Nguyên Cảnh Đế phê chuẩn xong, nhẹ nhàng ném nó cho lão thái giám, cười: "Đại bạn, ngươi nói trẫm nghe xem, hội nguyên Hứa Tân Niên này, rốt cuộc có gian lận khi thi cử không?"
Lão thái giám nhận lấy chiết tử, nhanh chóng nhìn lướt qua, trả lời: "Lão nô ngu độn, nhưng theo lão nô thấy, chuyện này quả thật có điểm kỳ hoặc."
Nguyên Cảnh Đế nhìn chằm chằm ông ta mấy giây, phân phó: "Giao cho Phủ nha và Hình Bộ xử lý, nhất định phải tra ra chân tướng."
Lão thái giám lĩnh mệnh lui ra, Nguyên Cảnh Đế ngồi trên long ỷ, nhìn bầu trời xanh ngoài thư phòng, chợt bật cười: "Một mũi tên trúng ba con chim."
Lão thái giám rời khỏi Ngự Thư Phòng, cúi đầu đi nhanh, được hơn trăm thước, chợt giật mình nhảy dựng, vỗ vỗ ngực, sầm mặt:
"Phê chuẩn rồi mà còn hỏi ta, Ngụy Uyên Ngụy Uyên à, không phải nhà ta không giúp ngươi, nhưng mạng của nhà ta là quan trọng nhất."
Không lâu sau, trong cung đã chuyển dụ lệnh tới Hình Bộ và Phủ nha.
Hình Bộ Tôn thượng thư như đã biết trước, vừa nhận được dụ lệnh, lập tức sai người đi bắt Hứa Tân Niên.
Trần Phủ doãn nhận được dụ lệnh, thở dài lắc đầu: "Trường phong rẽ sóng sẽ có lúc, chỉ sợ là sóng lớn đánh tới, đánh ngươi thuyền hủy người vong thôi."
Gọi thiếu doãn tới, trầm giọng: "Lập tức phái người đi bắt Hứa Tân Niên, đưa về nha môn thẩm vấn, cần phải cướp được trước khi Hình Bộ bắt được người. Phái người đi báo cho Hứa ngân la biết."
Hứa phủ.
Ngày xuân ấm áp, Hứa Tân Niên sai người đặt bàn đọc sách dưới bóng cây, ánh mặt trời xuyên qua cành lá, loang lổ đung đưa trên bàn, trong sách, và gương mặt tuấn mỹ vô song của hắn.
Trong tay là chung trà và bánh ngọt.
Thẩm thẩm đang chuẩn bị dẫn Hứa Linh Nguyệt, Hứa Linh Âm và Lệ Na đi ra ngoài chơi.
Lệ Na nhìn thấy Hứa Tân Niên dưới tàng cây, hào phóng khen: "Hứa Nhị Lang thật là tuấn tú, nếu mà ở bộ lạc chúng ta, các bà nương sẽ vì giành cướp hắn mà đánh nhau bể đầu chảy máu mất."
Thẩm thẩm ngay tức khắc cảnh giác, như nhìn thấy một con heo nái đang định ủi cải trắng nhà mình. =))
Tiểu Da Đen Nam Cương này là đang ám chỉ, nàng ta có ý với Nhị Lang à? Phi, đừng có mộng tưởng hão huyền, cóc ghẻ mà còn đòi ăn thịt thiên nga.
Thẩm thẩm nhìn chằm chằm Lệ Na một lúc, giục: "Thời gian không còn sớm, đi mau thôi."
Lần này xuất hành không mang tùy tùng theo, một trăm tùy tùng cũng không chống nổi một Tiểu Da Đen Nam Cương, thực lực của Tiểu Da Đen đã được Hứa Nhị thúc và Hứa Đại Lang khẳng định.
Thẩm thẩm cũng đã tận mắt nhìn thấy Tiểu Da Đen đấm một phát, nhẹ nhàng đánh một khối đá to thành phấn vụn.
Lệ Na liền quên ngay Hứa Nhị Lang tuấn tú, hưng phấn vội vã đi ra ngoài, nàng rất mong mỏi được đi dạo một vòng kinh thành Đại Phụng.
Trước kia lúc còn ở Nam Cương, thường nghe các trưởng bối trong bộ lạc nói về kinh thành Đại Phụng, là thành thị phồn hoa nhất trên đời.
"Nha đầu chết tiệt ăn nhiều, còn dám để mắt tới Nhị Lang nhà ta, ta phải nghĩ cách đuổi nàng ta đi mới được." Thẩm thẩm thầm nghĩ.
Nữ tử ngoại tộc từ trên trời giáng xuống này, đã khơi dậy tư tưởng bài ngoại của thẩm thẩm.
Bà còn đang suy nghĩ làm sao đuổi nữ tử ngoại tộc này đi, thì nhìn thấy một nhóm quân lính vọt vào, đẩy lão Trương gác cổng ngã xuống đất, xộc thẳng về phía nội viện.
