TRUYỆN FULL

[Dịch] Hắc Ám Vương Giả

Chương 199: Giết

CHƯƠNG 199: GIẾT Đỗ Địch An không nói gì, yên lặng theo dõi ba người Bahrton, chờ sau khi bọn hắn ra khỏi Hồng Ma Phường, lúc này mới nói với nữ tử rằng mình mất áo khoác sau đó nhanh chóng xoay người rời đi.

Nữ hài mang Bạch Miêu mặt nạ sững sờ dậm chân một cái, chỉ có thể tiếp tục chờ ở chỗ này.

Đỗ Địch An lẩn vào trong đám người tránh thoát ánh mắt nữ tử, rời khỏi phòng khiêu vũ đi ra ngoài Hồng Ma Phường. Rất nhanh đã nhìn thấy một cỗ xe ngựa có cắm cờ xí cỉa gia tộc Milan đỗ bên ven đường. Trước xe ngựa có một xa phu cùng hai gã kỵ sĩ đang ngồi chờ đợi thiếu gia nhà mình.

Lúc trước trong vũ trường ánh sáng lờ mờ cho nên cô bé kia không phát giác được sự khác thường. Nhưng ngoài này ánh sáng ro ràng, Đỗ Địch An biết rõ chỉ bằng vào một thân áo khoác rất khó có thể giấu diếm con mắt của hai kỵ sĩ trước mặt này. Lúc này hắn tháo mặt nạ xuống, cởi áo khoác, thừa dịp bọn hắn đang thất thần nhìn qua khu phố nhanh chóng xuống đài, đi vào một cỗ xe ngựa khác.

- Đến rồi.

Trong xe, Bahrton nhìn thấy Đỗ Địch An lên xe, hỏi một tiếng, thần sắc hơi khẩn trương hỏi:

- Kế tiếp làm sao bây giờ?

Đỗ Địch An không nói gì, nhìn thoáng qua Kande đang ngất xỉu ở bên cạnh rồi lại nhìn ra Kuren đang ngồi ở vị trí xa phu nói:

- Trước rời khỏi đây, tới khu phố Thee.

- Khu phố Thee?

Kuren bị dọa sợ nhảy lên, nơi đó là địa bàn sở thẩm phán. Thấy Đỗ Địch An không giải thích, hắn cũng không hỏi lại, quất roi ngựa bắt đầu di chuyển.

Khu phố Thee cách khu phố Lido khá xa, hai giờ sau mới tới nơi. Trên đường đi Kande đã tỉnh lại, chỉ là vừa khôi phục ý thức đã bị Đỗ Địch An đánh bất tỉnh lần nữa.

Đỗ Địch An tìm được một hẻm nhỏ vắng vẻ, thừa dịp ít người qua lại dìu Kande xuống xe, để hắn lên lưng. Coi như có người chú ý tới cũng chỉ cho rằng là mấy quý tộc uống say, ngồi xe dao động muốn nôn mửa ven đường.

Sau khi vào hẻm nhỏ, Đỗ Địch An đỡ Kande tới chỗ sâu nhất trong ngõ. Chỗ này cách xa đường cái, rất khó bị người qua đường phát hiện, hơn nữa âm thanh người qua đường cũng không quá chói tai.

Vịn Kande nằm nghiêng thoái mái, Đỗ Địch An lấy rác rưởi trong ngõ đắp lên người hắn, đầu tiên là sợ bị người khác nhìn thấy, thứ hai là bảo trì nhiệt độ cơ thể hắn, phòng ngừa hắn tỉnh lại sớm do quá lạnh.

Làm xong những thứ này, Đỗ Địch An quay người rời khỏi hẻm nhỏ, người qua đường vừa rồi đã sớm đi xa, không có dừng chân quan sát người khác nôn mửa, bởi vậy cũng không có ai chú ý tới khi nãy có hai người đi vào nhưng lại chỉ một người đi ra.

Trở lại trong xe, Đỗ Địch An mặc lên người áo khoác của Kande, nhìn Bahrton cùng Joseph nói:

- Các ngươi chờ tại đây, nếu hắn tỉnh lại thì giả vờ đụng sứ, thu hút sự chú ý của người qua đường.

- Đụng sứ là cái gì?

Bahrton hiếu kỳ hỏi.

Đỗ Địch An à một tiếng, giải thích qua loa sau đó dạy cho bọn họ mấy phương pháp.

Bahrton cùng Joseph tỉnh ngộ, một mực ghi nhớ.

- Làm sao gây chú ý đây?

Joseph hỏi.

Đỗ Địch An nói:

- Hắn sẽ cảm thấy xấu hổ, bỏ qua các ngươi mà rời đi. Các ngươi cũng không cần phải làm gì, hắn muốn đi thì đi, mục đích là để cho người khác chú ý tới hắn xuất hiện tại nơi này.

Bahrton cùng Joseph liếc nhau, gật đầu đáp:

- Đã biết.

Chờ hai người xuống xe ngựa, Đỗ Địch An hướng Kuren nói:

-Tới số 6 phố Thee.

Kuren không hỏi nhiều, tự coi mình là xa phu, điều khiển xe ngựa di chuyển.

- Phía trước Số 12.

Đỗ Địch An chỉ điểm phương hướng.

