ mặt đi tới chào, ánh mắt lởn vởn trên người thẩm thẩm và Hứa Linh Nguyệt, rõ ràng là bị sắc đẹp của thẩm thẩm và muội muội thu hút tới đây.
"Đây là muội muội ta." Hứa Thất An gật đầu, giới thiệu Hứa Linh Nguyệt cho hắn.
Đồng la kia lập tức mỉm cười tỏ ý chào, rồi quay qua nhìn thẩm thẩm: "Đây là tỷ tỷ à?"
Thẩm thẩm sửng sốt, sau đó mặt mày hớn hở, mắt cũng cong thành trăng lưỡi liềm.
Hứa Thất An trợn trắng mắt: "Ngươi có tỷ tỷ ba mươi sáu tuổi không?"
"Hứa Ninh Yến!" Thẩm thẩm giận sôi.
Bà bị nói ra tuổi rồi? Thẩm thẩm hít sâu, lòng nói không nên tức giận không nên tức giận trước mặt người ngoài, bà phải giữ hình tượng, không thể nhào tới tóm lấy mặt của chất nhi được.
Đồng la nhìn thẩm thẩm và Hứa Linh Nguyệt thêm mấy lần, quyến luyến không thôi đi qua.
Hứa Thất An dẫn ba nữ quyến đi Xuân Phong Đường, dọc đường gặp khá nhiều đồng liêu quen biết, ai cũng nhiệt tình chào hỏi Hứa Thất An, có thêm mấy người nữa cũng tưởng nhầm thẩm thẩm là tỷ tỷ của Hứa Thất An.
Biến hình khen thẩm thẩm trẻ trung xinh đẹp.
Đi tới thiên sảnh Xuân Phong Đường, phân phó nhân viên cầm trà rót nước, thẩm thẩm đã hết căng thẳng, cười:
"Nha môn Đả Canh Nhân ai cũng cũng tuấn tú lịch sự, nói chuyện rất dễ nghe."
Thẩm thẩm nói câu này nghe là lạ! Hứa Thất An nói: "Ta ra cửa nha môn chờ."
Hắn ra cửa nha môn đợi một khắc, ba bộ thủ phủ nha và phu phụ Triệu Thân mới tới.
"Đại nhân, đã dẫn phạm nhân tới." Một bộ thủ ôm quyền, cung kính nói.
"Ừ!"
Hứa Thất An gật đầu, đưa tay nhận lấy dây thừng: "Các ngươi chờ ở đây, ta đưa nhân phạm vào đại lao, rồi ra nói chuyện với các ngươi."
Phu phụ Triệu Thân sợ tới mức mặt không còn chút máu, người kinh thành ai mà không biết hung danh của Đả Canh Nhân, đại lao của Đả Canh Nhân là nơi có vào không ra!
Ai may mắn ra được, thì cũng bị lột một lớp da, sống trong đau đớn suốt phần đời còn lại.
Đây đều là do Nam Cung Thiến Nhu làm ra, một tay hắn tạo ra tiếng xấu cho đại lao Đả Canh Nhân.
Thê tử Triệu Thân ngồi phệt xuống đất, khóc om lên: "Ta không vào nha môn Đả Canh Nhân, đánh chết ta đi, đánh chết ta đi."
Nữ nhân này xem ra ở nhà khóc lóc om sòm đã quen, tạo thành bản tính khó đổi, giờ tới đến nha môn Đả Canh Nhân, ả lại theo thói quen giở nó ra.
Hứa Thất An liếc mắt, cướp lấy vỏ đao của thủ vệ, quất cho một phát.
Phụt! Nữ nhân phun ra ba cái răng to, miệng đầy máu, ả đưa tay lên ôm mặt, có vẻ đã tỉnh ra.
"Muốn chết cũng không dễ vậy, chờ tí nữa sẽ thành toàn cho ngươi." Hứa Thất An cười khẩy: "Lúc ngươi ăn hiếp người ta, sao không ngờ lúc này?"
Dứt lời, kéo mạnh dây thừng, cứng rắn kéo hai phu phụ vào nha môn.
