Cảm ơn đại lão Lehuyphan đã ủng hộ rất nhiều ngọc phiếu! Nhưng các lão có thể chia ra bớt được không, tuy rất vui nhưng đúng 1 tuần sau mất thì cũng đau lòng lắm, kkk
Bầu trời sau khi nổi một tiếng sấm, thì không có động tĩnh gì nữa, mây mù sôi trào cũng tiêu tán, đồng thời, phật quang trên người Độ Ách cũng thu liễm.
Ông ta mở mắt ra, từ trong mắt bán ra ánh sáng trí tuệ, sau đó từ từ thu dần vào.
Độ Ách La Hán thấy các đệ tử Phật Môn vẫn còn đang trầm mê trong cảnh giới tuyệt diệu, theo cách gọi của Phật Môn, đây gọi là quá trình kiến ngộ.
Mắt thấy, tai nghe, tâm có ngộ.
Dĩ nhiên, phần ngộ này so với phần mà Độ Ách đại sư ngộ ra thì thua xa một trăm lẻ tám ngàn dặm.
Độ Ách La Hán không làm phiền các đệ tử lĩnh ngộ, chắp tay, cất cao giọng "Thánh Nhân viết, học không phân già trẻ, người thành đạt là tiên. Đây là chí lý.
"Hứa thí chủ tuy không phải người trong Phật Môn ta, nhưng có đại Phật căn, làm bần tăng khai ngộ, ý niệm thăng hoa, cũng đã chứng minh đạo lý quả là người người đều có Phật tính, sau khi chiếu kiến tự ngã (tự soi thấy được bản thân), thì người người đều có thể thành Phật là thật.
"Đa tạ Hứa thí chủ điểm bát, làm bần tăng hiểu ra Phật pháp Đại Thừa. Hứa thí chủ chính là thầy của ta. Ải thứ ba, ngươi thắng."
Lý luận Phật luôn thâm sâu huyền ảo, bình dân bách tính nghe không hiểu nổi, chỉ từ đoạn văn này của Độ Ách La Hán, rút ra được vài ý chính:
Hứa thí chủ cao kiến, Hứa thí chủ là thầy ta, Hứa thí chủ ngươi đã vượt qua ải thứ ba.
"Vừa rồi, hình như cao tăng Phật Môn kia ý nói là Hứa thí chủ là thầy của hắn hả?"
Hàng đầu tiên, một nam tử mặc kiểu người có học lắp bắp hỏi.
Thầy của ông ta?
Đám võ phu nhân sĩ giang hồ kích động.
Cho tới nay, võ phu lúc nào cũng bị những hệ thống tu luyện lớn khinh bỉ, bảo rằng họ chỉ biết dùng võ lực phạm cấm, võ phu thô bỉ chỉ biết dùng bạo lực phá hoại, giết người.
Ngoài công dụng khi đánh giặc, thì những lúc còn lại, trường hợp, chả có tí tác dụng nào, ngược lại còn là yếu tố khiến xã hội Cửu Châu không yên ổn.
Mà bây giờ, đường đường cao tăng Phật Môn, nhị phẩm La Hán, lại nói một võ phu "là thầy của ta"!!!
Những lời này đối với các nhân sĩ giang hồ, chính là sự hãnh diện, hận không được ngửa mặt lên trời thét dài.
"Tất cả giới giang hồ Đại Phụng, đều sẽ nhớ tới cái tên Hứa Thất An, hắn là võ giả chân chính."
"Hệ thống võ phu cuối cùng đã có được một người tài giỏi, lão phu hành tẩu giang hồ bao năm, chưa bao giờ có một võ phu như vậy, được cường giả cao cấp của hệ thống tu luyện khác tôn làm sư trưởng."
"Sau này khi ta trở về quê, kể lại câu chuyện này, chuyến đi tới kinh thành lần này thật là không uổng phí, đã học được rất nhiều kiến thức."
"Đúng thế. Sau này khi hồi hương kết thân hữu uống rượu, ta có thể lấy ra để kể suốt ba ngày ba đêm, đột nhiên có chút không kịp đợi muốn đi về nhà."
Trong một góc khác, một phụ nhân vẫn còn phong vận quyến luyến không thôi rời mắt khỏi Hứa Thất An, quay qua nhìn đệ tử đắc ý của mình—— Tiêu Hồn Thủ Dung Dung.
"Dung Dung, sư phụ đã hỏi thăm rồi, Hứa đại nhân này, là khách quen của Giáo Phường Ty."
Dung Dung đẹp rực rỡ mà không mị tục, cắn môi nhìn lại phụ nhân: "Sư phụ, ý ngài muốn nói gì?"
