Ngõ nhỏ đang líu ríu, không khí nhất thời vô cùng khó xử.
Một phụ nhân vỗ đùi, "Tú Tú cô nương, cũng không thể nói như vậy, lần trước sau khi Tiểu Bình An rời khỏi trấn nhỏ, Tú Tú cô nương nhờ người tặng chút lễ vật cảm ơn cho chúng ta, chúng ta cũng không nói lời trái lương tâm, đúng vậy, chúng ta đã nhận được bao nhiêu là đồ vật, nhưng những đồ chơi đó không đổi thành tiền đồng được, cuộc sống của người nghèo khổ không có tiền mua gạo, không có gì ăn, phải sống như thế nào, những người lớn như chúng ta còn đỡ, nhưng mấy đứa trẻ còn nhỏ như vậy, Tú Tú cô nương, cô nhìn đi, cánh tay con ta còi như thế, không khác gì Tiểu Bình An năm xưa, cô nhẫn tâm sao?"
Nguyễn Tú cau mày gật đầu nói: "Ta nhẫn tâm vậy đó."
Đám người kia ngây ra như phỗng.
Một phụ nhân lấy lại tinh thần, nhỏ nhẹ nói: "Chúng ta không nói chuyện với cô nữa, tìm Trần Bình An, nếu hắn không biết xấu hổ mà keo kiệt, chúng ta sẽ mắng sau lưng hắn, xem hắn còn cần thanh danh hay không."