Ba bộ thủ đứng đó, một người chợt nói: "Vị đại nhân kia, hình như trông quen quen?"
"Hứa đại nhân? Lúc Lữ bộ đầu chưa được thăng lên làm tổng bộ đầu, ta có đi theo nàng làm việc, đã từng gặp Hứa đại nhân một lần. Đại nhân thay đổi nhiều quá, hoàn toàn không nhận ra."
"Ta cũng đã từng gặp, hèn gì nhìn thấy quen mắt như vậy, không phải hắn đã chết à, lúc đó tâm tình của Lữ bộ đầu rất tệ, động một cái là nổi giận."
Dọc đường đi, ba người Hứa Thất An khiến khá nhiều Đả Canh Nhân nhìn theo, cười nhạo: "Hứa đại nhân bắt là ai thế, khóc gì quá trời."
Hứa Thất An đáp lại: "Hai con chó cậy thế cắn người, hôm nay để cho bọn họ nếm thử sự trả thù của xã hội."
Đi tới địa lao Đả Canh Nhân, cửa ngục kin kít mở ra, mùi ẩm ướt u ám ào vào mặt.
Triệu Thân mặt trắng bệch, mắt đầy tuyệt vọng và sợ hãi, đây là thời khắc ông ta hối hận nhất trong đời.
Ông ta không bao giờ ngờ, vốn chỉ là một chuyện nhỏ, lại khiến mình gặp phải đại họa như này.
Nữ nhân rốt cuộc không chịu nổi, khóc ầm lên: "Vòng kia là do ta lấy mất, để ta bồi thường cho ngươi, đừng nhốt ta vào địa lao "
Triệu Thân trợn mắt, nhìn thê tử, cuối cùng cũng đã hiểu vì sao vị đại nhân thần bí này nổi giận, thì ra nhi tử nhà mình nhiều lần ăn hiếp muội muội người ta thật.
Thì ra chuyện cướp vòng là thật, thì ra thê tử cái gì cũng biết.
Xong rồi, để cho Đả Canh Nhân nắm được cán, dù có là quan viên có phẩm cấp cũng phải rụt rè, huống chi là ông ta. Thúc phụ sẽ vì ông ta mà đắc tội Đả Canh Nhân sao?
Không khỏi hối hận, sao không tìm hiểu kỹ mọi chuyện trước, sao không giải quyết chuyện này phiên phiến thôi, sao trong đầu chỉ muốn lấy quyền thế của thúc phụ đi ăn hiếp đám tiểu dân nghèo khó và quan lại chức bé như hạt mè để làm gì.
Trần Thân khóc lớn, không ngừng lẩm bẩm: Xong rồi xong rồi
Ông ta chợt nổi khùng, đạp thê tử ngã lộn nhào, giận dữ mắng: "Đều do ngươi đều do ngươi "
Ông ta vừa đá vừa mắng, chỉ muốn hưu thê ngay tại chỗ, nếu hưu thê là được sống trở về.
Nữ nhân bị đau khóc òa lên.
Hứa Thất An gọi ngục tốt, sai nhốt hai người vào, sau đó tới tìm ngục đầu, phân phó: "Cho cặp phu phụ mới nhốt vào kia chút màu sắc đi, để ý vừa phải thôi."
"Vừa phải của ngài là muốn giữ lại mạng, hay giữ lại chân?" Ngục đầu khổ sở hỏi.
" " Hứa Thất An tức giận: "Để sống, chỉ là mỗi ngày đánh cho một trận. Lúc đánh thì để ý mức độ, đừng để cụt tay gãy chân, hai người này ta còn dùng, hiểu không."
Nói thế, trong lòng ngục tốt liền xác định được mức độ ngay. Hứa đại nhân chỉ là muốn dạy dỗ thông thường, cho hai người này chịu chút khổ trong tù thôi.
"Chỉ thế thôi? Đây là đại lao của Đả Canh Nhân mà." Ngục tốt thầm nghĩ, loại chuyện nhỏ này sao phải lôi vào tới nha môn Đả Canh Nhân?
