TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 446: Thật là thần nhân (2)

"Lúc đó ta không suy nghĩ gì khác, chỉ muốn mọi người đi nhanh, để mọi nguy hiểm đó ta gánh vác." Hứa Thất An nói đến nước miếng tung tóe.

Khiến đám Bang chúng Hậu Thổ Bang cảm động tột đỉnh, lại nhớ lại hành vi sợ hãi chạy trối chết lúc đó của mình, ai nấy xấu hổ không có lỗ mà chui.

Giữa lúc nghỉ lấy hơi, Hứa Thất An truyền âm giải thích cho đám người Kim Liên đạo trưởng: "Giám Chính có để lại hậu thủ trong người ta, là cái gì, thì ta không thể nói."

Giám Chính còn để lại hậu thủ trong người hắn! Quả nhiên, mình dự liệu không sai, Hứa Ninh Yến đúng là quân cờ quan trọng của Giám Chính. Hôm nay xem ra, tầm quan trọng của con cờ này, không phải bình thường.

Kim Liên đạo trưởng bừng hiểu ra, thư thái gật đầu.

Hèn gì, hèn gì Chung Ly cô nương Ty Thiên Giám lại đi theo hắn! Sở Nguyên Chẩn liếc nhìn thân hình thon gầy của Chung Ly phía xa, bừng tỉnh.

Thậm chí, hắn còn nghĩ tới càng nhiều thứ hơn. Ví dụ như tại sao Giám Chính lại bổ nhiệm hắn làm đại biểu, đấu pháp với Phật Môn, hay ví dụ như vì sao Kim Liên đạo trưởng lại coi trọng và yêu thích Hứa Thất An như vậy.

Còn cả vừa rồi lúc ở mê cung dẫn đường, tất cả các chi tiết đều biểu thị cho thấy Hứa Thất An này tuyệt đối không đơn giản, sau lưng cất giấu bí mật khó mà tưởng tượng được.

Thú vị nha.

Hằng Viễn thì suy nghĩ đơn thuần hơn hẳn, trong mắt hắn, Hứa Ninh Yến là người tốt, Hứa Ninh Yến không chết, thì thế giới này tạm thời vẫn là tốt đẹp.

"Đáng tiếc ta không có cơ hội tu hành Kim Cương Bất Bại, cách tam phẩm chẳng biết đến bao giờ." Hằng Viễn thầm cảm khái.

Thổi da trâu xong, Hứa Thất An chuyển ánh mắt qua nhìn thuật sĩ hoang dã của Hậu Thổ Bang, tóc hoa râm, tuổi chừng năm mươi, mặc trường bào bẩn thỉu.

"Vị tiền bối này xưng hô thế nào?"

"Không dám nhận hai chữ "Tiền bối", lão hủ họ kép Công Tôn, tên một chữ Túc." Lão thuật sĩ khoát tay.

"Sao tiền bối phát hiện ra được ngôi mộ này?" Hứa Thất An hỏi.

Theo lời Tiền Hữu, đại mộ dưới chân núi phía nam này là do thuật sĩ tinh thông phong thủy, kiêm Phó bang chủ Công Dương Túc phát hiện.

Điều này rất kỳ quái, ngôi mộ này đã ở đây mấy ngàn năm, không, hơn mười ngàn năm, thế sao mãi tới bây giờ mới bị phát hiện?

"Mộ này không phải là ta phát hiện ra, mà là lão sư của ta. Nhất mạch thuật sĩ chúng ta, gần như không còn khả năng tấn thăng, đa số đều dừng lại ở ngũ phẩm, nguyên nhân…"

Công Dương Túc lắc đầu: "Bí mật của hệ thống tu luyện, không tiện tiết lộ."

Không phải là phải theo giúp triều đình hay sao, ta biết từ lâu rồi. Hứa Thất An thầm bĩu môi, không cắt ngang, tiếp tục nghe.

"Con người dù gì cũng phải ăn cơm mà, thủ đoạn mưu sinh chỉ mấy loại vậy thôi, nghề kiếm tiền nhiều nhất, hắc hắc, chính là phát tài từ người chết. Từ nhỏ ta đã theo lão sư du lịch khắp Cửu Châu, dấu chân đạp khắp núi sông thiên hạ, mỗi lần gặp được nơi phong thủy bảo địa, chúng ta đều sẽ ghi lại, sau này tìm cơ hội đi đào.

"Có mộ thì một phát phát tài, không có mộ, thì giới thiệu nơi đó cho phú hộ. Ngôi mộ này là lão sư ta phát hiện hồi còn trẻ, ghi chú lại, nhưng lão sư không nôn nóng khai quật nó, nói làm việc này là vi phạm thiên hòa, sớm muộn sẽ bị trời phạt.

"Ai mà ngờ, ông ấy lại nói đúng, lần này nếu không có ân công ra tay giúp đỡ, e là lão hủ đã vĩnh viễn ngủ dưới lòng đất."

Ta không có khả năng phán đoán ngươi nói thật hay không, với lại ngươi là thuật sĩ, Vọng Khí Thuật cơ bản là vô ích đối với ngươi. Bước ngoặt của chuyện này là số năm, không phải ta, người biết ta là thành viên Thiên Địa hội chả có mấy ai, hơn nữa, còn phải thỏa mãn một điều kiện, chính là biết hành tung của số năm, mà khả năng sắp đặt ra điều này là không có, ta sắp mắc chứng bệnh e ngại Giám Chính luôn rồi.

Hứa Thất An thầm cảm khái.

Lại nhớ tới thuật sĩ thần bí ở Vân Châu, không nhịn được thầm mắng một tiếng: Cmn, thuật sĩ toàn là một đám lão ngân tệ.

