Đầu giờ Thìn, cửa hông ngọ môn từ từ mở ra, lão thái giám đứng ở cửa, cất cao giọng: "Thượng triều!"
Tiếng huyên náo lập tức dừng lại, bách quan theo thứ tự ngay ngắn đi vào cửa hông, văn quan bên trái, võ quan bên phải, phân chia rõ ràng.
Vào ngọ môn, Tứ phẩm trở lên vào điện, Tứ phẩm trở xuống đứng ở cửa điện, Lục phẩm trở xuống đứng trên quảng trường.
Quần thần tiến vào đại điện, đợi một khắc, Nguyên Cảnh Đế lững thững đi vào.
Bao nhiêu con mắt đều nhìn chăm chăm vào ông ta, muốn mò mẫm chút manh mối từ vẻ mặt ông ta.
Nhưng mọi người đều thất bại, Nguyên Cảnh Đế tại vị ba mươi bảy năm, tâm cơ rất thâm trầm, kinh nghiệm phong phú, kẻ trên triều có thể giở thủ đoạn ngang ngửa với ông ta ít lại càng ít.
Chỉ có Ngụy Uyên và Vương Thủ phụ.
Lần này họp triều không có gì khác lạ, vua tôi cứ theo lẽ thường tấu việc.
"Bệ hạ, rét đậm ở Sở Châu đã khiến mấy chục ngàn người chết rét, Bố Chánh Sử Ty vì cứu giúp dân bị tai nạn, tiền bạc đã cạn kiệt. Khẩn cầu bệ hạ hạ chỉ, để Hộ bộ chi tiền..."
"Quốc khố trống không, chuyện giúp nạn thiên tai, thì kêu gọi hương thân địa phương quyên góp..." Nguyên Cảnh Đế trả lời.
"Bệ hạ, Man tộc phương bắc xâm phạm biên giới, sau đầu xuân, mâu thuẫn ở biên giới bộc phát kịch liệt, không thể không đề phòng."
"Bệ hạ, Trấn Bắc vương không thèm chú ý đến chuyện Man tộc cướp bóc biên giới, tử thủ trong thành, không phái ra một binh một chốt, khiến trăm họ nơi biên giới gặp khó khăn, thương vong thảm trọng, thỉnh bệ hạ giáng tội."
Nghe đến đây, Nguyên Cảnh Đế quay qua nhìn Ngụy Uyên, giọng không cảm xúc: "Ngụy ái khanh, Man tộc phương bắc là sao?"
Ngụy Uyên nhíu mày: "Cuối năm ngoái, phương bắc có tuyết lớn rơi suốt mấy tháng, gia súc chết rét vô số, lúc đó thần đã nhắc tới khả năng Man tộc sẽ xuôi nam cướp bóc."
Nguyên Cảnh Đế bừng tỉnh nhớ ra có chuyện này, cau mày: "Vậy sau đó thì sao? Man tộc xuôi nam xâm phạm biên ải, vì sao Đả Canh Nhân không báo tin trước đó?"
"Là thần sơ sót." Ngụy Uyên nói.
Thật ra ông đã dẹp hết ám tử ở phương bắc, điều đi đông bắc rồi.
Nguyên Cảnh Đế nhàn nhạt nói: "Man tộc phương bắc xuôi nam xâm phạm, Ngụy Uyên lại để sơ sót không báo, miễn chức Hữu Ngự Sử, phạt bổng một năm."
Trong điện im lặng một lúc, trong đầu quần thần đều hiện ra một đống dấu hỏi.
Đả Canh Nhân dù có chức trách thăm dò tình báo, nhưng đó chỉ là chuyện nhân tiện mà thôi. Vả lại, Man tộc phương bắc xuôi nam xâm phạm, Trấn Bắc vương tử thủ không ra, đánh cũng không đánh, dù có biết Man tộc muốn xâm lấn biên ải từ trước đó, thì cũng có ý nghĩa gì đâu?