"Cái này gọi là cải tạo lao động. Bổn quan là Đả Canh Nhân, bảo vệ an nguy hoàng thành, được bệ hạ tin tưởng và trọng dụng, nên phải giúp phân ưu giáo hóa ngu dân."
"Đại nhân anh minh."
Rời khỏi đại lao, hắn tới Xuân Phong Đường phụng bồi tán gẫu với thẩm thẩm và muội muội đến khi một nhân viên vào báo, có một quan viên tự xưng Văn Tuyển Tư Lang Trung cầu kiến.
Hứa Thất An đã đoán trước được chuyện này. Ở thế giới này, quan niệm về tông tộc và gia thế mạnh hơn kiếp trước của hắn không biết bao nhiêu lần, nếu mà đổi là kiếp trước, thằng cháu gặp phải loại chuyện thế này, ông chú sẽ bỏ ra bao nhiêu sức lực thì khó nói.
Dù gì Hứa Thất An bây giờ đã không còn là Đả Canh Nhân bình thường, mà là Đả Canh Nhân tay cầm kim bài.
"Đưa ông ta tới Xuân Phong Đường." Hứa Thất An đứng dậy, rời khỏi thiên sảnh, vào "Phòng làm việc" của Lý Ngọc Xuân, ngồi vào ghế của hắn.
Qua đợt này, chắc mình cũng sẽ thành ngân la, ai nha, có mười đồng la làm thuộc hạ, mình hẳn phải chọn trước một người cho Nhị thúc, một người cho thẩm thẩm, một người cho Nhị Lang, một người cho Linh Nguyệt, ừm, cho Linh Âm một người nữa, ha ha, để cả nhà ăn không ngồi rồi.
Hắn tự suy nghĩ làm mình vui. Ngoài cửa chợt tối đi, nhân viên dẫn một quan viên để râu dê đi vào, chừng năm mươi tuổi, mặc quan bào màu xanh, trên ngực có hình một con nhạn trắng, dưới mũ quan là tóc mai đã hoa râm.
Ngay lúc bước qua ngưỡng cửa Xuân Phong Đường, vị quan đang nghiêm nghị, đầy quan uy này nở một nụ cười như gió xuân tươi tắn:
"Hứa đại nhân, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, ai nha, Bổn quan chức vị nhỏ, chưa có duyên được gặp Hứa đại nhân, nghe nói ngài là khách quen của Ngự thư phòng ha."
Hứa Thất An nhàn nhạt nói: "Muốn gặp Bổn quan, đi Giáo Phường Ty là được rồi."
Triệu lang trung sửng sốt.
Hứa Thất An cười ha ha: "Triệu đại nhân còn chậm cười hơn cô nương Giáo Phường Ty nữa, ha ha, thỉnh ngồi thỉnh ngồi, người đâu, dâng trà."
Ý Triệu Lang Trung là thầm chê, ám chỉ Hứa Thất An là một kẻ gây sự, kẻ địch vô số.
Hứa Thất An thì lại ví ông ta với nữ tử phong trần.
Một trận giao phong không ánh đao cũng không bóng kiếm, nhân viên dâng lên trà nóng, Triệu đại nhân nhấp một miếng trà, đi thẳng vào chủ đề:
"Hứa đại nhân, không biết chất nhi không biết tranh đua của Bổn quan phạm phải lỗi gì?"
"Vấn đề cũng lớn đó!"
Hứa Thất An mặt mày ủ dột, cứ như đang muốn sầu dùm cho Triệu Lang Trung: "Xúi giục con trẻ dùng vũ lực cướp đồ, sau khi xảy ra chuyện, còn triệu tập gia đinh, cố ý mưu hại Bổn quan và người nhà của bổn quan.
"Triệu đại nhân, chúng ta cùng là làm quan, vốn nên cho nhau chút thể diện, nhưng khổ nỗi, pháp bất dung tình!"
Triệu đại nhân lăn lộn quan trường nhiều năm, mặt không đổi sắc, thậm chí còn tỏ vẻ xấu hổ: "Đều là Bổn quan không quản lý nó tốt, để nó làm bậy làm bạ."