"Nhi nữ giang hồ chúng ta, không chú trọng danh phận." Mỹ phụ sâu xa nói: "Dung Dung, với sắc đẹp của ngươi, làm thê cho Hứa đại nhân thì hơi miễn cưỡng, thân phận ngươi không đủ, nhưng làm thiếp, thì không thành vấn đề."
"Ta… "
Dung Dung muốn từ chối, nhưng nam tử kia quả thực quá chói mắt, chói mắt tới mức dù nàng luôn tự hào về nhan sắc của mình, cũng không nhịn được có chút động tâm.
Hứa Thất An tiếp tục đi lên, dọc đường không còn cửa ải nào nữa, đi thẳng đến bậc thang cuối cùng, bước vào ngôi chùa ở trên đỉnh núi.
Đây là một ngôi chùa nhỏ một mái, nóc chữ hình, góc mái cong, không có tiền sảnh, không có sương phòng, chỉ có một chủ điện.
"Chùa này hẳn là cửa ải cuối cùng, ta nhớ Độ Ách La Hán từng nói, vào chùa rồi, nếu vẫn không đồng ý quy y theo Phật Môn, vậy thì Phật Môn thua."
Hứa Thất An nhớ lại một trăm lẻ tám loại chiêu thức các hoa khôi Giáo Phường Ty truyền thụ cho, với nội tâm đục ngầu thế này, chẳng khác gì người trong hoàng thất.
Xác nhận mình đúng là người háo sắc, hắn hài lòng gật đầu, đẩy cửa, đi vào trong điện.
Thấy vậy, Độ Ách La Hán chắp tay, nói: "Vào chùa này, dù có đầu đá, cũng có thể điểm hóa, quy y theo Phật Môn."
Nói vậy là ý gì?
Mọi người nghe vậy cau mày, sau đó nhớ tới chủ đề đấu pháp lần này: Quy y Phật Môn.
Sứ đoàn Tây Vực chẳng những phải thắng Thiên Cơ Bàn, còn muốn người đấu pháp quy y theo Phật Môn, vả một cái đau vào mặt Đại Phụng.
"Hòa thượng thúi, Bổn cung muốn xem tình hình trong chùa." Phiếu Phiếu chợt đứng bật dậy, ánh mắt trở nên quyết liệt, giọng giận dữ:
"Ai biết trong Phật Môn các ngươi có xếp đặt mánh khóe xấu xa, đào hố gì hại ngân la Đại Phụng ta không."
Nàng không tin Hứa Thất An sẽ trốn vào không môn, nhưng Phật Môn thủ đoạn quỷ dị, cưỡng ép "Độ hóa" là chuyện có khả năng. Không nhìn thấy cảnh tượng ở trong chùa, Phiếu Phiếu sẽ không ngừng não bổ, rằng Hứa Thất An bị hại.
Nghĩ như thế, liền không nhịn được.
"Nếu đã là đấu pháp, đương nhiên là phải rành rẽ rõ ràng. Độ Ách La Hán, thỉnh mở cảnh trong chùa ra cho mọi người xem một chút." Giọng Hoài Khánh lạnh như băng.
Các quý tộc trong lều chống nắng cũng thi nhau mở miệng.
"Có lý!"
Độ Ách La Hán chắp tay mỉm cười, tay áo rộng vung lên, hình ảnh trong Phật cảnh hiện ra, mọi người đều nhìn đại điện đầy ánh nến.
Trong điện, một kim thân cao sáu trượng ngồi xếp bằng, đỉnh đầu gần như chạm tới nóc điện.
Bức tượng Phật này, hai lỗ tai to dày rũ xuống, mặt tròn xoe, mắt khép hờ, như đang mỉm cười từ bi, nhưng cũng mang theo một cảm giác uy nghiêm khó tả, tác động thẳng vào lòng người.
Làm người xem đều vô thức nảy sinh cảm giác muốn chắp tay hành lễ.
"Trong chùa có hai pháp tướng, bức này là kim cương pháp tướng, Hứa thí chủ, bí mật của kinh Kim Cương chính là ở ngay trong kim thân này, nếu ngươi hiểu được, vậy ngươi sẽ có thể tu thành Phật Môn Kim Cương Bất Bại."
Tiếng Độ Ách đại sư từ ngoài vọng vào.
Kinh Kim Cương nằm ngay trong pháp tướng! Hứa Thất An mắt nóng rực, hắn luôn thèm thuồng thần thông Kim Cương của Phật Môn, nếu tu được thần công hộ thể này, có thể nói, hắn sẽ là vô địch trong cảnh giới lục phẩm võ giả.
