Cảm ơn shaohebi và Akame đề cử!
Tinh thần Tiền Hữu liền tỉnh táo, ho mạnh mấy cái, để thu hút sự chú ý của các huynh đệ trong bang:
"Bang chủ, các vị huynh đệ, ta đã mời cứu binh tới cứu các ngươi. Mọi người yên tâm, chúng ta sẽ nhanh chóng được ra ngoài."
Mọi người nghe vậy mừng rỡ, kích động hỏi: "Là võ lâm Công Tôn thế gia của Tương Châu hả? Hay là Long Thần Bảo ở bờ Hắc Thủy?"
"Nếu là hai nhà này, chúng ta lần này có thể được cứu rồi."
"Đúng vậy, gia chủ Công Tôn thế gia là ngũ phẩm, cao thủ dưới tay nhiều như mây, không thiếu hảo thủ tinh thông tả đạo chi thuật. Long Thần Bảo thì mạnh hơn. Nhưng mà lối làm ăn của hai thế lực này rất khó coi, e là đồ trong mộ chả còn tới phần của chúng ta, mà còn phải trả một thù lao khổng lồ cho họ."
"Bị mỡ lấp mất mắt rồi hả? Mạng chả còn, tiền tài có ích lợi gì? Chỉ cần cứu được chúng ta ra ngoài, thế nào cũng được cả."
Bang chủ bệnh phu khạc ra một hơi trọc khí, vuốt cằm: "Tiền Hữu, ngươi làm tốt rất."
Tiền Hữu yên lặng hồi lâu, thần sắc cổ quái nói: "Người, người ta tìm tới giúp không phải Công Tôn thế gia, cũng không phải Long Thần Bảo."
"Cái gì?"
Mọi người thất vọng, thần sắc hưng phấn đều tiêu tán.
Trong số các thế lực võ lâm gần Tương Thành, Công Tôn gia và Long Thần Bảo xứng đáng đứng hàng đầu, có quan hệ rất mật thiết với quan phủ Tương Thành, rất nhiều giang hồ hảo thủ đều phụ thuộc vào họ.
Nếu Tương Thành có ai có thể cứu họ, thì chỉ có hai thế lực này thôi.
Sự khát khao trong mắt bang chủ bệnh phu tắt lịm.
Phó bang chủ mở miệng hỏi: "Không phải Long Thần Bảo cũng không phải Công Tôn thế gia, vậy người ngươi mời tới giúp có phẩm cấp gì, thân phận gì, tán tu, hay là có môn phái bối cảnh?"
Phó bang chủ tên Công Dương Túc, là một Thuật sĩ, mọi người đều biết, ngoài Ty Thiên Giám, Thuật sĩ tán tu trên giang hồ hiếm hoi như lông phượng sừng lân.
Thuật sĩ biết vọng khí, thiện phong thủy, đơn giản chính là tặc trộm mộ trời sinh. Nên, Công Dương Túc là bảo bối của Hậu Thổ Bang, tuy là Phó bang chủ, nhưng tất cả thuộc hạ trong bang đều rất nghe lời hắn.
Công Dương Túc vừa mở miệng, mọi người liền im bặt, quay qua nhìn Tiền Hữu.
"Nhắc tới cũng đúng dịp, mấy người tới giúp kia là ta vô tình gặp được ở bên đường, nhưng hình như bọn họ cũng đang đi tìm người…" Đà chủ Tiền Hữu nhìn về phía thiếu nữ Nam Cương, giọng cảm khái:
"Lệ Na cô nương, họ tới để tìm ngươi."
Mọi người quay qua nhìn thiếu nữ Nam Cương, Lệ Na đang cố gắng chiến đấu với bánh nướng ngẩng đầu lên, khóe miệng vẫn còn dính vụn bánh, mặt ngơ ngác.
"Đây là lần đầu tiên ta tới Đại Phụng, tộc nhân không có đi chung mà." Lệ Na lắc đầu, bày tỏ mình là người bơ vơ không chỗ nương tựa, không có bằng hữu.
Tiền Hữu giải thích: "Người ta gặp được là một võ giả lục phẩm Đồng Bì Thiết Cốt cảnh, vẻ ngoài hết sức anh tuấn, cõng một nữ tử tóc tai bù xù ."
Hắn còn chưa nói hết, Lệ Na vội lắc đầu: "Không biết."
"Nhưng mà họ đúng là đi tìm ngươi, còn hỏi ta trong số người xuống mộ có cô nương từ Nam Cương tới hay không. Ta suy nghĩ, dạo này ở Tương Thành, nữ tử từ Nam Cương cũng chỉ có một mình ngươi thôi."
Bang chủ bệnh phu nhíu mày, ông ta không cho rằng Lệ Na có chuyện giấu giếm họ. Nói thật lòng, ấn tượng đầu tiên của ông ta về cô nương này này là vô cùng ngây thơ đơn thuần, không có tâm cơ.
Thứ hai, mọi người đều đang ở trong tuyệt cảnh, cần phải đồng tâm hiệp lực với nhau, ai cũng mong sớm được ra ngoài, lúc này mà còn giấu giếm thì chỉ là vô nghĩa.
Cuối cùng, nếu nha đầu này ở Đại Phụng có một bằng hữu là lục phẩm võ giả, cần gì phải chịu đói ba ngày ba đêm? Nếu không phải mình mời nàng ăn một bữa, nàng đã định đi cướp rồi.
Nghĩ tới đây, bang chủ bệnh phu trầm ngâm: "Không phải ngươi bảo có tới mấy người sao, mô tả cặn kẽ hình dạng những người còn lại xem."