Triệu đại nhân móc trong tay áo một tờ ngân phiếu, đặt lên bàn, giọng đầy chân thành: "Hứa đại nhân nương tay cho."
Hứa Thất An nhìn, một trăm lượng, thở dài: "Muội muội của ta bị thương nhẹ."
Triệu đại nhân lại moi thêm một tờ.
Hứa Thất An thở dài: "Thẩm thẩm của ta cũng bị thương nhẹ."
Triệu đại nhân lại moi ra một tờ.
Hứa Thất An thở dài: "Muội muội ta bị thương nhẹ."
"Hứa đại nhân, muội muội của ngài đã bị thương rồi."
"À, ta có hai người muội muội."
Triệu đại nhân lại moi ra một tờ.
Hứa Thất An thở dài: "Bổn quan cũng bị thương nhẹ."
Môi Triệu đại nhân giật giật, tiếp tục lấy một tờ một trăm lượng.
"Cái vòng tay bị mất kia, là bệ hạ ban cho."
Lại thêm một tờ.
Lần này, trên bàn đã có tổng cộng năm trăm lượng, ngay cả Triệu đại nhân đã chìm nổi trong quan trường mấy chục năm, cũng có chút không khống chế được khóe miệng co giật.
Hứa Thất An làm khó nữa, không phải thấy đủ thì dừng, mà vì trước đó không lâu Triệu Thân đã mở miệng đòi hắn năm trăm lượng, bây giờ lấy gậy ông đập lưng ông.
"À, thôi, ta tha thứ cho bọn họ." Hứa Thất An cẩn thận cất ngân phiếu vào lòng.
"Vậy thỉnh Hứa công tử thả người ra." Triệu đại nhân thở phào nhẹ nhõm.
"Cái này thì không được." Hứa Thất An lắc đầu.
Triệu đại nhân sầm mặt.
Hứa Thất An nhấp một hớp trà, mỉm cười: "Thiếu nợ thì trả tiền, nhưng còn phải thu chút lợi tức nữa, năm trăm lượng ngân phiếu này mới chỉ là lợi tức, còn tiền vốn ngươi còn chưa trả cho ta mà."
Triệu đại nhân nhìn hắn chằm chằm một hồi, hít sâu một hơi: "Hứa đại nhân muốn cái gì?"
Ông ta là Lang Trung có thực quyền, quản lý việc điều động quan viên, quyền lực này không hề tầm thường, có thể nói là quyết định số mạng của quan viên địa phương.
Trừ Đô chỉ huy sứ, Bố chánh sứ, Đề hình án sát sứ, ba chức quan Nhị phẩm này ông ta không can thiệp được, thì việc điều động, bổ nhiệm các chức quan còn lại, đều phải thông qua tay của Lại Bộ Văn Tuyển Tư.
Duy chỉ có Hứa Thất An, là ông ta không làm gì được.
Vì Đả Canh Nhân là cơ cấu giám sát bách quan, chức vụ và tiền lương của họ, việc bổ nhiệm nhân sự của họ không thuộc về Lại Bộ. Còn một nguyên nhân nữa, là tiểu tử này là một thanh đao được bảo bọc.
Trên đầu có Ngụy Uyên bảo vệ, còn nhiều lần được bệ hạ ủy nhiệm phá án, đừng nói là một Lang trung như ông ta, ngay cả chư công trong triều cũng mắng chửi phỉ nhổ trong lòng mà không làm gì được đồng la nhỏ này.
"Cũng không phải đại sự gì, nào, Triệu đại nhân ngồi, ngồi." Hứa Thất An ra hiệu cho ông ta ngồi xuống, giơ ly trà lên tỏ ý, Triệu đại nhân miễn cưỡng uống một hớp trà, hắn mới cười nheo mắt hỏi:
"Nghe nói Văn Tuyển Tư quản lý việc phân phối quan viên?"
Triệu Lang Trung gật đầu.
"Mấy ngày nữa chính là xuân vi, Bổn quan có một đường đệ, tài cao tám đấu, học phú năm xe, đậu Tiến sĩ là chuyện dễ như trở bàn tay." Hứa Thất An nói.
