๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Sự tồn tại của hắn, chính là bí mật lớn nhất của Giám Sát viện." Trần Bình Bình lạnh lùng nói: "Điều này, bệ hạ từng hạ lệnh rất nghiêm khắc, vì vậy ngươi phải giữ bí mật... Chỉ cần một ngày Ngũ đại nhân vẫn còn, cho dù sau này thế cuộc có thay đổi lớn đến mức nào đi nữa, ít nhất cái viện rách của chúng ta, cái tổ chức dị dạng này, vẫn có thể kéo dài hơi tàn."
Ngôn Băng Vân cúi đầu quỳ xuống, hiểu được ý tứ của viện trưởng. Giám Sát viện là cơ quan tình báo của bệ hạ, nhưng không chỉ giới hạn ở đó, nó như một thanh kiếm sắc bén chắn ngang trên quan trường triều đình Khánh Quốc, còn bệ hạ chính là người cầm thanh kiếm ấy. Nếu như cánh tay cầm kiếm bỗng nhiên biến mất... chắc chắn thanh kiếm Giám Sát viện này sẽ trở thành mục tiêu mà mọi người muốn chặt đứt. Chỉ có điều... không biết Ngũ đại nhân kia là ai, không ngờ lại có sức uy hiếp tương đương với bệ hạ.
Trần Bình Bình giơ ngón tay thứ hai, lạnh lùng nói: "Phạm Nhàn chính là Đề ti thứ hai của viện này. Chẳng qua ngươi cũng biết thân phận của hắn, vì thế Giám Sát viện chỉ có thể là một chặng đường trong cuộc đời hắn, không thể nào hạn chế hắn ở đây mãi được."
"Còn ngươi, sẽ trở thành Đề ti thứ ba của viện này. Những gì ngươi cần làm hoàn toàn khác so với hai người tiền nhiệm."