Lệ Na thấy thành viên Thiên Địa Hội quan tâm mình như vậy, cảm động quá, liền kể lại chuyện mình bị lừa cho mọi người nghe:
【 Cám ơn mọi người quan tâm, ta đang ở Ung châu, sáng sớm hôm nay gặp một lão đạo sĩ, hắn nói ta xương cốt thanh kỳ, là thiên tài trong vạn người không có một, ta thấy hắn là cao nhân thật sự, nếu không làm sao nhìn ra được điểm đặc biệt của ta giữa bao nhiêu con người... . . .】
Không phải, đó chỉ là lời mở đầu của những kẻ lừa gạt mà thôi, ngươi là ngu thật, hay là tự ảo giác về bản thân mình thế hả?! Hứa Thất An cố nhịn xúc động muốn nhắn tin mất.
【 Số Hai: Sau đó ngươi liền không chút phòng bị, để cho hắn lừa?】
Lý Diệu Chân giận không nói nổi.
Nàng gặp phải chuyện bất bình, mà lại không thể chạy tới được, không thể ra sức, loại cảm giác này tệ kinh khủng, tức tới dậm chân.
Lệ Na vội nhắn tin giải bày: 【 Dĩ nhiên ta không có ngu như vậy.】
Ngươi không ngu, còn ai ngu? Người Thiên Địa Hội đều thầm mắng.
Vị đạo trưởng này là có bản lãnh thật sự, hắn chẳng những phát hiện ra ta là thiên tài, hắn còn nhìn ra ta là người Nam Cương. Lúc ta rời Nam Cương, ta đã thay quần áo của Đại Phụng, hoàn toàn hóa mình thành một nữ tử Đại Phụng.
【 Số Bốn: Khẩu âm thì sao, khẩu âm có đổi không?】
【 Số Năm: khẩu âm là gì?】
... . . đám Địa Thư lại chìm vào im lặng. Hằng Viễn đại sư nhắn tin: 【Không sao, số năm ngươi nói tiếp.】
【 Số Năm: Lão đạo sĩ nói, đi ra khỏi nhà, lộ phí đi đường là quan trọng nhất, hắn hỏi ta định đi đâu, ta bảo ta định tới kinh thành. Lão đạo sĩ lại hỏi trên người ta có bao nhiêu bạc, ta nói ta có sáu mươi lượng.
【 Hắn lại nói, đi kinh thành đường xá xa xôi, sáu mươi lượng không đủ.】
Nghe đến chỗ này, mọi người đều hiểu, trò lừa đã tới.
【 Số Năm: Lão đạo sĩ nói, hắn có một cái tụ bảo bồn, có thể khiến bạc càng ngày càng nhiều, bỏ vào một đồng tiền, ngày kế là có thể thu đầy một chậu tiền. Bỏ vào một lượng, ngày kế sẽ được cả một chậu bạc.】
【 Số Bốn: Ngươi đã tin?】
【 Số Năm: Lúc đầu ta không có tin, nhưng lão đạo sĩ đã biểu diễn một lần ngay trước mặt ta. Hắn bảo ta bỏ vào một viên bạc vụn, lấy vải đỏ đậy lại, một hồi lâu sau mở ra, quả thật có thêm mấy viên bạc vụn nữa.
【 Lão đạo sĩ nói, pháp bảo của hắn chỉ tặng người hữu duyên, thôi thì chỉ bán cho ta với giá sáu mươi lượng bạc thôi... . .
【 Ta lấy hai đồng tiền còn sót trên người bỏ vào tụ bảo bồn, mà đã hơn hai canh giờ rồi, vẫn không đẻ ra thêm bạc.】
Trí thông minh của số năm thật là cảm động quá... . . Hứa Thất An bật cười, quả nhiên, muốn hố bạc của nàng, trộm với cướp đều vô dụng, lừa gạt mới là phương pháp duy nhất.
