Hứa Thất An đi theo tăng nhân giữ cửa, đi tới nội viện.
Tăng nhân trẻ tuổi đứng ngoài sân, chắp tay: "Hằng Viễn sư huynh chờ ở đây một chút, để ta đi thông báo Tịnh Trần sư thúc."
Hứa Thất An dùng Phật lễ đáp lại: "Làm phiền sư đệ."
Nhìn theo tăng nhân đi vào một căn phòng, Hứa Thất An nhớ lại danh sách mình vừa có.
Sứ đoàn Tây Vực lần này có tổng cộng hai mươi mốt người.
Dịch chốt sắp xếp phòng cho người trong sứ đoàn là phân theo cấp bậc, hòa thượng có bối phận cao được ở phòng tốt, một tiểu sa di không thể nào ở phòng Tổng thống được, cao tăng đắc đạo lĩnh đội sẽ được ở trong một phòng riêng không có cửa sổ.
Nên dịch chốt biết rất rành rẽ địa vị của từng người trong sứ đoàn.
Người có bối phận cao nhất trong sứ đoàn lần này dĩ nhiên là lãnh tụ "Độ Ách đại sư", nhưng tu vi người này thế nào, thì dịch chốt không biết.
Đứng kế có hai người, theo thứ tự là "Tịnh Trần" và "Tịnh Tư", nhìn theo tên gọi, hai người hẳn là sư huynh đệ.
Những hòa thượng còn lại, cũng theo thứ tự pháp danh.
"Một người tên là Kinh Thành, một người tên là Cận Thị, pháp danh của mấy người này thú vị thật."
Còn đang suy nghĩ, tăng nhân trẻ tuổi đã đi ra, mời Hứa Thất An vào bên trong.
Hắn theo tăng nhân vào phòng, trong phòng đốt đàn hương, một tăng nhân mặt tròn đầy, dái tai to ngồi xếp bằng trên tháp, mỉm cười nhìn ra cửa phòng.
Hòa thượng này khí tức nội liễm, nhìn không khác gì người thường.
"Tịnh Trần sư huynh." Hứa Thất An chắp tay.
"Hằng Viễn sư đệ." Tăng nhân trung niên đáp lễ.
Hắn bảo tăng nhân trẻ tuổi dâng trà, chờ Hứa Thất An uống một hớp, mới lên tiếng: "Bàn Nhược sư huynh mới vừa trở về chùa."
Ý của hắn là, lẽ ra hòa thượng Thanh Long Tự bây giờ cũng mới được biết tin sứ đoàn vào kinh mà thôi... . . Bàn Nhược trụ trì chân trước mới vừa trở về Thanh Long Tự, không có nguyên nhân đặc biệt, sẽ không cho tăng nhân trong chùa tới đây làm phiền... . . Hứa Thất An chỉ trong nháy mắt đã nghĩ ra rất nhiều khả năng, biết ngay đây là đối phương đang dò xét mình.
Nhưng hắn đã chuẩn bị sẵn cả rồi, đáp lại không nhanh không chậm: "Bần tăng đã rời chùa nhiều năm rồi."
Tịnh Trần hòa thượng mỉm cười: "Hằng Viễn sư đệ tới có chuyện gì?"
Giọng của người này hình như có một ma lực kỳ dị, làm Hứa Thất An theo bản năng không muốn nói dối, muốn nói thật tất tần tật mọi thứ về mục đích tới của mình.
Ngũ phẩm Luật Giả?
Hứa Thất An thầm rét trong lòng.
Thanh Long Tự Bàn Nhược trụ trì cũng là ngũ phẩm, tăng nhân tới cảnh giới này, giống như một bộ ‘quy củ’ di động, họ có khả năng chủ động hoặc vô ý thức ảnh hưởng tới người bên cạnh.
Người xuất gia không nói dối, cấm nữ sắc, cấm sát sinh vân vân... . Luật Giả đã từng thủ giới gì, người bên cạnh cũng sẽ không tự chủ tuân thủ theo giống y như vậy.
Hứa Thất An chưa từng nhìn thấy Luật Giả chiến đấu, nhưng trước kia khi đi Thanh Long Tự tra án Tang Bạc, đã từng xem tài liệu về cao thủ Phật môn.
Sức chiến đấu của Luật Giả đều tới từ "Giới luật", có chút giống như “Ngôn Xuất Pháp Tùy” của Nho Gia, nhưng không lưu manh như Nho Gia.
Nói một cách dễ hiểu, Nho Gia chỉ cần phát một câu: Điêu Thuyền của Hứa Thất An nằm trên eo! Là chuyện đó sẽ có thể xảy ra thật, mặc dù di chứng sau đó là rất lớn.
Luật Giả Phật môn bị giới hạn hơn rất nhiều, không được nói tùy tâm sở dục, chỉ có thể nói rằng: Hứa Thất An hút thuốc còn hơn thần tiên.