Dẫn đầu là một bộ đầu, cầm trong tay một bức họa, đối chiếu một phát, chỉ Hứa Tân Niên đang ngồi dưới bóng cây đọc sách, quát: "Người này chính là Hứa Tân Niên, bắt lại."
"Các ngươi là ai? Tại sao lại bắt Nhị Lang nhà ta?" Thẩm thẩm cả kinh thất sắc, theo bản năng bảo vệ gia đình, không chút do dự, dựng thẳng chân mày, chặn quân lính lại.
"Hình Bộ bắt người, ngươi dám ngăn trở? Bắt đi luôn!" Bộ đầu kia vung tay, phân phó thủ hạ bắt luôn thẩm thẩm.
Hai quan sai xông lên, rút dây thừng ra đưa về phía đầu thẩm thẩm.
"Ầm!"
Lệ Na tiến lên một bước, nhẹ nhàng đẩy vào ngực quan sai. Một tiếng "A" thảm thiết, hai quan sai bay ra ngoài, ngã chổng vó.
Soạt!
Đám quan sai vội rút binh khí, chỉ thẳng vào Lệ Na, nữ tử Nam Cương khẽ liếm môi, trong lòng hưng phấn, đám người này á, chỉ trong vòng mười hơi thở là nàng có thể giết sạch.
Thẩm thẩm còn chưa tỉnh hồn vội trốn sau lưng Lệ Na, chợt phát hiện Tiểu Da Đen này sao mà đáng tin, đáng để ỷ lại ghê đó.
"Dừng tay."
Hứa Tân Niên khẽ quát, đặt sách xuống, đi tới, lạnh lùng quét một vòng chúng quan sai, trầm giọng:
"Ta là Hội nguyên, có công danh trong người, các ngươi tự tiện xông vào phủ đệ ta, vọng động binh đao, đây là tội lớn."
Lúc này, hai quan sai bị đánh bay xoa ngực đứng lên, bộ đầu thấy bọn họ không bị làm sao, thì khẽ trầm ngâm, thu đao, lấy một tờ giấy ra:
"Chúng ta phụng lệnh Hình Bộ, đưa Hứa hội nguyên về nha môn thẩm vấn."
Hứa Tân Niên cau mày nói: "Hứa mỗ đã phạm tội gì?"
"Hứa hội nguyên đi theo chúng ta một chuyến thì biết." Bộ đầu vung tay, quát: "Đưa đi."
Lệ Na vừa định ra tay, đã bị Hứa Tân Niên ngăn lại, hắn tiến lên trước đón đám quan sai Hình Bộ: "Ta đi với các ngươi."
Thẩm thẩm và Hứa Linh Nguyệt chạy theo ra ngoài phủ, đến khi quan sai áp giải Hứa Tân Niên biến mất ở trên đường.
Lệ Na nói nhỏ: "Hứa Nhị Lang cũng cướp bạc à?"
Nàng biết cướp bạc là sẽ bị quân lính bắt.
Lúc này, lão Trương gác cửa dắt ngựa của Hứa Tân Niên tới: "Phu nhân, tiểu thư, lão nô cho người đi thông báo lão gia nhé."
Thẩm thẩm cùng Hứa Linh Nguyệt cùng xoay người, hô: "Đi tìm Đại Lang (đại ca)."
"Cái gì? Quan sai Hình Bộ tới phủ bắt Nhị Lang?"
Nha môn Đả Canh Nhân, Hứa Thất An nhận được tin khẽ ngẩn ra, bất ngờ tới mức không biết làm gì.
"Đại Lang, ngài mau tìm cách đi, phu nhân và tiểu thư vội khóc cả rồi." Nhi tử lão Trương gác cổng lo âu.
"Sao lại bị bắt?"
Nhi tử lão Trương lắc đầu: "Đột nhiên có quân lính xông tới, đẩy ngã phụ thân ta, bắt Nhị Lang đi."
"Ta biết rồi, ngươi đi về trước đi." Hứa Thất An phân phó: "Nói với thẩm thẩm cùng Linh Nguyệt, bảo hai người đừng vội, ta sẽ xử lý chuyện này."
"Đại Lang, ngài phải tự mình về nói với họ ấy." Nhi tử lão Trương gác cổng nói.
Hứa Thất An gật đầu, vẫy tay đuổi hắn đi, ngồi xuống bàn suy nghĩ một hồi, đứng dậy rời khỏi Nhất Đao Đường, định đi Hình Bộ, phải biết vì sao Hình Bộ bắt Hứa Nhị Lang trước đã.
"Chắc không phải Hình Bộ Thượng thư trả hận cho chất nữ mà ra tay đâu. Nếu là vì vậy, thì dễ giải quyết. Nhị Lang có công danh trong người, chuyện nhỏ như vậy không làm gì được hắn.
"Nhưng phong cách hành sự của các đại lão trong triều, dù có là hả giận cho chất nữ, cũng sẽ không tự tiện đi bắt người, nhất định là đã tóm được chuyện gì rồi, có nắm chắc một kích tất trúng, mới ra tay.
"Cho nên, Nhị Lang nhất định đã chọc vào chuyện gì đó, mà mình không biết."