๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong Giám Sát viện có ba nơi vũ lực mạnh nhất chính là Tứ Ngũ Lục Xử, Hắc Kỵ Ngũ Xử không thể dừng lại lâu ở kinh đô. Hơn nữa, bây giờ một phần Hắc Kỵ đã theo đoàn xe đen rời đi, một phần đang ở vùng lân cận Yến Kinh đón Phạm Nhàn trở về, Tứ Xử vốn dĩ đã nằm dưới sự khống chế của Ngôn Băng Vân, lại càng phân tán ở các châu quận ngoại quốc, cũng không thể tập trung lực lượng tại kinh đô.
Khi Ngôn Băng Vân hạ lệnh rút sạch kiếm khách của Lục Xử thì toàn bộ lực lượng mạnh nhất của Giám Sát viện đã bị suy yếu đến cùng cực.
Trong lòng Mộc Thiết hơi rung động, hắn quản lý Nhất Xử ở kinh đô nên việc điều động mệnh lệnh của Giám Sát viện thời gian qua không liên quan tới hắn. Cho đến lúc này hắn mới biết, thì ra Ngôn Băng Vân đã âm thầm điều đi nhiều lực lượng đến thế, liên tưởng đến chuyện kinh thiên động địa trong hoàng cung hôm nay, liên tưởng đến Trần lão Viện trưởng, lòng hắn lạnh ngắt như băng.
"Ta là thần tử của Khánh Quốc, là tần tử của bệ hạ, là quan viên của Giám Sát viện." Ngôn Băng Vân bị các quan viên này trực tiếp vạch trần hành động chuẩn bị của mình thời gian qua, nhưng trên mặt không hề có vẻ dao động, hắn lạnh lùng nhìn mọi người đứng hai bên bàn dài, nói rõ từng câu từng chữ: "Các ngươi chớ quên, lúc mới nhập viện, điều đầu tiên các ngươi học được là: 'Tất cả vì Khánh Quốc'!" Ngôn Băng Vân cực kỳ lạnh lùng phất tay, "Trung thành với bệ hạ là điều duy nhất chúng ta cần suy nghĩ. Lời nói của các ngươi trước đây đã có phần đại nghịch bất đạo, takhông muốn nghe thêm lần nữa."