Trừ việc miệng của Hứa Thất An sẽ bị nóng tới nổi nhiệt, thì không có hậu di chứng.
Ngôn xuất pháp tùy của Nho Gia là sự sửa đổi quy tắc, còn nguyên tắc làm người của Luật Giả là tuân giữ quy tắc, bản chất hoàn toàn đối ngược với nhau.
Hứa Thất An chắp tay, niệm Phật hiệu: "Sư huynh và chư đồng môn vào kinh, có phải vì chuyện vật phong ấn thoát khốn trong án Tang Bạc hay không?"
Lời này, như một tảng đá lớn đập vào trong hồ.
Tịnh Trần nheo mắt, ngoài mặt vẫn tỉnh bơ, ngược lại mỉm cười: "Bàn Nhược sư huynh nói?"
Trước khi Bàn Nhược tăng nhân trở lại Thanh Long tự, Độ Ách sư thúc đã năm lần bảy lượt nhắc nhở, không được tiết lộ chuyện vật phong ấn ra ngoài, ngay cả với hòa thượng Thanh Long Tự.
Tịnh Trần đại sư lập tức nghi ngờ Hứa Thất An.
Hứa Thất An lắc đầu, thở dài: "Không phải là sư phụ nói. Thật không dám giấu, án Tang Bạc, bần tăng cũng coi như có tham dự trong đó... . ."
Trong đôi mắt hòa nhã của Tịnh Trần như có thần quang màu vàng thoáng qua.
"Bần tăng có một sư đệ, pháp danh Hằng Tuệ, sư huynh đệ chúng ta thuở nhỏ lớn lên cùng nhau, tình cảm vô cùng sâu đậm. Hơn một năm trước, Hằng Tuệ đột nhiên mất tích, còn trộm đi một món pháp khí giúp che giấu hơi thở của chùa, ta đi điều tra khắp nơi, phát hiện hình như hắn bị một tổ chức lừa bán người gạt bán... . ."
Vẻ mặt Hứa Thất An đầy thương cảm, bi thương tới mức phải niệm Phật hiệu để giảm bớt đau lòng: "A di đà Phật."
Tịnh Trần đang nghe nhập thần, thấy Hằng Viễn sư đệ như vậy, giật mình: "Phía sau chuyện này, còn có ẩn tình?"
"Không sai, Hằng Tuệ sư đệ và một nữ hương khách sinh ra tư tình, tự định suốt đời, nên mới trộm pháp khí của Thanh Long Tự, cao bay xa chạy."
Tịnh Trần nhướng mày, trong đầu xuất hiện nghi ngờ, "Dù cho bỏ trốn, cũng đâu cần phải trộm pháp khí?"
Hứa Hằng Viễn thở dài: "Vì nữ hương khách kia là nữ nhi của Dự Vương, Dự Vương là đệ đệ của bệ hạ, là một thân vương. Nếu không có pháp khí che giấu hơi thở, họ không thể rời khỏi được kinh thành."
Ồ... . . Tịnh Trần đại sư cứng họng, không biết nói gì.
Sau đó, Hứa Thất An liền kể lại chuyện đôi nam nữ trẻ tuổi không rành thế sự bị lừa gạt thế nào, bị động cuốn vào đảng tranh thế nào, chết oan uổng thế nào cho người ta nghe.
"A di đà Phật!"
Tịnh Trần đại sư chắp tay, mặt hiện từ bi, niệm Phật hiệu.
Im lặng mấy giây, hắn hỏi: "Nhưng chuyện này thì liên quan gì tới án Tang Bạc?"
Hỏi rất tốt! Hứa Thất An cười thầm, mặt không đổi sắc: "Án này ly kỳ khúc chiết, không hề đơn giản như nhìn thấy bề ngoài... . . . cuối năm ngoái, Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu ở Tang Bạc bỗng bị nổ tan tành, tà vật bị phong ấn dưới đáy Tang Bạc xuất thế.
"Hoàng đế Đại Phụng tức giận, giao trách nhiệm cho tam ty đi nghiêm tra, bần tăng sở dĩ bị cuốn vào trong đó, là bởi vì tà vật kia ký sinh vào cơ thể của Hằng Tuệ sư đệ."
"Cái gì? !"
Tịnh Trần đại sư biến sắc, vội truy hỏi: "Vậy tà vật đó hiện giờ đang ở đâu? Hằng Tuệ đã chết hay chưa? Đại Phụng xử lý chuyện này thế nào? Giám Chính có ra tay không? Hay tà vật đã bị Giám Chính phong ấn lần nữa?"
Hắn hỏi liên tục không ngừng, dáng vẻ bình thản của một cao tăng không còn nữa.
"Tịnh Trần sư huynh đừng nóng, để ta từ từ kể cho... . ."