"Đã như vậy, Hứa đại nhân nói với Bổn quan làm gì, có thể tự an tâm rồi mà." Triệu Lang Trung hiểu ngay ý hắn.
"Cái này hả?" Hứa Thất An hắc một cái: "Hắn là đệ tử thư viện Vân Lộc."
Đệ tử Thư viện Vân Lộc?
Triệu Lang Trung cau mày.
"Yên tâm, sẽ không làm khó Triệu đại nhân. Ngươi chỉ cần sau xuân vi, lưu nhiệm cho hắn ở lại kinh, cho hắn một cái chức Tiến sĩ là bổn quan đã vô cùng cảm kích rồi." Hứa Thất An hướng dẫn từng bước:
"Chất nhi và điệt tức phụ (cháu trai và cháu dâu) của đại nhân tới lúc đó sẽ đương nhiên được thả ra, ta sẽ không bạc đãi bọn họ. Cái vòng bệ hạ ban thưởng kia, ta coi như là không có."
Từ lúc nghe thấy Lý tiên sinh nói, núi dựa của đối phương là Văn Tuyển Tư Lang Trung, Hứa Thất An đã nảy ra ý niệm này.
Đây là một khoản giao dịch. Triệu Lang Trung trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi gật đầu: "Có thể, mong là Hứa đại nhân giữ lời hứa."
Tiễn Triệu Lang Trung, Hứa Thất An thở phào, bụng nhủ Nhị Lang, trong số đệ đệ muội muội, mi là người đại ca cưng chiều nhất đó.
Sau đó, hắn quay đầu đi Chính Khí Lầu.
Thị vệ canh dưới lầu vừa thấy Hứa Thất An, rất u oán, âm dương quái khí nói: "Hứa Thiến đại nhân, ngài lại tới rồi, nghe nói đại ca của ngài chết rồi sống lại hả?"
Hứa Thất An nhìn hắn: "Hứa Thiến là ai? Ta là Hứa Tân Niên, đừng có nói nhảm, đi lên thông báo đi!"
Thị vệ vội vã chạy lên lầu, một lúc sau, chạy trở lại: "Ngụy Công cho ngài lên lầu."
Tầng bảy.
Ngụy Uyên đứng trầm tư trước bản đồ, nghe tiếng bước chân cũng không quay lại, giọng tùy ý:
"Văn Tuyển Tư Triệu Lang Trung tới gặp ngươi?"
Mình tới Chính Khí Lầu quả nhiên là quyết định chính xác. Hứa Thất An ôm quyền: "Cái gì cũng không qua mắt được Ngụy Công."
Ngụy Uyên gật đầu, vẫn không xoay người: "Chuyện gì?"
Hứa Thất An liền kể lại đại khái câu chuyện cho ông nghe: "Nhị Lang nhà ta nếu không ngoài dự liệu, nhất định sẽ bị đày tới đất hoang quê nghèo. Nhị thúc chỉ có một nhi tử là nó, há có thể như vậy."
Ngụy Uyên như cười như không: "Sao không cầu bổn tọa hỗ trợ."
Trả lời ông là sự im lặng, Ngụy Uyên cũng không thúc giục.
Hứa Thất An do dự nửa ngày, mới trả lời: "Ta muốn lưu cho Hứa gia một con đường, hắn không nên ở cùng một trận doanh với ta."
Dừng một chút, bổ sung thêm: "Ty chức nhận đại ân của Ngụy Công, không thể đổ trách nhiệm xung phong xông trận cho người khác."
Rất nhiều lúc, có chuyện là đẩy ngươi đi, đi xong mới biết không còn đường để quay đầu.
Dĩ nhiên, Hứa Thất An không hề hối hận, có lợi ích đương nhiên phải có hy sinh, hắn chỉ là cảm thấy, thêm một con đường thì tốt hơn cho tương lai.
Cô thần không có kết quả tốt! (cô độc)
Những lời này của Thái tử đã khiến Hứa Thất An thầm sinh ra cảnh giác.
