๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Đừng mê muội trong lực lượng của mình, vì chung quy lực lượng đó cũng do bệ hạ ban cho ngươi. Không phải bệ hạ bất lực trước thái độ tàn nhẫn của ngươi trong những ngày qua, chỉ là người không muốn đưa ra những quyết định đó, chứ không phải là không thể."
Hồ Đại học sĩ chậm rãi hạ mí mắt xuống, nghiêm giọng nói: "Đương nhiên, phải thừa nhận ngươi là một thần tử xuất sắc..."
Hồ Đại học sĩ chưa dứt lời, vì ông muốn nói với Phạm Nhàn rằng, nếu Hoàng đế bệ hạ thực sự không hề có lòng khoan dung với ngài, có lẽ đã sớm trừng trị y, thậm chí xử tử từ lâu, bởi vì Hoàng đế bệ hạ vẫn luôn có khả năng đó. Nhưng những chuyện liên quan đến hai cha con Hoàng đế và Phạm Nhàn khiến tâm trạng ông bị kích động mạnh, nên im lặng thay đổi đề tài.
"Không ai muốn thấy một đại thần có công lao rất lớn với Khánh Quốc biến mất khỏi kinh đô chỉ vì tính kiêu ngạo vô độ của mình." Hồ Đại học sĩ nhìn Phạm Nhàn, trịnh trọng nói: "Lạc lối phải tỉnh ngộ quay về, cố chấp cũng phải có giới hạn."