Cái tội này nhìn kiểu gì cũng không thể rơi tới đầu Ngụy Uyên được?
Nhưng, hiếm khi Nguyên Cảnh Đế lại chuyển mũi pháo vào Ngụy Uyên, dù trong lòng nghi hoặc, nhưng đám quan viên lập tức nắm lấy cơ hội, nhân cơ hội công kích Ngụy Uyên, hô to thánh nhân anh minh.
Một Ngự Sử bước ra khỏi hàng, cường điệu nói: "Bệ hạ, Trấn Bắc vương ngồi nhìn dân chúng chịu binh tai họa, thờ ơ, thỉnh bệ hạ giáng tội."
Nguyên Cảnh Đế đáp lại liền bốn chữ: "Trẫm đã biết rồi."
Ngự Sử không cam lòng lui về.
Hội triều dần đi tới hồi cuối, sau khi xử lý xong chính vụ, quần thần không còn tấu cái gì nữa, Nguyên Cảnh Đế đưa ngón tay, khẽ gõ lên mặt bàn.
Lão thái giám bước ra khỏi hàng, nhìn quần thần một vòng.
Tới rồi... chư công trong điện giật mình.
Vừa rồi đều chỉ là hội triều bình thường, dù bãi miễn chức Hữu Ngự Sử của Ngụy Uyên làm người ta bất ngờ, nhưng Nguyên Cảnh Đế đột nhiên tổ chức triều hội, nhất định không phải vì "chuyện nhỏ" này.
Lão thái giám mở chiếu thư trong tay, cất cao giọng: "Trẫm đã tra rõ án Phúc phi, hoàng hậu Thượng Quan thị xúi giục cung nữ Hoàng Tiểu Nhu sát hại Phúc phi, mưu hại Thái tử... . .
"Sau khi trẫm dùng hết lời tra hỏi, Thượng Quan thị đã thú nhận hành vi phạm tội, hoàng hậu thất tự, đức không xứng vị, không thể thừa thiên mệnh. Nên thu lại ấn, đưa về Trường Xuân Cung."
Trường Xuân Cung chính là lãnh cung.
Trong điện ngoài điện, một mảnh tĩnh mịch.
Trên thì Nhất phẩm Tam công, cho tới quần thần ngoài điện, nghe thấy nội dung chiếu thư, tất cả đều bối rối.
Cả triều chìm trong im lặng, sau đó, một giọng nói trầm thấp vang lên:
"Bệ hạ, chuyện này không thể."
Nguyên Cảnh Đế nheo mắt, mặt không cảm xúc nhìn một bộ quần áo xanh bước ra khỏi hàng.
Ngụy Uyên tóc mai pha sương, trong mắt lắng đọng tang thương nhìn thẳng vào mắt Nguyên Cảnh Đế.
Không biết qua bao lâu, Hình bộ thượng thư và Đại Lý tự khanh cùng bước ra khỏi hàng, nói to: "Bệ hạ, án Phúc phi chưa đưa qua ba ty thẩm tra xử lý, không thể tùy tiện định luận."
Nguyên Cảnh Đế gằn từng chữ: "Đây là chuyện nhà của trẫm."
Lễ bộ Thượng thư mới nhậm chức cướp lời bước ra, chắp tay nói to: "Bệ hạ, phế hậu cũng là đại sự quốc gia, không thể làm qua loa. Xin bệ hạ giao án Phúc phi cho ba ty kiểm tra, sau đó tiếp tục định đoạt."
Dù trên chiếu thư nói rằng, hoàng hậu đã nhận tội. Nhưng chuyện phế hậu là chuyện quan trọng, chư công khi chưa rõ ngọn ngành, thì không thể đồng ý Nguyên Cảnh Đế phế hậu.
"Được!"
... . . .