Người thông minh sẽ không để tất cả trứng gà trong cùng một giỏ, Hứa Thất An hy vọng tương lai, trong số những người có thể chống trụ cho Hứa gia, có thêm một Hứa Tân Niên.
Mặc dù là đường đệ của hắn, Hứa Tân Niên làm gì cũng sẽ bị đóng con dấu là hắn vào, nhưng đóng dấu là hắn không giống với bị đóng dấu là Ngụy Uyên.
Chút tâm tư nhỏ này không gạt được Ngụy Uyên, nên câu Hứa Thất An bổ sung thêm phía sau là để biểu đạt lập trường của mình.
Ngụy Uyên chậm rãi gật đầu, "Chuyện bình thường. phải rồi, ngươi thành công tấn thăng Luyện Thần Cảnh rồi đúng không, cường độ nguyên thần thế nào?"
"Cái này khó nói lắm." Hứa Thất An gãi đầu.
"Cứ lấy Lý Ngọc Xuân làm tiêu chuẩn đi, hắn là Luyện Thần Cảnh lâu năm, tuy còn cách Đồng Bì Thiết Cốt một đoạn, nhưng chiến lực không kém." Ngụy Uyên tiếp tục nhìn chằm chằm vào bản đồ.
Hứa Thất An trầm ngâm: "Một đao của ta có thể chém hai người như hắn."
Ngụy Uyên ngạc nhiên xoay người: "Hử?"
Ông nheo mắt, nhìn Hứa Thất An chăm chú: "Ngươi nói gì?"
"Ngụy Công, từ hồi ty chức bước vào Luyện Thần Cảnh, chưa từng giao thủ với ai, cũng không biết cường độ nguyên thần ở Luyện Thần Cảnh tiêu chuẩn là như thế nào." Hứa Thất An khiêm tốn nói.
"Không phải ngươi biết Sư Tử Hống của Phật Môn à, " Ngụy Uyên nghĩ nghĩ, chỉ ra vọng đài (đài quan sát), "Đi ra ngoài đó hống."
"Ngụy Công, Sư Tử Hống không phân được địch hữu." Hứa Thất An không dám.
Ai da, khoe kỹ năng cần gì quan tâm là địch hay là bằng hữu.
"Không cần lo cho ta." Ngụy Uyên khoát tay.
"Vâng." Hứa Thất An băng qua phòng trà, đi ra vọng đài, hướng mặt về phía mặt trời, dồn khí vào đan điền.
Trong đầu quan tưởng hình ảnh kim sư gầm vang, kết hợp với nhịp hít thở, phương pháp vận khí riêng của môn này, sau mấy giây, hắn hướng xuống dưới lầu, trong nha môn vang lên một tiếng gầm trầm trầm.
"Hống!"
Tiếng gầm này, không giống như thú hống, cũng không giống người kêu, mà giống một tiếng sấm nổ đùng trong nha môn Đả Canh Nhân.
Sóng âm cuồn cuộn càn quét.
Nhân viên trong Chính Khí Lầu đều trợn trắng mắt, tai ù lên điếc đặc, trước mắt là một màu đen nhánh.
Nhân viên ở xa hơn, nghe thấy tiếng hống kia, trong lòng đều dâng lên một cảm giác sợ hãi không kiềm chế được.
Vô số đạo khí cơ từ khắp nơi trong nha môn xông ra, tất cả kim la ở trong nha môn đều bị kinh động, những bóng người thi nhau lao ra khỏi phòng, người thì nhảy vào trong viện tụ họp, người thì nhảy lên nóc nhà, người thì xông về phía Chính Khí Lầu.
Cả nha môn đều bị kinh động.
"Ngụy, Ngụy Công… hình như gây ra động tĩnh lớn quá rồi."
Ngụy Uyên bừng tỉnh, nhìn chằm chằm Hứa Thất An đang lúng túng.
Đây là một con hùng sư, hắn đang từ từ mài móng nhọn, răng nanh đang từ từ dài ra.
Hắn còn chưa hoàn toàn lớn lên, nhưng sẽ có một ngày, tiếng gầm của hắn sẽ chấn động Cửu châu.