Cơm nước no nê, Tôn Diệu Nguyệt say khướt rời khỏi tửu lầu, được tùy tùng đỡ vào xe ngựa.
Đang định nhắm mắt ngủ một lúc, thì nhìn thấy trên ghế mềm lót da hổ trước mặt có một con mèo cam ngồi đó, đôi mắt màu hổ phách đang nhìn hắn chằm chằm.
Không có bất cứ một động tĩnh nào, xe ngựa tiếp tục đi tới trước, cửa sổ xe bỗng mở ra, một con mèo cam nhảy ra, đuôi dựng thẳng, bước chân cực nhanh, biến mất trong dòng người rộn ràng.
Hình Bộ.
Tôn thượng thư gọi nhân viên, hỏi: "Vào ngục hỏi xem, Hứa Tân Niên cung khai chưa?"
Nhân viên lĩnh mệnh rời đi, mấy phút sau, trở lại phục mệnh: "Thượng thư đại nhân, Hứa Tân Niên đó rất cứng đầu, đánh kiểu gì cũng không chịu cung khai."
"Đó là do đánh chưa đủ, " Tôn thượng thư hừ lạnh: "Khốc hình của Hình Bộ còn nhiều mà, cho hắn từ từ thưởng thức từng cái một, đá cũng còn nở ra hoa được kia, ừm, nhớ đừng để chết."
"Dạ."
Nhân viên lui ra, chân trước vừa đi, chân sau đã có một người vội vã xộc vào, mặc kiểu phú hào, tóc hoa râm, lúc qua ngưỡng cửa thì hơi dừng lại.
"Ngươi tới nha môn làm gì?" Tôn thượng thư cau mày.
Người này chính là quản gia của Tôn phủ, đã đi theo Tôn thượng thư mấy chục năm.
"Lão gia, đại sự không ổn." Lão quản gia vẻ mặt đưa đám, giọng run run: "Không… không tìm thấy thiếu gia."
"Không tìm thấy thiếu gia là sao?"
Tôn thượng thư hơi biến sắc, đứng dậy đi tới, nhìn chằm chằm lão quản gia, trầm giọng lập lại: "Không tìm thấy thiếu gia là sao?! !"
"Người hầu đi ra ngoài cùng thiếu gia mới cách đây không lâu trở về phủ báo cáo, hôm nay thiếu gia mở tiệc ở tửu lầu mời đồng môn tới ăn, uống rượu xong thì vào xe ngựa, nhưng sau khi vào xe ngựa thì không còn thấy tăm hơi, lúc xe ngựa trở về phủ mới phát hiện trong xe không có người."
Lão quản gia gãi đầu gãi tai, vừa sốt ruột vừa luống cuống, thận trọng nói: "Khách khanh trong phủ nói, Hứa… có lẽ là do lão gia gần đây đắc tội người ta?"
Quan trường Đại Phụng có một bộ quy tắc ngầm, là chính đấu thì chính đấu, nhưng không được dính vào người nhà. Không phải là do ranh giới đạo đức cao, mà vì ngươi làm được, thì người khác cũng làm được.
Người nào làm như vậy sẽ bị coi là không hiểu quy củ, sẽ bị cả giai tầng bài xích.
Quyền lực của quy tắc ngầm này rất mạnh, thậm chí ngay cả triều đình cũng đồng ý với nó, không viết thành quy định ban ra ngoài bởi vì nó không thể đưa ra công khai được.
Nhưng Đại Phụng có một quy định, là bất kỳ quan viên nào, một khi vào kinh làm quan, thì phụ mẫu và thê tử cũng đều phải cùng vào kinh.
Ý nghĩa của quy định này là gì?
Quy định này, chính là để lót đường cho cái quy tắc ngầm trên, đủ thấy quyền lực của quy tắc ngầm này mạnh như thế nào.
Đắc tội với ai? Tôn thượng thư lẩm bẩm, trong đầu đương nhiên hiện ra tên tiện nhân Hứa Thất An.