ỪM, cao phẩm thuật sĩ.

Cô nàng thiếu đầu óc Chử Thải Vi nhất định là đã chọn sai hệ thống tu luyện, Chung Ly cũng vậy.

Nhưng như vậy đối với Chung Ly cũng có chút không đúng lắm. Mặc dù nàng xui xẻo, đáng thương, không có chủ kiến, nhưng chỉ số thông minh rõ ràng là gấp Thải Vi tới mười lần.

Hắn cố ra vẻ tò mò hỏi: "Công Tôn tiền bối, tổ sư gia của nhất mạch thuật sĩ các ngươi là ai?"

Công Dương Túc bình tĩnh nhìn hắn, lắc đầu: "Không biết."

Nói dối, dấu hiệu đặc thù của nói dối rõ mồn một kia kìa! Hứa Thất An vờ ngơ ngác, giọng nghi ngờ: "Chẳng lẽ không phải là Giám Chính đời đầu à?"

Sắc mặt Công Dương Túc vẫn như thường: "Khởi nguyên của thuật sĩ đúng là Giám Chính đời đầu, nhưng tổ sư của nhất mạch nhà ta là ai, thì lão hủ không biết."

"Hẳn là một chi phái tách khỏi Ty Thiên Giám năm trăm năm trước rồi." Hứa Thất An giọng vân đạm phong khinh.

Công Dương Túc biến sắc.

Ông ta há to miệng, trái cổ ở họng lăn lăn: "Hứa công tử, chúng ta dời bước sang bên nói chuyện."

Phần cứng ta còn chả còn, cho mượn một bộ thế nào được?* Hứa Thất An thầm mắng, mỉm cười đứng dậy, đi về phía hạ lưu.

* “mượn một bộ” và “dời một bước” có phát âm giống nhau.

Công Dương Túc trầm mặc đi theo.

Hứa Thất An dẫm lên đá cuội, đi một lèo hơn trăm thước mới dừng lại, bởi vì khoảng cách này mới có thể bảo đảm cuộc nói chuyện của bọn họ không bị đám người Kim Liên đạo trưởng "Nghe lén".

Mọi người bằng hữu thì bằng hữu, nhưng ta không thể tiết lộ bí mật của hệ thống thuật sĩ cho các ngươi được, trừ phi các ngươi trả tiền.

Tiếng bước chân theo sau lưng dừng lại, Công Dương Túc nhìn Hứa Thất An chằm chằm, sắc mặt nghiêm túc, giọng dò xét: "Hứa công tử, ngươi còn biết cái gì?"

"Ta còn biết năm đó Võ Tông hoàng đế soán vị thành công, là bởi vì đã kết minh với Phật Môn, Phật Môn giúp ông ta giết chết Giám Chính đời đầu." Hứa Thất An quay người lại, mắt sáng quắc nhìn ông ta.

"Ngay cả chuyện này mà ngươi cũng biết, rốt cuộc ngươi là ai? Đi chung có cả một tiên đoán sư, còn thoát được khỏi cả tay tà thi trong cổ mộ."

"Ta là ai ngươi không cần biết, ta chỉ hỏi ngươi, Giám Chính hiện giờ, năm đó đã đóng vai gì?" Hứa Thất An đi thẳng vào vấn đề, hỏi ra cái thắc mắc mà mình nghi ngờ đã lâu.

"A, chuyện không phải rất rõ ràng rồi sao? Nếu không có cao phẩm thuật sĩ trong ứng ngoài hợp, Phật Môn muốn giết nhất phẩm thuật sĩ, đâu có đơn giản như vậy được." Công Dương Túc cười khẩy.

Ánh mắt và nét mặt của ông ta đầy khinh bỉ, Hứa Thất An biết sự khinh bỉ đó không phải là nhằm vào Phật Môn, mà là Giám Chính hiện thời.

Nếu mình đoán không lầm, năm đó Giám Chính làm nội gián, nên mới đổi lấy được địa vị hôm nay. Hứa Thất An thầm thở dài, trong lòng rất không thoải mái.

Đạo đức của hắn không phải sáng ngời, nhưng theo bản năng vẫn thấy rất ghét cái hành vi thí sư này, không thể chấp nhận được.

"Cho nên, thuật sĩ lưu lạc giang hồ hiện giờ, đều là do Giám Chính năm đó mất mạng mà rời khỏi, phân tán?" Nét mặt Hứa Thất An không lộ chút sơ hở nào, trầm ổn hỏi.

"Năm đó thuật sĩ rời khỏi Ty Thiên Giám có tổng cộng sáu nhánh, chính là sáu đệ tử của Giám Chính đời đầu. Tổ sư gia nhất mạch nhà ta là Tứ đệ tử của Giám Chính đời đầu, phẩm cấp là tứ phẩm trận pháp sư."

Hứa Thất An vội hỏi: "Ngươi còn giữ liên lạc với năm lưu phái còn lại không? Bọn họ hiện giờ thế nào?"

Công Dương Túc lắc đầu: "Chia nhau ra chạy khắp nơi, làm sao còn liên lạc gì, với lại, tại sao phải liên lạc, tạo thành tổ chức bí mật, đối kháng Ty Thiên Giám à?"

Ông ta cười khổ một tiếng: "Hệ thống Thuật sĩ cần phải phụ thuộc vào vương triều, càng đến cao phẩm thì càng phải làm như vậy, đây cũng là lý do tại sao sáu nhánh thuật sĩ chúng ta lại sa sút."

Điều này không đúng, người ta gặp phải ở Vân Châu nhất định là một cao phẩm thuật sĩ, hắn không thuộc về Ty Thiên Giám, mà sáu nhánh hệ phái lại không thể tấn thăng cao phẩm, suy luận này có vấn đề.