Từ nhỏ thiếu niên đã sống ở tầng dưới chót của phố phường, gian nan chật vật mới có thể sống sót qua ngày, cho nên Trần Bình An nghĩ xa hơn nhiều hơn, biết nhiều chuyện xấu xa hơn, hắn không chút do dự mà nói: “Nếu thực sự có một ngày như vậy, nếu bọn họ muốn mắng Bảo Bình, trước tiên phải hỏi nắm tay của Trần Bình An ta.”
Trần Bình An quay đầu cười nói với tiểu cô nương: “Tiểu sư thúc không chỉ có nắm tay, sau này sẽ còn có kiếm, cho nên nếu thực sự có một ngày như vậy, nhất định phải nói cho tiểu sư thúc biết, cho dù tiểu sư thúc xa tận cuối chân trời, cũng sẽ tới che chở cho ngươi!”
Lão nhân ngà ngà say nói: “Vậy nếu tiểu cô nương cảm thấy kiểu gì ngươi cũng không đánh lại những người đó, sợ ngươi bị thương, nên cố ý không gọi ngươi, chuyện qua rồi Trần Bình An ngươi mới biết được kết cục đáng thương, vậy ngươi sẽ làm gì bây giờ? Việc đã đến nước này, không lẽ ngươi giết bừa giết bãi những người đọc sách đó một trận?”
Trần Bình An dừng bước, nhìn về phía tiểu cô nương, “Bảo Bình, ngươi muốn tiểu sư thúc sau chuyện vì ngươi đại khai sát giới, bị người ta mắng chết đánh chết, hay là trước đó đường đường chính chính đi vật lộn với người ta, chúng ta cùng nhau đối mặt bọn xấu xa đó, cho dù chết cũng chết đúng lý hợp tình, hơn nữa cũng không lưu lại chút tiếc nuối nào chứ?”
Tiểu cô nương có chút kích động, “Tiểu sư thúc, nghe thì thấy hình như vẫn là lựa chọn phía sau ổn hơn chút?”