TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 448: Tình báo đổi đan dược (1)

Đêm, trăng sao ảm đạm, sương mù dày đặc bao phủ.

Hứa Thất An cõng Chung Ly, từ trên không nhìn xuống kinh thành, tòa thành lớn nhất thiên hạ đang lẳng lặng ẩn núp trong bóng tối.

Trên tường thành, cứ mỗi hai mươi bước lại đặt một giá lửa cao để chiếu sáng. Trong hoàng cung, hoàng thành, nội thành, chỗ nào cũng đầy ánh nến, rất là rực rỡ.

"Đẹp quá." Chung Ly nằm trên lưng hắn lẩm bẩm.

"Bát Quái Đài của Ty Thiên Giám, không nhìn thấy được cảnh đêm như vầy à?" Hứa Thất An cười.

"Không thấy được đẹp như vậy, hơn nữa, lão sư vào đêm đều xem thiên tượng, dạo này không cho chúng ta lên Bát Quái Đài, trừ Thải Vi." Chung Ly giọng tiếc nuối.

"Tại sao Thải Vi lại được?" Hứa Thất An kinh ngạc.

"Chắc vì nàng là nhỏ nhất đần nhất, cho nên lão sư phá lệ thích nàng hơn." Chung Ly đoán.

Ngươi nói xấu Thải Vi? Không ngờ ngươi là như vậy đó Chung Ly. Ạch, nhưng với tính cách của Ngũ sư tỷ xui xẻo này, thì hẳn là nói thật. Xem ra Thải Vi không phải người thông minh là điều được cả Ty Thiên Giám công nhận.

Hứa Thất An nói sang chuyện khác, nói khẽ: "Ta từng mơ thấy một thành phố, cứ đến đêm, sẽ có đèn đường thắp sáng, khắp xó xỉnh của thành phố đều có.

"Ta từng mơ thấy một thành phố, đầy những tòa nhà cao ngất như Quan Tinh Lầu, tỏa ra ánh sáng đủ màu.

"Ta từng mơ thấy một thành phố, xe ngựa đi lại trên đường đều bật sáng đèn, cả thành phố vừa sáng chói vừa rực rỡ, đèn nến thắp trắng đêm không tắt, đến tận khi trời sáng."

Chung Ly nghe mà ngây ra, lẩm bẩm: "Đó nhất định là tiên cảnh."

Hứa Thất An không trả lời, chỉ cười một cái, trong ý cười có sự quyến luyến và buồn bã.

Phi kiếm với hạc giấy không hạ xuống ngay, mà bay vòng vòng ngoài thành một lúc, giống như đang gõ cửa, để thuật sĩ Ty Thiên Giám và cao thủ trong kinh thành nhận biết.

Để họ biết người tới không phải kẻ địch, mà là người mình.

Nếu chưa gì đã vội hạ xuống, không chào hỏi gì, như vậy rất có khả năng, cao thủ trong kinh thành sẽ ứng kích ra tay.

Phi kiếm và hạc giấy hạ xuống một con hẻm nhỏ tĩnh lặng cách cửa thành không xa, mọi người chắp tay từ giã, Lệ Na vẫn còn ngủ say được Kim Liên đạo trưởng mang đi, tạm thời để ông chăm non, dù gì Kim Liên cũng là ông bầu của Thiên Địa hội.

Trách nhiệm này đương nhiên là ông phải gánh.

Hứa Thất An cõng Chung Ly đi về phía lính gác cửa thành.

Ở đó có một con tuấn mã thân hình khỏe mạnh, đường cong uyển chuyển.

Đêm qua lúc cùng đám người Kim Liên đạo trưởng cùng đi ra thành, hắn đã mang cả con ngựa cái nhỏ theo, trên đường chuyển giao cho ngự đao vệ tuần tra thành, để họ giúp gửi ở cửa thành, cho sĩ tốt thủ thành trông coi.

"Ngựa cái nhỏ, nam nhân của mi về rồi."

Hứa Thất An xoa cổ con ngựa, tháo giây cương, cùng Chung Ly cưỡi ngựa trở lại nội thành.

Từ ngoài cửa thành đến nội thành Hứa phủ, đi bộ phải đi tới nửa đêm, nhưng mà cưỡi ngựa thì khá nhanh, Hứa Thất An tự thấy mình quá thông minh.

Sử dụng đặc quyền ngân la mở cửa vào nội thành, trở lại Hứa phủ thì trời đã vào khuya, Chung Ly chỉ rửa mặt qua loa, để Hứa Thất An lấy thanh gỗ chỉnh xương cho mình.