Sáng sớm, Hứa Tân Niên rửa mặt xong, đi ra hậu sảnh ăn sáng, từ xa đã nhìn thấy Hứa Linh Âm ngồi trên bậc thang ngoài sảnh, giận dữ đỏ cả tai.
Thân ảnh nho nhỏ lẻ loi, nhìn đáng thương cực kỳ.
"Linh Âm, sao ngươi lại ngồi ở đây?" Hứa Tân Niên hỏi.
Hứa Linh Âm ngẩng đầu nhìn, không trả lời.
"Nhị ca hỏi ngươi đó." Hứa Tân Niên cau mày.
"Nương đuổi ta ra ngoài, còn đánh ta." Hứa Linh Âm tố cáo, "Nhị ca mắng nương giúp ta được không?"
Hứa Tân Niên lắc đầu.
Tiểu đậu đỏ bày vẻ mặt ‘quả nhiên là vậy’, cau mũi: "Nếu đại ca ở nhà thì tốt biết mấy, đại ca thích nhất là ăn hiếp nương."
Hứa Tân Niên vào sảnh, ngồi xuống vị trí quen thuộc, chờ Lục Nga múc cháo cho mình, vừa ăn vừa nói: "Nương, Linh Âm lại chọc ngươi tức giận à?"
"Không, đại ca ngươi chọc ta tức giận." Thẩm thẩm lạnh như băng.
"Đại ca còn chưa về mà. . . . ."
Thẩm thẩm cười lạnh: "Đây chính là bản lãnh của đại ca ngươi, người không ở nhà, nhưng vẫn có thể chọc ta gần chết."
Hứa Tân Niên liếc nhìn muội muội và cha đang cúi đầu ăn cháo, hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Hứa Linh Nguyệt nói nhỏ: "Sáng nay Linh Âm ăn bánh bao, ăn một miếng thì ọe một cái, nói ăn như vậy thì sẽ không no, có thể cả đời không ngừng ăn tiếp."
"... Đại ca dạy?" Khóe miệng Hứa Tân Niên giật giật.
Hứa Linh Nguyệt gật đầu.
Hứa Nhị thúc bổ sung: "Linh Âm ói xong, lại thấy tiếc, muốn vớt lại lên ăn, bị nương ngươi đánh cho một trận."
Hứa Tân Niên: ...
Hắn cúi đầu nhìn xuống dưới gầm bàn, quả nhiên nhìn thấy một ít mảnh bánh bao đã bị nhai rồi.
"Đại ca hôm nay lại không về nhà." Hứa Linh Nguyệt buồn bực nói.
Hứa Nhị Lang và Hứa Bình Chí ăn ý đồng thanh: "Nhất định là đang ở Giáo Phường Ty."
... . . .
Hứa Thất An tỉnh dậy trong phòng ở hậu viện nha môn, cả khu viện to rất yên tĩnh, chỉ có một nhân viên già đang khom người quét sân.
"Chăn này bao lâu chưa giặt rồi, mùi ghê muốn chết, nhà ở công cộng đúng là rác rưởi."
Hắn vén chăn lên, bước chân nhẹ bẫng đi xuống giường, đẩy cửa sổ ra, để ánh mặt trời chiếu vào.
Nơi này là phòng ở công cộng của nha môn Đả Canh Nhân, dành cho nhân viên, Đả Canh Nhân làm việc tăng ca, nghỉ ngơi. Ngoài kim la là có phòng riêng, còn lại đều phải ở phòng chung.
Tình trạng vệ sinh không tốt tí nào, chả biết trong cái chăn dày này chứa bao nhiêu con cháu của người ta nữa.
Nhờ linh dược của Ty Thiên Giám, và khí lực cường đại của bản thân, vết thương trên vai trái đã kết vảy, không tới hai ngày nữa là có thể hết bệnh.
Nhưng tinh lực bị hao hụt khi dùng Thiên Địa Nhất Đao Trảm thì còn chưa khôi phục, mệt mỏi rã rời, cả người không còn hơi sức.