【 Số Hai: Số năm, pháp bảo giá trị liên thành, là đồ chỉ có thể gặp không thể cầu, sao tự nhiên lại vô cớ có người đưa cho ngươi được! Ngươi phải nhớ kỹ bài học lần này.】
【 Số Năm: Nhưng mà, lúc Kim Liên đạo trưởng đưa ta mảnh vỡ Địa Thư, cũng nói, pháp bảo chỉ tặng người hữu duyên mà.】
【 Số Hai: Đều do đạo trưởng.】
Kim Liên đạo trưởng: ". . . ."
"ha ha ha hahahaha." Hứa Thất An cười ra tiếng heo kêu.
"Dự định ban đầu của Kim Liên khi thành lập Thiên Địa Hội là hỗ trợ lẫn nhau, chứ không phải giễu cợt nhau."
Đột nhiên, sau lưng có một giọng nữ thành thục, dễ nghe vọng tới.
Tiếng heo kêu mắc kẹt, Hứa Thất An lúng túng quay đầu lại nhìn Lạc Ngọc Hành đã đứng sau lưng từ lúc nào, vội đứng dậy hành lễ: "Quốc sư."
Lạc Ngọc Hành mặc vũ y hoa mỹ, lưng có hình Thái cực đồ, mái tóc suôn dài đen nhánh cắm một cây trâm đạo, gương mặt trắng muốt như ngọc, đẹp như thiên tiên trong tranh vẽ.
Mi tâm có một nốt mực đỏ càng tăng thêm tiên khí.
Nàng nhìn mảnh vỡ Địa Thư, trong con ngươi có ý cười, nhàn nhạt hỏi: "Số năm là người Nam Cương Cổ tộc?"
Ngươi biết rồi? Ngươi đứng sau lưng ta nhìn bao lâu rồi... . . Hứa Thất An thành thật trả lời: "Hình như là bộ tộc Lực Cổ."
Lạc Ngọc Hành nghe vậy, chậm rãi gật đầu, bình luận: "Quái lực vô song."
Hứa Thất An lặng lẽ quét mắt nhìn cái miệng anh đào nhỏ nhắn của quốc sư, "Còn mạnh hơn cả võ phu?"
Lạc Ngọc Hành thanh lãnh đi tới bồ đoàn của mình ngồi xuống: "Nếu chỉ tính khí lực, võ phu kém xa cao thủ bộ tộc Lực Cổ.
"Bảy bộ lạc Cổ tộc, thủ đoạn rất đơn độc, chỉ một bộ lạc rời rạc không đáng để lo, nhưng bảy bộ lạc liên thủ, dù có là Phật môn cũng phải kiêng kỵ ba phần."
Nghe giống như Thiên Đại Nhất Đao Trảm của ta, đều là con đường cực đoan, không phải dạng phát triển toàn diện "Đức trí thể mỹ lao"... . . Hứa Thất An khẽ gật đầu.
Quốc sư mỹ nhân hôm nay tính tình tốt, nói tiếp: "Vừa rồi nghe Sở Nguyên Chân nói với ngươi về viễn Cổ Thần Ma, Cổ Thần đúng là Thần Ma còn sống trên thế gian."
"Có Thần Ma thật hả?" Hứa Thất An kinh hãi.
"Ngoài Yêu tộc với nhân tộc, tất cả dị thú hiện giờ ở Cửu châu, đều là hậu duệ của Thần Ma. Không phải ngươi đã đi qua Vân Châu sao, con dị thú trong truyền thuyết của Bạch Đế thành chính là hậu duệ Thần Ma đó. Giao Nam Cương, Linh Long trong hoàng thành kia... . đều là hậu duệ Thần Ma."
Sao làm Thần Ma nghe giống khủng long thế... . . Hứa Thất An hỏi thử: "Sao Thần Ma bị diệt tuyệt?"
Không thể là núi lửa phun hay thiên thạch đụng trúng được.
Lạc Ngọc Hành không trả lời, mắt khép hờ, tĩnh tọa không nói.