"Ngu xuẩn!"
Tôn thượng thư hét lớn, râu tóc dựng lên, giận không kiềm được, gầm lên: "Tưởng bắt cóc nhi tử của ta, là có thể bảo Bổn quan khuất phục sao? Hoàng mao tiểu nhi, tự hủy trường thành!
"Nếu nhi tử ta có bất kỳ sơ thất nào, cả kinh thành này sẽ không còn một tấc đất cho ngươi cắm dùi. Không, cả nhà ngươi đều phải chết."
Gầm thét xong, hất tất cả chiết tử trên bàn xuống đất, ly trà rơi xuống đất vỡ toang, giấy bút tung tóe đầy đất.
Lão quản gia câm như hến, không dám thở mạnh, lão gia làm quan nhiều năm, đã sớm dưỡng thành tâm tính sủng nhục bất kinh.
Bộ dạng thở hổn hển như này, chỉ mới xảy ra hai lần. Lần đầu là vì bài thơ làm nhục kia, lần thứ hai cũng lại vì tên nhóc con tóc còn để chỏm Hứa Thất An này.
Tôn thượng thư chợt túm lấy quan bào, dùng một tốc độ hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác của mình, chạy như điên ra khỏi phòng.
"Lão gia, ngài có gì phân phó thì bảo lão nô đi làm…"
Lão quản gia đuổi theo ra, kêu to.
Tôn thượng thư mặc kệ ông ta, gầm to: "Người đâu, người đâu, mau tới nhà lao, dừng dùng hình, dừng dùng hình."
Trên bầu trời nha môn Hình Bộ quanh quẩn tiếng gầm của Tôn thượng thư "Dừng dùng hình!" (echo).
Một khắc sau, Tôn thượng thư đã bình tĩnh trở lại thở hổn hển quay về nội đường, nhận lấy ly trà lão quản gia dâng lên, uống một hớp lớn.
"Hoàng mao tiểu nhi, dám lợi dụng điểm yếu uy hiếp Bổn quan, dốt nát, ngu xuẩn!"
Mắng xong, Tôn thượng thư đổi giọng, phân phó quản gia: "Ngươi lập tức đi tới Đả Canh Nhân nha môn, bảo tên cẩu tặc trời đánh kia tới gặp ta."
Mặc dù đối phương phá vỡ quy củ, nhưng Tôn thượng thư bây giờ không còn hơi sức để làm cứng, thương lượng được dĩ nhiên là tốt nhất, đảm bảo trưởng tử không việc gì trước đã, rồi tính sổ với Hứa cẩu tặc sau.
Quản gia gật đầu dạ vâng, xoay người định rời đi, thì thấy một binh sĩ canh gác vượt qua ngưỡng cửa, ôm quyền: "Thượng thư đại nhân, Hứa Thất An kia lại tới."
Tới rất đúng lúc!
Tôn thượng thư mắt lóe sáng, trong tích tắc, trở nên uy nghiêm: "Cho hắn vào."
Một lúc sau, binh sĩ dẫn Hứa Thất An đi vào. Hứa cẩu tặc cười tủm tỉm, mắt nheo nheo, như đi dạo trong sân vắng, hoàn toàn không còn dáng vẻ sa sầm, cố kiềm tức giận như khi cầu kiến ban sáng.
Còn biểu lộ của Tôn thượng thư lúc này, lại giống với Hứa Thất An khi sáng.
"Chất nhi Diệu Nguyệt của ta đâu, Hứa Thất An, mau cho nó trở về nhà, Bổn quan sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra." Tôn thượng thư nhìn thẳng, như không nhìn thấy Hứa Thất An.
"Nghĩa là sao? Bổn quan nghe không hiểu."
Hứa Thất An mặt đầy vô tội, suy nghĩ một lúc, chợt biến sắc: "Hay ha, Tôn thượng thư chẳng những đổ oan đường đệ ta gian lận khoa cử, mà ngay cả ta cũng muốn gài tang vật hãm hại, thế gian còn có người hèn hạ vô sỉ như vậy sao."