Xe ngựa rất nhanh đã dừng trước phòng 12 số 6 phố Thee. Đây là một tòa tiểu trang viên, đằng sau rào chắn là một mặt cỏ, trong mặt cỏ có một phòng nhỏ đặc biệt trang nhã. Bên cạnh phòng có một cây ăn quả rất lớn, trái cây đỏ rực.

Đỗ Địch An ngửi thấy có hai mùi trong phòng, cùng với một cỗ mùi quen thuộc khác, đây là mùi của Holet, căn phòng này cũng chính là nhà của Holet.

Đeo mặt nạ lên, Đỗ Địch An tiến lên gõ cửa. Một lát sau cửa phòng bị đẩy ra, một người phụ nữ tú lệ khoảng chừng ba mươi đứng trước của, nhìn thấy Đỗ Địch An đeo mặt nạ bị dọa sợ nhảy lên, kinh nghi nói:

- Ngươi là?

- Người Sở thẩm phán đến hoạt động điều tra.

Đỗ Địch An hạ giọng nói:

- Cần mượn ngươi một chút di vật của tiên sinh.

Phụ nữ Tú lệ nghi hoặc nhìn hắn, nhưng vẫn nói:

- Mời vào trong.

Đỗ Địch An gật gật đầu, bỏ dép ra tiến vào trong phòng. Một mặt hắn đánh giá chung quanh, một mặt thăm dò cấu tạo nơi này. Có một cỗ mùi khác trong phòng trên lầu, là tiểu nhi tửcủa Holet.

- Ngươi muốn di vật gì?

Sau khi đóng cửa lại, phụ nữ tú lệ đánh giá Đỗ Địch An. Nàng cảm thấy hơi là lạ, hồ nghi nhìn Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An quay đầu nhìn về phía nàng nói khẽ:

- Phu nhân hẳn là di vật quý giá nhất của tiên sinh chứ nhỉ?

Phụ nữ tú lệ khẽ giật mình, kinh nghi nhìn Đỗ Địch An nói:

- Ngươi, ngươi không phải người của sở thẩm phán?

Đỗ Địch An nói:

- Chồng ngươi làm sai, hắn đã phải đền bù bằng tính mạng rồi. Nhưng cái chết của hắn lại mang đến cho ta chút phiền toái nhỏ, cho nên chỉ có thể làm phiền ngươi giúp ta giải quyết phiền toái vậy.

Nghe hắn nói như thế, phụ nữ tú lệ lui về phía sau trừng mắt thật lớn, kinh hãi nhìn thân ảnh đeo mặt nạ này. Không nghĩ tới mình vất vả truy tìm hung thủ sát hại chồng, vậy mà hắn lại đứng ở trước mặt mình.

Thân thể nàng khẽ rung động, vừa sợ vừa giận, nói:

- Ta, chồng của ta có thù gì với ngươi, tại sao ngươi phải sát hại hắn, ngươi tên ác ma này, sở thẩm phán sẽ không bỏ qua cho ngươi. . .

Đỗ Địch An không đợi nàng tiếp tục nhiều lời, nhanh chóng ra tay che miệng của nàng lại, thấp giọng nói:

- Ta sẽ cho ngươi thống khoái, sẽ không chết thống khổ như chồng của ngươi, đau khổ cầu khẩn ta giết hắn.

Nói xong cánh tay hắn uốn éo, răng rắc một tiếng, cổ người phụ nữ tú lệ này đã bị đứt gãy.

Biểu lộ Đỗ Địch An âm trầm, để thân thể nàng chậm rãi ngã mặt đất. Hắn chuẩn bị lặng lẽ lên lầu, chợt nghe thấy có thanh âm từ trên lầu truyền đến, bước chân hắn dừng lại, sắc mặt có vài phần khó coi. Hắn dừng bước xoay người cầm khăn lau trên bàn lau sạch bàn tay tiếp xúc cùng cổ và môi người phụ nữ, sau đó lấy vòng cổ trong túi áo ra vứt trên mặt đất.

Hắn làm xong những thứ này, đang chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên tên tiểu tử trên lầu đi xuống thò đầu vào hét lớn:

- Hắc!

Chỉ là một trò đùa dai của trẻ con.

Thân thể Đỗ Địch An cứng đờ, bốn mắt nhìn nhau.

Đây là một hài tử khoảng tám chín tuổi, từng sợi tóc ngắn trên đầu. Trên mặt hắn tràn ngập nụ cười tinh nghịch nhưng lại đọng lại, chứng kiến mẫu thân nằm trên mặt đất phía sau, trong phòng còn có một thân ảnh đeo mặt nạ. Nó chỉ cảm thấy trong đầu oanh một tiếng, đại não chỗ trống, sững sờ ngay tại chỗ.

Trong lòng Đỗ Địch An hiện lên vô số suy nghĩ, phản ứng đầu tiên chính là giết người diệt khẩu. Nhưng rất nhanh hắn đã nhớ tới mình còn đang đeo mặt nạ, đáy lòng nhẹ nhàng thở ra. Hắn nhìn qua nam hài, trong mắt hiện lên vẻ giãy dụa cuối cùng vẫn nhanh chóng quay người rời khỏi. Mở cửa, thay đổi giầy, cầm dép lê của mình lên chạy đến xe ngựa đỗ bên ngoài, bảo Kuren đánh xe dời đi.