Phó Ngọc đầu tiên là ngạc nhiên, nhưng rất nhanh sau đó vẻ mặt thay đổi kịch liệt, đưa tay dùng sức bắt lấy cánh tay Ngô Diên, thấp giọng nói: “Ngô Diên! Câu này, tuyệt đối không thể nói với tiên sinh nhà ngươi, tuyệt đối không thể! Ngươi không phải luyện khí sĩ, không phải người tu hành, không hiểu được đại đạo tranh đấu tàn khốc, một câu nói vô tâm, một cử chỉ vô tâm, sẽ có thể rước lấy họa sát thân!”
Ngô Diên vỗ vỗ mu bàn tay Phó Ngọc, khàn khàn cười nói: “Đương nhiên ta không có lá gan này, hơn nữa với học thức tài trí của vị tiên sinh kia của ta, có thể vốn dĩ chính là ta đã sai, suy nghĩ nông cạn rồi, tiên sinh chắc chắn sẽ không để tâm chút suy tưởng đó của ta.”
Phó Ngọc buông tay ra, “Ngươi tuyệt đối đừng nói lỡ miệng, ta không hy vọng ngày nào đó ngươi sẽ giống như Tống Dục Chương, ngơ ngơ ngác ngác bị..”
Phó Ngọc không nói thêm gì nữa, nói nhiều nhất định có sai sót.
Ngô Diên nói sang chuyện khác, “Nếu sau này ta đi lầm đường, mặc kệ là lúc nào, Ngô Diên ta làm quan lớn bao nhiêu, Phó Ngọc, ngươi nhớ rõ nhất định phải giáp mặt mắng ta, tốt nhất là mắng cho ta tỉnh lại.”