Tiền Hữu gật đầu: "Ngoài một nam một nữ kia, còn có một hòa thượng cao to, vẻ mặt rất dữ; một kiếm khách áo xanh, hắn có thể ngự kiếm phi hành, thật là thủ đoạn thần tiên."
"Ngự kiếm phi hành?" Bang chủ bệnh phu thất kinh, hắn chưa từng nghe nói có võ phu có thể ngự kiếm phi hành.
"Ngươi biết không?" Công Dương Túc nhìn Lệ Na.
Nam Cương lắc đầu: "Không biết."
Vẫn không biết? Thế này, thế này sao có thể? Đại hiệp và những đồng bạn của hắn chính là đi tìm Lệ Na cô nương mà, Tiền Hữu ôm nghi ngờ, nói tiếp:
"Còn có một đạo trưởng, ta nghe những người kia gọi ông ấy là Kim Liên đạo trưởng."
"Kim Liên đạo trưởng? !"
Lệ Na bỗng hét lên, mặt vui hớn hở, nói liên tục: "Người này có biết, Kim Liên đạo trưởng là một tiền bối rất đáng tin cậy của ta, hu hu, Kim Liên đạo trưởng đến tìm ta, Kim Liên đạo trưởng quả nhiên là người tốt."
Thì ra có biết! Mọi người như trút được gánh nặng.
Xem ra, người thật sự có quen biết với Lệ Na là vị tên Kim Liên đạo trưởng kia, những người còn lại là người đạo trưởng tìm tới giúp.
Đại đầu trọc to cao hẳn là võ tăng Hằng Viễn, cũng chính là số sáu, kiếm khách áo xanh ngự kiếm phi hành chính là số bốn, ừm, Thiên Nhân tranh sắp tới, hắn hiện là đang ở kinh thành. Võ giả lục phẩm anh tuấn là ai? Trong Thiên Địa hội có người như thế à? Lệ Na cố gắng sử dụng cái đầu không thông minh của mình, dò xem cái người ‘bằng hữu’ mà Tiền Hữu nói kia là ứng với số nào.
Nhưng không nghĩ ra "Một nam một nữ" đó là ai.
"Lệ Na cô nương."
Một thành viên trong bang kích động, mắt sáng ngời nhìn nàng, "Những bằng hữu kia của ngài, tu vi thế nào?"
Lệ Na tính cách đơn thuần, có hỏi tất đáp: "Kim Liên đạo trưởng là cao thủ Địa Tông, cụ thể mấy phẩm ta không biết, nhưng nhất định là mạnh hơn ta rất nhiều rất nhiều."
Trong đầu mọi người hiện ra cảnh nàng tay xé cương thi, đánh xáp lá cà với quái vật ăn thịt người, Kim Liên đạo trưởng kia lại còn mạnh hơn này, thế là trong lòng ai nấy đều nóng như lửa, đầy hy vọng.
"Hòa thượng đầu trọc là võ tăng Phật Môn, tu vi cũng rất lợi hại."
Lệ Na không biết nhiều lắm về Hằng Viễn, nên cứ thế lướt qua, nói tiếp: "Kiếm khách áo xanh, tên là Sở Nguyên Chẩn, là một trong hai nhân vật chính Thiên Nhân tranh lần này, là người đại biểu cho Nhân Tông để giao thủ với thánh nữ Thiên Tông."
"Cái gì? !"
Mọi người kinh hô, bang chủ bệnh phu cũng trợn mắt hốc mồm.
Tương Châu cách kinh thành không xa, cưỡi ngựa ba bốn ngày là tới, Thiên Nhân tranh đã sớm truyền khắp kinh thành, và các châu chung quanh.
Võ lâm Tương Thành cũng đã có rất nhiều nhân sĩ giang hồ đi kinh thành, để xem thịnh sự Thiên Nhân tranh, tuy đây chỉ là tỷ đấu của tiểu bối Nhân Tông và Thiên Tông mà thôi.
Bây giờ, bất thình lình nghe nói một trong hai nhân vật chính của "Thiên Nhân tranh" có mặt ở đây, xuống mộ tới cứu họ.
Lòng đám người Hậu Thổ Bang choáng váng, như lão nông điền nghe nói hoàng đế muốn tới giúp mình cắm mạ.
Quá ảo mộng, nên làm người ta nghi ngờ tính chân thực của nó.
Nhưng đây là Lệ Na nói, tính tình Lệ Na họ đều biết, một cô nương ngây thơ hiền lành, không có tâm cơ, đối xử nhiệt tình với người khác, không biết nói dối.
Nhưng như thế không có ý nàng là người ngu ngốc. Người của Hậu Thổ Bang từng tận mắt nhìn thấy một nhân sĩ giang hồ được họ mời vào trong đội đi thăm dò cổ mộ, thừa đêm tối định ô nhục nàng.
Kết quả Lệ Na cô nương tát cho một phát, đầu người kia liền nổ banh như dưa hấu.
Dám từ Nam Cương vượt ngàn dặm điều một mình đến kinh thành, không có chút bản lĩnh, không thể nào tới được Tương Thành.
"Cao thủ Địa Tông, võ tăng Phật Môn, đệ tử nòng cốt của Nhân Tông dự Thiên Nhân tranh…" một thành viên Hậu Thổ Bang cố nuốt nước miếng một cái, thần tình kích động:
"Vậy, một nam một nữ còn lại là ai? Là thần thánh phương nào? Có thể đồng hành với những người này, nhất định là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh nhỉ, Lệ Na cô nương?"
Những ánh mắt kích động nhìn qua, mong đợi được nghe thấy nàng nói ra một cái tên chói mắt.
Lệ Na nghiêng đầu, ngẫm nghĩ: "Không biết."
Câu trả lời thật làm người ta thất vọng, mọi người thầm nhủ.