Hứa Thất An kể chi tiết án Tang Bạc và Bình Dương Quận chúa, sự liên quan giữa hai vụ án, sự bí mật tương quan phía sau chúng, tất tần tật cho Tịnh Trần hòa thượng nghe.
Tịnh Trần hòa thượng hồi lâu không nói gì, như đã bị sự rắc rối phức tạp của vụ án làm cho chấn kinh.
Những nội tình này, ngay cả Bàn Nhược trụ trì cũng không biết, Bàn Nhược chỉ đi về phía Tây, báo cho Phật môn biết tin vật phong ấn của Tang Bạc xuất thế mà thôi.
Sư thúc vào cung gặp vua, là để hỏi đầu đuôi vụ án, không ngờ mình ở lại dịch trạm lại biết toàn bộ quá trình trước cả sư thúc... . . Tịnh Trần hòa thượng thở dài:
"Án này quả thật ly kỳ khúc chiết, người phá được án này, quả là người lợi hại. Hằng Viễn sư đệ, sao lại biết cặn kẽ như vậy?"
Hứa Thất An biết, đây là Tịnh Trần hòa thượng đang hỏi ra nghi vấn trong lòng mình. Hắn không chút hoảng hốt, ép mình đấu lại với bản năng "Không nói dối", trả lời:
"Án này tuy là tam ty làm chủ, nhưng người chân chính tra ra án Tang Bạc và án Bình Dương Quận chúa là một ngân la của nha môn Đả Canh Nhân, tên là Hứa Thất An. Bần tăng và Hứa đại nhân gặp nhau tâm đầu ý hợp, lại vì Hằng Tuệ sư đệ của bần tăng bị cuốn vào trong đó, nên mới biết được rõ ràng."
Ngân la Hứa Thất An... . . Tịnh Trần hòa thượng ghi nhớ cái tên này, hỏi vội: "Hứa ngân la đó là người phương nào, Hằng Viễn sư đệ, ngươi nói tường tận cho ta."
"Ài!"
Hứa Hằng Viễn không nói gì, mà thở dài một tiếng.
"Sư đệ đây là... . ."
"Bần tăng nghĩ tới người này, trong lòng lại muôn vàn cảm khái."
"Ồ? Nói vậy là sao?"
Hứa Hằng Viễn chậm rãi: "Sư huynh có chỗ không biết, Hứa Thất An người này, là người kinh tài tuyệt diễm nhất mà bần tăng từng gặp. Về mặt tu hành, hắn tài ngút trời, toàn bộ Đại Phụng hiếm có người nào được như hắn.
"Về mặt làm quan, hắn kiên quyết không lấy một cây kim sợi chỉ của trăm họ, lấy quy tắc chính nghĩa làm khung hành xử cho mình.
"Về mặt phá án, Đại Phụng cao thủ nhiều như mây, vậy mà không bằng một đầu ngón tay của hắn.
"Về mặt thi từ, hắn được khen là đệ nhất thơ khôi trong vòng hai trăm năm nay của Đại Phụng, nghe nói hoa khôi của Giáo Phường Ty yêu hắn đến chết đi sống lại, nhưng hắn mặc kệ không để ý tới."
Tịnh Trần hòa thượng sợ ngây người, không ngờ kinh thành lại có một nhân vật cỡ này.
"Thế gian có người như này, mà không vào Phật môn ta, thật là đáng tiếc." Trong mắt Tịnh Trần có ánh sáng sắc bén thoáng qua.
... . Mẹ nó, còn dám ra tay, chất nhi này muốn "Độ" ta vào không môn hả? Vậy cây thiết bổng của ta thành vô dụng à?
Hứa Thất An thầm cảnh giác, tỉnh rụi đổi chủ đề, lộ ra mục đích thật của mình: "Lần này đến tìm sư huynh, chính là muốn hỏi tà vật dưới đáy Tang Bạc cuối cùng là cái gì?
"Bần tăng biết vật này có liên quan tới Phật môn, nhưng không nghĩ ra vì sao phải trấn áp nó ở Tang Bạc Đại Phụng?"
"Cái này ... ." Tịnh Trần hòa thượng lộ vẻ khó xử.
"Sư huynh có điểm khó nói?" Hứa Hằng Viễn chủ động hỏi.
"Chuyện này là cơ mật của Phật môn, sư đệ chớ có hỏi nữa." Tịnh Trần nói.
"Ài!"
Hứa Hằng Viễn cười lạnh: "Bần tăng hiểu rồi, bần tăng coi bổn tông Tây Vực là người trong nhà, không ngờ trong mắt sư huynh đệ bổn tông, bần tăng chỉ là người ngoài.
"Thôi thôi thôi, là bần tăng tự mình đa tình. Vậy bần tăng xin đi ngay, Tây Vực Phật môn là Tây Vực Phật môn, Thanh Long Tự là Thanh Long Tự, không phải là một."
Vừa nói, hắn đứng dậy định đi.