"Xin lỗi, là lỗi của ta, vốn ngươi không phải chịu nỗi khổ này." Hứa Thất An áy náy nói.

"Ngày mai đưa ta về Ty Thiên Giám, lão sư sẽ chữa trị cho ta."

Chung Ly cúi đầu, xoa chân, nói nhỏ: "Ta muốn mượn khí vận của ngươi để trừ vận rủi, đương nhiên cũng phải bù lại cái khác cho ngươi, dùng lời của ngươi là, đây là trao đổi ngang giá, quy luật không đổi của luyện kim thuật."

"Chung sư tỷ thông tình đạt lý, thật là làm người ta cảm động ừm, Chung sư tỷ mệt không?"

Chung Ly lắc đầu.

Bộp! Hứa Thất An đặt một quyển vở trống xuống trước mặt nàng: "Không mệt thì viết chữ giúp ta. Ta cõng sư tỷ từ Tương Thành trở lại kinh thành, mệt ghê lắm. Trao đổi ngang giá, nguyên tắc không đổi của luyện kim thuật."

Chung Ly bối rối.

Hứa Thất An vừa rót nước mài mực, vừa thúc giục: "Nhanh lên nhanh lên, ta đã hứa với công chúa, phải đưa quyển tiếp theo cho nàng. Ta đã làm mất một ngày rồi."

"Nga.. "

Chung Ly khẽ gọi nhỏ, cà nhắc đi tới bên bàn, ngồi xuống, thẳng lưng, cầm bút lông Hứa Thất An đưa tới.

Hôm sau, Hứa Thất An ăn mặc chỉnh tề, cột đồng la, đeo bội đao, đưa Chung Ly về nhà mẹ.

Đưa mắt nhìn theo Chung Ly vào Quan Tinh Lầu, Hứa Thất An bỗng nghe thấy sau lưng có tiếng ngâm nga:

"Biển đến cuối cùng trời làm bờ, Thuật đạo tuyệt đỉnh ta là đỉnh."

Dương sư huynh đổi lời của ta?? Không phải, ngươi ở ngay dưới Quan Tinh Lầu nói như vậy, có cân nhắc tới cảm nghĩ của Giám Chính chưa? Hứa Thất An cười nhiệt tình, xoay người lại:

"Dương sư huynh, tìm ta có việc?"

"Hình như tối qua ngươi có chút vấn đề, cần ta hỗ trợ xử lý không?" Dương Thiên Huyễn sâu xa hỏi.

Hứa Thất An lạnh toát sống lưng, nheo mắt lại, ánh mắt sắc lẹm nhìn chằm chằm vào lưng Dương Thiên Huyễn.

Hắn nói lời này là có ý gì? Ý là chỉ hôm qua mình lấy được khí vận trong cổ mộ? Không thể nào, làm sao Dương Thiên Huyễn phát hiện nổi khí vận cổ quái của mình được.

Lo lắng đoán mò một hồi, chợt thấy Dương Thiên Huyễn chắp tay ra sau lưng: "Ta chỉ là truyền lời dùm lão sư thôi. Nói câu trả lời cho ta, để ta còn đi trả lời."

Câu trả lời của ta chính là muốn đập ngươi một trận! !

Khóe miệng Hứa Thất An giật giật.

"Không ngoài dự liệu, có lẽ ta tối hôm qua hồi kinh lúc, Giám Chính ngay Bát Quái Đài nhìn ra ta dị thường, không cần nghi ngờ, một đứng cao nhìn xa nhất phẩm thuật sĩ, không thể nào cho tới bây giờ mới phát giác.

"Giám Chính bảo Dương sư huynh nhắn cho mình, nói cách khác, che giấu thiên cơ ông ta làm cho mình đã mất đi hiệu lực? Là do hôm qua thu được khí vận?

"Vậy thì mình nhất định phải từ chối, Độ Ách La Hán trở về Tây Vực rồi, mắc cớ gì mình còn phải chịu đựng cái lỗi 404 này? Dạo này lần nào đi câu lan, lòng mình cũng rỉ máu. Sống mà không được chơi miễn phí, cuộc đời không có ý nghĩa."

Nghĩ tới đây, Hứa Thất An liền đưa ra câu trả lời: "Không cần, cám ơn Giám Chính dùm ta là được."

Kẹp hông ngựa cái nhỏ, tạch tạch tạch chạy đi.

