๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Đêm đó trời nổi cơn dông, chắc bệ hạ có phần mất bình tĩnh trong Quảng Tín cung, dù lão nô không tận mắt chứng kiến nhưng chỉ cần nghĩ vậy thôi đã thấy an ủi." Trần Bình Bình nói, nét mặt nhăn nheo đã thư giãn: "Bệ hạ, sao lại tức giận đến thế khi Thái tử và Trưởng công chúa tư thông? Có phải vì bệ hạ luôn nghĩ muội muội này vốn thuộc về mình? Nhưng vì ý thức minh quân tự giày vò bên trong nên bệ hạ chỉ có thể kiềm chế?"
"Ai ngờ Thái tử lại làm điều đó." Trần Bình Bình cười khà khà: "Việc ngươi không thể làm nhưng bị Thái tử làm, làm sao ngươi không tức giận? Làm sao họ không phải chết?"
"Thái tử chết rồi, Trưởng công chúa chết rồi, Hoàng hậu chết rồi, Thái hậu chết rồi, lão nhị cũng chết rồi." Trần Bình Bình trừng mắt nhìn Hoàng đế: "Những người thân xung quanh ngươi chết dưới tay ngươi, ngươi là vị quân vương ích kỷ tàn độc nhất, ta muốn khiến thân nhân của ngươi chết vì sự ích kỷ của ngươi."
Ngón tay cầm chén trà của Hoàng đế run run, gõ nhẹ lên thành chén, phát ra âm thanh lanh lảnh.