"Ngươi…"
Tôn thượng thư cuối cùng cũng chịu dịch ánh mắt, nhìn Hứa Thất An. Ông ta không nói gì, chỉ ra hiệu cho nhân viên trong nội đường lui hết, sau đó gằn từng chữ:
"Bổn quan niệm tình ngươi trẻ tuổi, không hiểu quy củ, nguyện ý cho ngươi một cơ hội. Nếu ngươi còn muốn làm quan ở kinh thành, thì ngoan ngoãn thả người."
Hứa Thất An lắc đầu: "Tôn thượng thư nhất định nhầm gì rồi, Bổn quan không hiểu ngươi nói gì cả."
Dừng một lúc, hắn bừng hiểu ra, giọng ân cần: "Nghe ý trong lời của Tôn thượng thư, hình như quý công tử xảy ra chuyện? Bị tặc nhân bắt cóc? Ngươi nói ta nghe đi, con người ta mạnh nhất là hảo nghĩa, phá án không ai bằng. Chỉ cần Tôn thượng thư mở miệng, ta bảo đảm, trong vòng một ngày, sẽ tìm hắn về cho ngươi."
Còn giả ngu với ta! Trong lòng Tôn thượng thư tức giận, giọng dữ dằn: "Hứa Thất An, đừng quên ngươi cũng có người nhà."
Hứa Thất An thở dài, mặt lộ vẻ bi ai: "Thượng thư đại nhân, ngài không hiểu gì về nhà ta rồi. Ta tử nhỏ đã mất cả phụ mẫu, là Nhị thúc đem nuôi ta khôn lớn.
"Đương nhiên, thẩm thẩm coi thường ta làm nhục ta, dùng mọi cách khi dễ, hồi mười lăm tuổi, đuổi ta ra cửa nhà, bảo ta ở ổ chó. Tiếc là lúc đó ta không có một trăm ngàn binh sĩ vây quanh, cũng không có phụ thân che chở."
"Hứa Thất An!" Tôn thượng thư gầm lên cắt ngang, nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, nói khẽ:
"Ngươi muốn cái gì? Gian lận khoa cử là án bệ hạ muốn tra, Hình Bộ và phủ nha chủ thẩm, văn võ cả triều đều đang nhìn chằm chằm, không phải một mình ta định đoạt. Nếu ngươi muốn lấy ta ra để uy hiếp, Bổn quan chỉ có thể lưới rách cá chết với ngươi thôi. Đừng có ngây thơ!"
Đầu năm nay, ai ngang hơn người đó chiếm lợi hơn. Đường đệ đương nhiên không thể quan trọng bằng nhi tử, ta có thể "Nhẫn tâm", nhưng lão ta thì không. Hứa Thất An nheo mắt, đi tới trước mặt Tôn thượng thư, kê sát lỗ tai nói nhỏ:
"Ta chỉ có một yêu cầu, lúc Hứa Tân Niên ở tù, không được dùng hình, không được giở trò ép cung. Hắn mà thiếu một ngón tay, ta sẽ chặt một ngón tay của nhi tử ngươi, trên người hắn có bao nhiêu vết thương, ta sẽ để lại bấy nhiêu vết thương trên người nhi tử ngươi.
"Sau khi án gian lận khoa cử kết thúc, bất kể Hứa Tân Niên có được gỡ tội hay không, ta cũng sẽ thả nhi tử ngươi."
"Hứa Thất An!"
Tôn thượng thư đang định mắng, Hứa Thất An đã sầm mặt, sắc mặt dữ tợn, giọng lạnh tanh: "Gọi ta Tử tước đại nhân."
Tôn thượng thư nhượng bộ, trầm giọng: "Tử tước đại nhân, ta dựa vào cái gì để tin ngươi?"