Trên đường chạy tới nha môn, tắm ánh sáng mặt trời sáng sớm, đột nhiên Hứa Thất An nhìn thấy phía trước có một chiếc xe ngựa mất khống chế, con ngựa kéo xe hình như bị kích thích, nổi điên lên, xông xáo lung tung.

Phu xe tận lực ngăn cản nó, kéo mạnh dây cương, nhưng không làm gì được.

Xe ngựa mất khống chế xông về phía một thằng bé con, thằng bé đang đứng chơi ở bên đường, nương nó thì đứng ở gian hàng bán đồ trang sức giá rẻ bên cạnh chọn chọn lựa lựa.

Dị biến xảy ra bất ngờ, không ai phản ứng kịp, người mẫu thân trẻ tuổi nghe thấy người đi đường gọi lên, bèn quay đầu qua nhìn, thì thấy một chiếc xe ngựa xông thẳng về phía nhi tử của mình.

Bèn hét lên sợ hãi.

Ngay lúc này, một thanh Niên mặc trang phục Đả Canh Nhân như quỷ mị thoáng xuất hiện, lật tay đè lên trán con ngựa.

"Hí í í í "

Con ngựa hí vang, vó trước quỳ xuống, mà Đả Canh Nhân trẻ tuổi kia vẫn đứng sừng sững, không nhúc nhích.

"Đa tạ Đại nhân giúp đỡ, đa tạ Đại nhân giúp đỡ."

Người mẫu thân ôm lấy nhi tử, mừng đến chảy nước mắt, không ngừng khom người cám ơn.

Người đi đường thấy vậy, đều ồ lên khen.

"Đây không phải là Hứa đại nhân ư? Đây không phải là anh hùng của Đại Phụng chúng ta sao?"

Có người nhận ra hắn, kinh ngạc gọi lên.

Nghe thế, lại có thêm người từng đi xem đấu pháp nhận ra Hứa Thất An, hô lớn: "Không sai, là Hứa đại nhân, là Hứa đại nhân."

Lúc này, những người không đi xem đấu pháp mới biết ngân la tuấn tú ra tay cứu người này là ai, chính là vị anh hùng trong đấu pháp đã ra tay xuất thần, đè ép sự phách lối của Phật Môn.

Thì ra là mình được hoan nghênh tới như vậy, được kinh thành trăm họ kính yêu như vậy. Hứa Thất An thổn thức, chắp tay tỏ ý cảm ơn, cưỡi con ngựa cái nhỏ rời khỏi.

Sau lưng, tiếng hô to "Hứa đại nhân" vẫn từ xa vọng lại, suốt một hồi lâu không ngừng.

"Sảng khoái ghê, có câu gì ta, trang bức bản thiên thành, diệu thủ ngẫu đắc chi*" Hứa Thất An thầm nhủ.

*tạm dịch: giả ngầu vốn sẵn có, thành tựu đến không ngờ

Nhưng sau đó, hắn lại tiếp tục gặp chuyện trẻ con đi lạc, để đề phòng bọn buôn người, hắn phải ở lại đó cùng đứa bé chờ người nhà nó tới, thu hoạch được rất nhiều lời cảm ơn và lời khen của người đi đường.

Rồi thì người già băng qua đường bị ngã mà không có ai đỡ. Hứa Thất An coi như là thanh niên năm tốt, gặp chuyện như thế đương nhiên không đẩy cho ai, thu hoạch được lời cảm ơn của bà cụ và lời khen của người đi đường.

Tiếp theo nữa…, Hứa Thất An nhận ra có điều không đúng: "Tại sao mình đi tới đâu, là có chuyện tới đó thế? Chuyện này không khoa học. Đỡ người già qua đường xong, có phải tiếp theo sẽ là giúp tiểu thư Thu gia đánh Lý Phục không?"

Vừa nghĩ thế, quả nhiên nhìn thấy từ bên đường, một phụ nhân tóc tai bù xù lao ra, khóc tức tưởi.

Chạy đuổi theo ra là một hán tử, vung tay lên đánh, miệng mắng:

"Đánh chết đồ nữ nhân không biết xấu hổ nhà ngươi, đánh chết đồ nữ nhân không biết xấu hổ nhà ngươi, lão tử lần này sẽ viết hưu thư…"

Không đúng! Hứa Thất An quay đầu ngựa, kéo ngựa cái nhỏ tạch tạch tạch chạy về phía Ty Thiên Giám.