Hứa Thất An len lén quan sát Lạc Ngọc Hành, mặc dù quốc sư đại nhân có chúng sanh tương, làm Hứa Thất An nhìn thấy rất nhiều hình tượng như tóc bạc muội muội, bạn học Cao Mộc thanh mai trúc mã, tỷ tỷ ngực 36D vân vân.
Nhưng nhiều nhất vẫn là hình dáng dì nhỏ hiền lành của quốc sư.
Nữ tử thành thục ba bốn mươi tuổi, mặt đẹp trắng mịn, không còn sự hoạt bát ngây ngô của thiếu nữ, không có sự quyến rũ của thiếu phụ nở nang, mà là sự trong trẻo lạnh lùng uy nghiêm của trưởng bối.
Hứa Thất An thoải mái thưởng thức nhan sắc của quốc sư, Lạc Ngọc Hành hiểu mị lực của mình nhất, chỉ cần không phải là nam nhân đoạn tụ, thì đều sẽ bị mị lực của nàng hấp dẫn.
Nên Hứa Thất An thấy mình như này là chuyện bình thường, hơn nữa, lén lén lút lút nhìn, cũng đâu có qua mặt được cảm giác của quốc sư đại nhân, nên cứ thoải mái mà dòm.
Lúc này, hắn liếc thấy Kim Liên đạo trưởng gởi tới một tin nhắn:【Ta đã che giấu số năm, mọi người thương lượng, xử lý chuyện này thế nào đi.】
... . . Di, trong lúc ta thưởng thức sắc đẹp của quốc sư, đã bỏ lỡ cái gì hả? Hứa Thất An quyến luyến không thôi quay sự chú ý trở về đám nhiều chuyện Địa Thư.
【Số Chín: Ta đề nghị không cần phải để ý đến số năm, để nàng ta lăn lộn trong giang hồ một lần cho biết. Tin là từ Nam Cương đến kinh thành, nàng sẽ học được nhiều điều, nhờ nó mà trưởng thành.】
Lý Diệu Chân không đồng ý cách làm của Kim Liên đạo trưởng, nhắn tin phản bác:
【Số Hai: Đạo trưởng, lòng người hiểm ác, giang hồ phức tạp, số năm mặc dù thực lực cường đại, nhưng nàng quá đơn thuần, bất cứ lúc nào, trí khôn cũng có hiệu quả hơn sức mạnh.】
Sau đó tới lượt Trạng nguyên lang phát biểu cái nhìn:【Số năm đúng là đơn thuần, không rành thế sự, nhưng nàng không phải người ngu, hiểu xu lợi tránh hại, càng hiểu cái gì là có thể bị lừa gạt, cái gì nhất định phải bảo vệ, giữ thật chặt. Ta thấy Kim Liên đạo trưởng đề nghị không tệ.】
Bà mẹ Kim Liên khổ tâm rồi, để số năm cho xã hội dạy cho một trận, để nàng nhanh chóng lớn lên... . . . Hứa Thất An thầm gật đầu, cho rằng đề nghị này rất ô kê.
【Số Sáu: Ta thấy, việc chúng ta phải cân nhắc bây giờ không phải là chuyện về lâu dài này, mà là tối nay nàng phải giải quyết chuyện ăn ở làm sao?】
... . . . câu này giống như câu tổng kết buổi nói chuyện, vì đám nhiều chuyện Địa Thư cả một hồi lâu không ai nói gì nữa.
Cuộc họp nhỏ này của Thiên Địa Hội tổng kết như sau: Số năm ở xứ lạ không có người quen biết, phải giải quyết chuyện ăn ở làm sao? Online chờ, rất gấp!
Còn có thể làm sao? Mọi người chỉ là bạn trên mạng, thiên nam địa bắc, cái thế giới này đâu có app với chuyển khoản cho mi chuyển tiền.
Thần tiên cũng bó tay nha.