Hứa Thất An chậm rãi đi tới bên bàn, cầm một miếng bánh ngọt lên ăn, hờ hững:
"Tôn thượng thư có lựa chọn à? Tin hay không tin, ngươi đều phải làm y theo ý ta. Trừ phi ngươi không muốn trưởng tử của mình. Ta không bảo ngươi giúp Hứa Tân Niên thoát tội, ta chỉ muốn ngươi đừng làm chuyện dư thừa. Chuyện này đâu có khó."
Hắn đi tới trước mặt Tôn thượng thư, vuốt vuốt áo bào của ông ta, trầm giọng: "Giống như ngươi nói đó, ta cũng có người nhà."
Bước này, là Ngụy Uyên dạy hắn, nhưng cách và kế hoạch, là hắn tự nghĩ ra, Ngụy Uyên không đưa ra chủ ý.
Không làm cái gì hết, gửi hết hy vọng vào sự nhân từ của đối thủ, là chuyện vô cùng vớ vẩn, trò giễu cợt và lĩnh ngộ sáng nay ở Hình Bộ đã chứng minh điều ấy.
Muốn đánh ngã kẻ địch, thì phải bắt được nhược điểm của đối phương.
Mà phần lớn nhược điểm, chính là người thân ruột thịt. Nhưng mà, gây họa cho người nhà là đại kỵ, Hứa Thất An phải cân nhắc thật kĩ mức độ trong đó.
Cho nên, hắn không có ý nghĩ hão huyền là chỉ dựa vào một mình Tôn Diệu Nguyệt để cứu Nhị Lang, mà chỉ dùng Tôn Diệu Nguyệt để làm khoản giao dịch với Tôn thượng thư, như thế, độ khó sẽ giảm đi nhiều, tính chất sự việc cũng nhẹ hơn.
Nếu Tôn thượng thư không đồng ý, chỉ cần ông ta dùng hình với Hứa Nhị Lang, thì Hứa Thất An cũng sẽ nói được là làm được. Thậm chí sẽ để Tôn thượng thư người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Tất cả những gì đang diễn ra hiện giờ, đều nằm trong dự tính của hắn, hắn đã khống chế mức độ của sự việc rất tốt.
Tôn thượng thư khạc ra một hơi: "Bổn quan tin ngươi một lần, ta sẽ không dùng hình với Hứa Nhị Lang, cũng hy vọng nhi tử ta trở về phủ, cũng hoàn toàn nguyên vẹn, bình yên vô sự, nếu không, ngươi tự gánh lấy hậu quả."
"Đây là đương nhiên." Hứa Thất An khẽ hừ nói.
"Nhưng mà ta không yên tâm về ngươi, ta muốn đi gặp Hứa Tân Niên. Ngươi cho người sắp xếp đi."
Vừa nói, hắn vừa lạnh lùng đi ra, tới cửa, đột ngột xoay người lại, cười: "Đúng rồi, gọi Tử tước đại nhân nghe được lắm."
Tôn thượng thư sầm mặt, giận tới râu phát run.
"lẻng xẻng"
Tiếng xích sắt kêu vang, ngục tốt mở cánh cửa vào đại lao, mùi ẩm ướt mục nát đập vào mặt.
Có ngục tốt dẫn đường, Hứa Thất An đi qua lối đi mờ tối, tới phòng giam nhốt Hứa Tân Niên.
Hứa Tân Niên đang nhắm mắt, dựa lưng vào vách tường nghỉ ngơi, mặc đồ tù nhân, sắc mặt tái nhợt, trên người vết máu loang lổ.
Thấy tiểu lão đệ bộ dáng thê thảm, Hứa Thất An sầm mặt, vẫn là bị tới trễ, Nhị Lang đã bị chút khổ sở rồi.
Hắn đã đánh giá thấp quyết tâm nôn nóng trả thù của Tôn thượng thư.
Hứa Thất An khẽ gọi: "Nhị Lang, Nhị Lang."
Hứa Nhị Lang ngẩn người, nghi ngờ mình nghe lầm, ngạc nhiên mở mắt ra.
p/s: cuối tuần bận nên post trước, cầu ngọc phiếu!!!