Hơn nữa, có môn thần công này, khuyết điểm lớn nhất của Hứa Thất An cũng được bù đắp, không thể để sau khi chém xong một đao, khí hư lực kiệt, Hứa đại nhân ném đao đi, nằm dài dưới đất, nói với kẻ địch: Tới đi, tự ra tay!
Hèn gì Giám Chính lại muốn mình đại diện cho Ty Thiên Giám đi đấu pháp! Giám Chính, ông đã đoán được hết tất cả những chuyện này phải không?
Hứa Thất An vừa kích động, vừa cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, Giám Chính quá đáng sợ.
Bên ngoài, nghe xong lời của Độ Ách La Hán, các võ phu đều sáng cả mắt lên, ngẩng đầu nhìn tượng Phật, chỉ ước gì mắt mình bay luôn ra ngoài, bay tới chỗ tượng Phật.
Hứa Thất An ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, ngẩng đầu quan sát kim cương pháp tướng.
Độ Ách La Hán thì nhìn hắn, kim cương thần công chỉ thích hợp cho võ tăng, tăng nhân không tới La Hán cảnh, tu Phật pháp thì không thể nắm giữ được kim cương thần công.
Độ Ách La Hán đây là đang cho hắn cái bánh vẽ, để lôi kéo Hứa Thất An vào làm biển hiệu cho Phật Môn.
Một Phật tử có tuệ căn trời sinh như vậy, dù có thế nào, Độ Ách La Hán cũng phải độ hắn vào không môn, trở thành đệ tử Phật Môn.
Không chỉ vì yêu tài, mà càng vì Hứa Thất An là người khai sáng Phật pháp Đại Thừa, Độ Ách La Hán muốn là người đặt nền móng cho Phật pháp Đại Thừa.
Nếu làm được vậy, muốn phổ biến lý niệm Phật pháp Đại Thừa rộng rãi hơn, muốn hóa Tiểu Thừa thành Đại Thừa, thì sự tồn tại của Hứa Thất An là vô cùng quan trọng.
Hứa Thất An này nói ra lý niệm về Phật pháp Đại Thừa, là người dẫn đường của Phật Pháp Đại Thừa, nên hắn nhất định phải gia nhập Phật Môn, như vậy, mới có thể biểu dương "Chính thống" .
Kinh Kim Cương ở trong tượng Phật? Cái thứ linh tinh gì thế, Hứa Thất An nhìn chằm chằm tượng Phật cả một khắc không hề chớp lấy một cái, mắt mỏi muốn cay xè.
Mình đúng là võ phu thô bỉ, không có Phật căn! Hắn thầm tự giễu.
Đột nhiên, trong bụng có một dòng nước ấm tuôn ra, bắt đầu từ đan điền, đi qua trung đan điền, đi vào thượng đan điền, mi tâm bỗng rung lên, như có một lớp màng mỏng được kéo ra.
Tượng Phật trước mặt, xuất hiện sự biến đổi.
Vẫn là ngồi xếp bằng bất động, nhưng quanh thân có Phật vận lưu chuyển, một luồng thiện ý sâu xa khó hiểu hiện ra trước mặt Hứa Thất An.
Làm người ta bất ngờ là, hắn lại hiểu được thiện ý đó, hiểu được Phật vận ẩn chứa trong pháp tướng.
Là, là đang giúp mình? !
Ý niệm thoáng qua, Hứa Thất An vô thức thay đổi tư thế ngồi, tay chắp lại, mắt khép hờ, giống hệt với tượng Phật.
Quá trình này kéo dài không biết bao lâu, đột nhiên, từ mi tâm của hắn, có một đốm sáng vàng xuất hiện, sau đó nhanh chóng lan rộng, như có một cây bút vô hình đang vẽ nhanh trên người hắn.
Chỉ trong vòng mấy lần hít thở, toàn thân Hứa Thất An kim quang sáng lạn, trang nghiêm không khác gì pháp tướng kim thân.
Độ Ách La Hán ngạc nhiên vô cùng.
"Sao, sao hắn lại hóa thành kim thân? !"
"Đây, đây thật sự là quy y Phật Môn rồi?"
Thấy một màn này, bách tính trong thành suýt thì ngã nhào, sắc mặt sụp đổ, như những quả cầu xì hơi, bay xa ngàn dặm, không còn niềm vui và kiêu ngạo trước đó.
Vị đại nhân này đã qua được ba ải, trở thành người nổi tiếng hàng đầu hiện giờ của Đại Phụng, làm người dân kinh thành hãnh diện, vậy mà, cuối cùng lại bị Phật Môn "Độ hóa" .
Cái tát này của Phật Môn, thật là rất ác.