Hứa Thất An rót ly trà súc miệng, đi ra sân kéo một thùng nước giếng lạnh ngắt rửa mặt, sau đó đi Xuân Phong Đường.
"Ha, thoải mái quá..."
Ăn xong bữa sáng phong phú, Hứa Thất An sờ cái bụng phồng lên, thỏa mãn nằm trên ghế của Lý Ngọc Xuân, gác chân lên bàn đọc sách.
Lúc này, hắn mới có thời gian nghĩ lại chuyện đêm qua.
"Bình thường cứ đầu giờ Thân mình sẽ rời khỏi hoàng cung, ngày hôm qua vì kiểm tra danh sách người ra vào ngự dược phòng, nên qua giờ Dậu mới rời khỏi hoàng cung.
"Thích khách biết tuyến đường mình về nhà không có gì kì lạ, hôm nào mình cũng đi con đường đó, nhưng làm sao bọn chúng lại biết được thời gian chính xác tới như vậy?
"Đả Canh Nhân thường ngó lên nóc nhà, nên ba thích khách không thể nào luôn nằm trên đó chờ mình được, nếu không thì đã sớm bị Đả Canh Nhân tuần tra đêm phát hiện rồi.
"Có nghĩa, bọn chúng biết thời điểm mình rời khỏi hoàng cung... . kẻ đứng phía sau rất có khả năng là người ở trong cung, nếu không không thể nào giải thích được điểm này.
"Là hoàng hậu sao? Ngày hôm qua mình mới vừa tra ra đầu mối bất lợi cho bà ta, là bà ta lập tức phái người ám sát mình... . không muốn để mình tra tiếp nữa?
"Nếu quả thật là hoàng hậu làm, vậy mình với Hoài Khánh chỉ còn nước ly dị."
Hứa Thất An dứt mi tâm.
Lúc này, một nhân viên đi vào Xuân Phong Đường, thấy Hứa Thất An ngồi trong nội đường, liền thở phào nhẹ nhõm: "Mới vừa rồi đi hậu viện tìm Hứa đại nhân, không tìm thấy người, ty chức còn tưởng ngươi đã rời khỏi nha môn."
Hứa Thất An vẫn để chân trên bàn, khẽ hí mắt, "Hôm nay không vào cung tra án, chờ dưỡng thương tốt đã rồi nói tiếp."
Nhân viên gật đầu: "Ngụy Công tìm ngài, ngài tới Chính Khí Lầu đi."
Hắc, xem ra chuyện hôm qua mình bị đâm đã bị Ngụy Uyên biết, nhất định ông ấy trợn mắt hốc mồm với chiến tích của mình... Hứa Thất An hạ chân xuống, đứng dậy, "Dẫn đường."
Theo nhân viên đi tới Chính Khí Lầu, quen đường quen nẻo lên tầng bảy, không ngờ trong phòng trà ngoài Ngụy Uyên, còn có hai người khách hắn không muốn gặp.
Trưởng công chúa Hoài Khánh tao nhã cao quý; và trưởng tử Tứ hoàng tử anh tuấn nội liễm của Nguyên Cảnh Đế.
Là bào huynh của Hoài Khánh, nhưng mặt mày của Tứ hoàng tử chẳng hề giống muội muội, ngược lại có mấy phần khốc giống Nguyên Cảnh Đế.
Hoài Khánh thì giông giống hoàng hậu, nhưng khí chất của hai mẹ con lại khác nhau quá xa, khiến chút điểm giống nhau kia chẳng còn nhìn ra được.
Sắc mặt ba người đều rất khó coi, Ngụy Uyên tay cầm ly trà, cúi đầu không nói, như không hề biết Hứa Thất An đến. Tứ hoàng tử nghe tiếng ngẩng đầu lên nhìn, khẽ vuốt cằm với hắn.
Hoài Khánh cũng không nhìn thấy Hứa Thất An, cau mày trầm ngâm.